Cờ Rồng Tay Máu

Chương 57: Anh hào lo cuống cuồng



Chỉ trong nháy mắt lại qua được vài ngày. Hôm đó trên con đường đi Đái Vân sơn trang bỗng có hai thiếu nữ tuyệt sắc đang ở đằng xa đi tới. Tất nhiên hai người đó là Đổng Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương rồi. Thân pháp của hai nàng rất nhanh nhẹn, như cưỡi gió phi hành, chỉ trong nháy mắt đã lên lưng chừng núi.

Đang đi thì Phi Quỳnh bỗng cau mày lại hỏi :

- Sương muội, từ lúc lên núi tới giờ hiền muội có nhận thấy tình hình hơi khác lạ không?

Đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, Tư Đồ Sương đáp :

- Phải, khắp khu núi Đái Vân sơn này đều có rất nhiều chòi canh kín và hở, nhưng họ đối với chúng ta như là không trông thấy gì vậy!

Phi Quỳnh gật đầu nói tiếp :

- Đúng thế, nơi đây giới bị nghiêm mật không kém gì Nga Mi. tuy chúng thấy Động chủ của Mân Tây bát động tới mà không ra mặt nhưng ngu tỷ nhận thấy cách cư xử này không phải là cách đối xử với một người khách.

Tư Đồ Sương vừa trợn ngược đôi lông mày liễu lên, chưa kịp nói năng gì thì bỗng có giọng khàn khàn ở trên không vọng xuống :

- Hai vị chớ nên hiểu lầm, Đái Vân sơn trang không dám đối xử với quý khách một cách kém lễ phép đâu. Anh em lão phu đã đợi chờ ở nơi đây nghênh đón hiệp giá từ lâu rồi.

Tiếng nói ấy vừa dứt quả nhiên chỗ cách hai nàng chừng năm trượng, liền chắp tay vái chào và nói :

- Đái Vân sơn trang được hai vị giá lâm thực là hân hạnh vô cùng. Tệ Trang chủ đang mệt, không tiện đích thân ra nghênh đón cho nên mới sai anh em lão phu ra nghênh đón thay. Vì vậy tới chậm một bước, mong hai vị lượng thứ cho.

Tư Đồ Sương vốn dĩ không có thiện cảm với Tuyết Sơn nhị lão, lúc này lại thấy hai người có vẻ vênh váo càng không sao nhịn được, định nổi khùng, nhưng nàng nghĩ lại, chuyến đi này rất quan trọng, Hiểu Lam lại đang đau yếu, mình không nên chấp nhất với những kẻ vô tri, bởi thế nàng mới cố nén lửa giận xuống, tủm tỉm cười đáp :

- Tư Đồ Sương tôi chi chủ Bát động, hữu danh vô thực, đâu dám nhận sự nghênh đón long trọng của hai vị cơ chứ? Được gặp hai vị ở nơi đây đã là hãnh diện lắm rồi.

Chả hay quí Trang chủ bị bệnh gì thế? Có quan trọng lắm không?

Tuyết Sơn nhị lão là người giàu kinh nghiệm như thế, tất nhiên phải nghe hiểu ý nghĩa lời nói của Tư Đồ Sương nên y cười khẩy một tiếng và đáp :

- Anh em lão phu xin thay mặt tệ Trang chủ cảm ơn Tư Đồ động chủ có lòng quan tâm tới như vậy. Trước mặt Động chủ anh em lão phu không dám giấu diếm, sự thực thì bữa nọ người của hai phái Thiếu Lâm với Võ Đang đến quấy nhiễu, tệ Trang chủ đã bị thương, nhưng chỉ chút ít thôi, không quan trọng lắm.

Hai nàng nghe thấy đối phương nói như vậy, cũng phải giật mình đến thót một cái. Tư Đồ Sương còn nhanh mắt liếc Phi Quỳnh một cái, vội hỏi tiếp :

- Cái gì? Cao thủ của Thiếu Lâm với Võ Đang hai phái đã tới đây quấy nhiễu rồi ư?

Nhị lão ngạc nhiên nhìn lại nàng rồi gật đầu đáp :

- Phải! Chả lẽ...

Tư Đồ Sương vội xua tay đỡ lời :

- Hai vị đừng hỏi tôi vội. Hãy cho tôi biết quý Trang chủ có bị tổn thất gì không?

Tuyết Sơn nhị lão rất thắc mắc, trố mắt lên nhìn nàng đáp :

- Đa tạ Động chủ đã có lòng hỏi thăm như vậy. Ngoài việc tệ Trang chủ bị thương nhẹ ra, thì còn bị đốt cháy năm căn nhà. Có sáu trang dũng bị giết chết, mười một người bị thương nhẹ.

Trầm ngâm giây lát, Tư Đồ Sương hỏi tiếp :

- Lúc ấy vào lúc nào?

Tuyết Sơn nhị lão đáp :

- Bảy ngày trước đây.

Tư Đồ Sương gật đầu nói tiếp :

- Nếu vậy chả trách được.

Tuyết Sơn nhị lão ngẩn người ra giây lát lại vội hỏi :

- Động chủ nói...

Tư Đồ Sương xua tay đỡ lời :

- Hai chị em chúng tôi đến đây là vì việc này, quý Trang chủ có thể tiếp khách được không?

Tuyết Sơn nhị lão đáp :

- Tệ Trang chủ đã truyền lệnh dụ, trong năm ngày không tiếp khách ngoài, nhưng hai vị thì đặc biệt.

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đỡ lời :

- Nếu vậy Tư Đồ Sương tôi rất lấy làm hân hạnh. Cảm phiền hai vi.

Tuyết Sơn nhị lão biết ngay nàng ta bảo đưa đường, liền mỉm cười đáp :

- Anh em lão phu xin tuân lệnh.

Đi được hai bước, anh em lão phu già nua, mắt kém, không nhận ra được cô nương này...

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

- Vị này là Đổng cô nương, kim lan minh tỷ của Tư Đồ Sương tôi.

Tuyết Sơn nhị lão kêu ồ một tiếng nói tiếp :

- Thế ra là Đổng cô nương. Anh em chúng tôi xin đưa đường. Mời hai vị.

Nói xong anh em y quay mình lớn bước đi lên trên núi. Phi Quỳnh mỉm cười xen lời nói :

- Cảm phiền hai vị.

Nàng vừa nói vừa dắt tay Tư Đồ Sương thủng thẳng đi theo ngay.

Một lát sau đã tới Đái Vân sơn trang. Sơn trang lớn rộng như thế mà yên lặng như tờ, hình như không có người ở vậy và cũng không thấy một người nào đứng canh gác.

Nhưng hai nàng có đôi mắt sáng như thần, đã sớm nhận thấy Đái Vân sơn trang này bố trí ngầm và canh gác rất nghiêm ngặt, không khác gì tường đồng vách sắt, đầm rồng hang hổ. Điều khó làm nhất là bên ngoài không lộ một chút vết tích nào cả. Trong cách xếp đặt ngăn nắp, là mỗi một ngọn cây, cọng cỏ đều bao hàm diệu ly sinh khắc, đủ thấy người của Đái Vân sơn trang xưa nay vẫn được huấn luyện rất cẩn thận.

Phi Quỳnh thấy thế gật đầu nghĩ bụng :

“Ngọc Diện Thần Long này có thể gọi là một kỳ tài hiếm có của đương thời, nhân phẩm lại xuất chúng. Nói về văn, võ hai mặt, người thường thực ít ai sánh kịp, không hiểu sao Sương muội lại không ưa y? Đủ thấy chữ tình khó hiểu thực!”

Nàng chưa nói dứt đã nghe thấy trên không ở trong sơn trang bỗng có một tiếng còi rất kỳ lạ nổi lên, tiếp theo đó lại có tiếng kêu “ùm” thực lớn, hai cánh cửa lớn đã từ từ mở ra. Cùng một lúc ấy, cái cầu sắt lớn ở bên kia khe núi cũng từ từ buông xuống.

Cửa sơn trang vừa mở rộng đã có một thiếu niên anh tuấn mặc áo trắng dẫn mười mấy cao thủ ở bên trong bước ra nghênh đón. Hai nàng đã nhận ra người đó chính là Vi Hiểu Lam.

Tiếp theo đó, hai bên cửa lại có mười sáu đại hán áo đen, tay cầm đại đao trông rất oai mãnh xuất hiện rất nhanh và đứng xếp hàng ở hai bên trông rất nghiêm trang.

Hiểu Lam vừa trông thấy hai nàng, đã rảo bước tiến lên nghênh đón, vừa cười vừa nói :

- Tư Đồ cô nương giáng lâm tệ trang, Hiểu Lam ra nghênh đón quá chậm, mong cô nương lượng thứ cho.

Hiển nhiên vị thần long này chỉ chăm chú đến có một người mà mình vẫn mơ tưởng thôi.

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười và đáp :

- Cảm phiền Trang chủ ra nghênh đón như thế này. Tư Đồ Sương tôi rất lấy làm áy náy, chả hay vết thương của Trang chủ đã mạnh chưa?

Lời hỏi thăm rất tầm thường, nhưng thốt từ miệng của Tư Đồ Sương nghe càng êm dịu, đẹp đẽ thêm.

Vi Hiểu Lam cảm thấy như được uống một ly nước cam lồ và mừng rỡ như lượm được báu vật, hai mắt cứ nhìn thẳng vào Tư Đồ Sương vội đáp :

- Đa tạ cô nương đã có lòng hỏi thăm như vậy. Vết thương của tại hạ chỉ sướt da thôi chứ không việc gì hết.

Đôi mắt của chàng rất nồng nhiệt, nhưng Tư Đồ Sương làm như không trông thấy gì, lại làm như có ý tránh mặt, chỉ tủm tỉm cười mà quay lại nói với Phi Quỳnh rằng :

- Quỳnh tỷ! Vị này là Trang chủ của Đái Vân sơn trang, Ngọc Diện Thần Long Vi đại hiệp tiếng tăm đã lừng lẫy hoàn vũ đấy.

Tất nhiên Phi Quỳnh phải hiểu rõ dụng tâm của Tư Đồ Sương nên rất đàng hoàng vái chào Hiểu Lam và nói :

- Đổng Phi Quỳnh tôi ngưỡng mộ Vi trang chủ văn võ song tuyệt đã lâu, ngày hôm nay mới gặp mặt, thực là danh bất hư truyền.

Lúc này Hiểu Lam mới chú ý đến Phi Quỳnh, liền giật mình đến thót một cái, bụng bảo dạ rằng :

“Tư Đồ Sương đã là đẹp tuyệt trần gian, mà trông thiếu nữ này lại còn hơn Tư Đồ Sương mấy thành...”

Chàng vừa nghĩ vừa đáp lễ :

- Cô nương cứ quá khen đấy thôi, Hiểu Lam chỉ là một tên phàm phu tục tử, rất làm hổ thẹn. Còn danh hiệu chỉ là do các bạn võ lâm ban cho, cô nương lại còn khen tại hạ là văn võ song tuyệt khiến tại hạ càng không dám...

Chàng vừa nói vừa liếc nhìn Tư Đồ Sương một cái và nói tiếp :

- Vị này là...

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đỡ lời :

- Vị này là Đổng Phi Quỳnh, là người chị kết nghĩa và còn thân hơn ruột thịt của Tư Đồ Sương tôi đấy.

Hiểu Lam ngẩn người ra kêu ồ một tiếng, vội nói tiếp :

- Ra là Đổng cô nương đấy. Ngày hôm nay song phụng cùng tới Đái Vân sơn trang một lúc như thế này Hiểu Lam tôi rất lấy làm hân hạnh...

Nói tới đó chàng cảm thấy lời nói của mình hơi sỗ sàng nên đôi má đỏ bừng, vội ngắt lời ngay.

Tư Đồ Sương không chịu để yên cho, chớp nháy đôi mắt mấy cái, tủm tỉm cười và đỡ lời :

- Trang chủ nói như thế hình như có một chút mỉa mai chị em chúng tôi. Trước mặt các hạ Thần Long như vậy, chị em chúng tôi dù gan đến đâu cũng không dám nhận là song phụng.

Ngượng vô cùng, Ngọc Diện Thần Long vội xua tay nói tiếp :

- Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, mời hai vị vào trong trang sơi nước.

Tư Đồ Sương cùng Phi Quỳnh tủm tỉm cười và đi thẳng vào trong sơn trang ngay.

Hiểu Lam như người tâng bốc phượng hoàng với các cao thủ đi theo sau hai nàng tiến thẳng vào trong sơn trang.

Phi Quỳnh thấy thế khẽ lắc đầu và nghĩ bụng :

“Hiểu Lam quả thực là người si tình và vị nghĩa muội của ta cũng quá lợi hại. Một người có đôi mắt cao lên tận trán và khét tiếng là người rất kiêu ngạo thế mà đối với Tư Đồ Sương lại như thần bộc nghe lệnh vua chúa vậy...”

Khi đến gần cửa trang, mười sáu tên đại hán cầm đao hô lên một tiếng kêu như sấm động và giơ cao thanh đại đao lên để chào.

Tuy cách chào này không phải để thị oai nhưng nếu là người võ lâm thường thấy thế thể nào cũng hãi sợ. Còn hai nàng vẫn thản nhiên như thường, mồm tủm tỉm cười, vênh váo đi qua dưới hàng rào đại đao mà tiến thắng vào trong cửa trang.

Đây là lần thứ hai Tư Đồ Sương tới Đái Vân sơn trang này nên trong sơn trang một cây một cỏ nàng cũng đều quen thuộc hết, tay dắt tay cùng Phi Quỳnh đi thẳng vào trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy như của một vị vua chúa vậy.

Trên thềm đá ở trước đại sảnh đã có hai tiểu đồng áo xanh đứng chờ đợi, trông thấy các người tới liền cung kính vái một vái.

Trong đại sảnh đã bày sẵn điểm tâm và nước. Hiểu Lam vội tiến lên mời khách ngồi vào bàn rồi dặn bảo các cao thủ ai nấy trở về vị trí canh gác của người đó, chỉ giữ Tuyết Sơn nhị lão ở lại hầu cận thôi.

Vừa ngồi xuống xong Phi Quỳnh đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi thành thực khen ngợi rằng :

- Vi trang chủ không hổ thẹn là người văn võ song tuyệt, chỉ xem những tranh và câu đối treo ở trong đại sảnh này không một bức nào không phải là bút tích của danh gia, đủ thấy Trang chủ là người siêu phàm như thế nào.

Hiểu Lam nghe nói rất khiêm tốn, vừa cười vừa đỡ lời :

- Học người ta bôi vẽ, đã thành trò nghề gì đâu? Nếu những câu đối và tranh vẽ này mà được coi như là thủ bút của danh gia thì có lẽ trên thế gian này không còn nhân tài, thán tài thực sự nữa. Cô nương không nên khen ngợi một cách quá đáng như thế.

Phi Quỳnh chưa trả lời thì Tư Đồ Sương đã xen lời nói trước :

- Quá khiêm tốn sẽ hóa thành giả dối liền, Vi trang chủ, vị tỷ tỷ này của tôi tuy không biết võ công gì cả nhưng về phương diện văn học thì lại là trạng nguyên trong đám nga mi đấy. Nếu tỷ tỷ của tôi mà đi dự khoa cử dám chắc thể nào cũng đậu thủ khoa chứ không sai.

Lời nói này của nàng có hai ý nghĩa : một là khen ngợi Phi Quỳnh thực sự và còn một thì có ý chọc tức ngạo khí của Hiểu Lam.

Nhưng Phi Quỳnh lại nguýt nàng một cái và đỡ lời :

- Có phải Sương muội định làm cho ngu tỷ mất sĩ diện ở trước mặt Vi trang chủ phải không?

Hiểu Lam rất thành khẩn vội nói tiếp :

- Nếu vậy thì còn gì bằng. Từ nay trở đi xin Đổng cô nương cho tại hạ được làm đệ tử nhé?

Chàng là người rất kiêu ngạo, cả văn lẫn võ, xưa nay không chịu phục ai cả, nhưng đứng trước mặt Tư Đồ Sương thì chàng lại rất khiêm tốn, nhất là thấy Tư Đồ Sương từ trước đến nay vẫn không thèm đếm xỉa mình mà ngày hôm nay lại chuyện trò vui vẻ như vậy.

Phi Quỳnh biết Tư Đồ Sương có ý định trêu ngươi Hiểu Lam nên nàng cuống lên, định nói tiếp thì Tư Đồ Sương đã cười khì một tiếng và nói trước :

- Thôi, đàm luận văn chương hay hội họa thì hãy tạm ngưng trước. Chúng ta phải nói đến việc chính ngay mới được. Vi trang chủ không có việc cần thì Tư Đồ Sương tôi không dám đến đây quấy nhiễu. Xin hỏi Trang chủ có hai hòa thượng của Thiếu Lâm với bốn đạo sĩ của Võ Đang bị người ta giết chết, chả hay có phải là Vi trang chủ đã ra tay giết chết họ không?

Hiểu Lam không ngờ Tư Đồ Sương lại bỗng dưng nhắc nhở tới việc này nên chàng ngẩn người ra giây lát rồi đáp :

- Phải, chính Vi Hiểu Lam tôi đã ra tay giết chết bọn chúng đấy!

Tư Đồ Sương khẽ gật đầu hỏi tiếp :

- Thập Bộ Thôi Tâm Đoạn Hồn chưởng xưa nay vẫn là môn chưởng độc đáo. Tôi nói như thế này đã là nói thừa rồi, nếu tôi đoán không sai thì Trang chủ đã dùng pho chưởng độc đáo ấy giết chết chúng là để trả thù người của hai phái ấy đã tới xâm phạm quý trang phải không?

Hiểu Lam lại gật đầu đáp :

- Phải! Hiểu Lam tôi có ý định ấy thật. Chúng đêm khuya tới tấn công sơn trang, giết chết trang dũng của tôi, đã khiến tôi không sao chịu nhịn được. Hiểu Lam lại còn hận chúng ngấm ngầm phóng hỏa nữa. Đầu đuôi câu chuyện là do trong khi đi Mân Tây, Hiểu Lam tôi thấy sự bất bình đã rút đao tương trợ một vị mới quen biết nhưng lại rất hợp ý tâm đầu với nhau. Người đó họ Đỗ và đã thất lễ với Võ Đang song thần kiếm. Như vậy chúng có muốn trả thù thì cứ kiếm một mình Hiểu Lam tôi mà lý luận, không nên có thủ đoạn đê hèn và ác độc, định đốt cháy sạch sơn trang của tôi như vậy. Cũng may tôi phát giác sớm, bằng không cơ nghiệp của tôi đã bị tiêu tan, và hàng trăm nghìn nam phụ lão ấu vô tội cũng bị vùi thân trong bể lửa mất.

Trong lúc kể lại câu chuyện này, vẻ mặt của chàng rất dữ tợn, đủ thấy chàng vẫn còn chư nguôi cơn giận.

Tư Đồ Sương thấy vậy cau mày lại hỏi tiếp :

- Như vậy Trang chủ dùng chưởng đánh chết hai hòa thượng với bốn đạo sĩ của hai phái Võ Đang với Thiếu Lâm là có lý do. Vả lại lỗi đó không phải là ở như Trang chủ, nhưng Trang chủ có biết là đã gây mối tai họa rất lớn rồi đó không?

Hiểu Lam cười vẻ kiêu ngạo, trợn ngược đôi lông mày lên đáp :

- Nước đến thì dùng đất lấp, binh tới thì dùng tướng cản. Tuy Đái Vân sơn trang rất yếu ớt, chịu không nổi thế công rất lợi hại nhưng Hiểu Lam tôi vẫn không coi bọn võ lâm tự xưng là hiệp nghĩa và là đại môn phái vào đâu hết.

Chàng càng nói càng hăng, Phi Quỳnh cũng phải khen ngợi thầm, nhưng Tư Đồ Sương thì lại lắc đầu đỡ lời :

- Nếu câu chuyện có giản dị như Trang chủ vừa nói thôi thì không khi nào chị em chúng tôi lại tới đây quấy nhiễu. Có lẽ Trang chủ còn chưa biết việc này lại liên can đến sự an ninh của thiên hạ võ lâm, vũ nội sắp bị tai kiếp phải không?

Hiểu Lam ngẩn người ra giây lát mới ngạc nhiên đỡ lời :

- Việc này chỉ là việc tranh chấp của Đái Vân sơn trang với Thiếu Lâm cùng Võ Đang thôi, sao cô nương lại bảo liên can đến sự an nguy với kiếp vận của võ lâm thiên hạ như thế? Quả thực Hiểu Lam tôi không hiểu tí gì?

Tư Đồ Sương lắc đầu thở dài nói tiếp :

- Việc này nói ra thì dài lắm. Xin hỏi Trang chủ, trên con đường Mân Tây, Trang chủ đã ra tay trợ giúp một thư sinh họ Đỗ có phải vì việc các đại môn phái đã mất vật báu đấy không?

Hiểu Lam gật đầu đáp :

- Phải, nhưng sao cô nương lại biết...

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười, vội đỡ lời :

- Tốt hơn hết Trang chủ hãy trả lời cho tôi biết nhân quả của việc đó. Và xin hỏi Trang chủ, theo sự nhận xét của Trang chủ thì thư sinh họ Đỗ ấy có phải là người lấy trộm vật báu không?

- Không! Không khi nào!

Hiểu Lam cương quyết nói như vậy và nói tiếp :

- Bạn họ Đỗ ấy có võ công rất thường thì làm sao mà lấy trộm được những vật ấy?

Các đại môn phái hồ đồ không thể tưởng tượng được!

Tư Đồ Sương chớp nháy đôi mắt mấy cái và hỏi lại :

- Theo cao kiến của Trang chủ thì thế nào?

Hiểu Lam trầm ngâm đáp :

- Cao kiến thì không dám nhưng Hiểu Lam tôi rất lấy làm khó hiểu. Tôi dám chắc thể nào cũng có người vừa oan giá họa.

Tư Đồ Sương nói tiếp :

- Phải! Trang chủ sành mắt lắm. Việc này không những quả thực có người giá họa, vả lại người giá họa ấy còn rất thông minh và khôn ngoan. Y biết thư sinh họ Đỗ sắp được một vị tiền bối dị nhân thâu làm môn hạ, lúc ấy y giá họa như thế rõ ràng là muốn thư sinh họ Đỗ sau này tái xuất hiện võ lâm sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh. Nhờ tay của thư sinh họ Đỗ mà giải tán các đại môn phái và cũng muốn nhờ các đại môn phái bị giải tán ấy dồn thư sinh họ Đỗ thành tội nhân thiên cổ, công địch của võ lâm. Mưu mô này của tên ấy lợi hại biết bao và sẽ gây nên một trận tai kiếp không tiền khoáng hậu của võ lâm.

Càng nghe càng hoảng sợ, trống ngực đập càng mạnh. Vi Hiểu Lam liền nghĩ bụng :

“Thế ra trong võ lâm có âm mưu lớn lao đến thế đấy? Xem như vậy người vu oan giá họa kia quả thực là người đã nhiều mưu lắm kế và ác độc khôn tả. Nhưng...”

Chàng trầm ngâm giây lát, vẫn cảm thấy hoài nghi nên chàng định hỏi thì Tư Đồ Sương lại hỏi trước :

- Có phải Trang chủ vẫn chưa nghĩ ra được hai việc đó có liên quan gì với nhau phải không?

Hiểu Lam bẽn lẽn gật đầu đáp :

- Hiểu Lam ngu muội, xin cô nương chỉ giáo cho.

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :

- Trang chủ khách sáo lắm, chị em chúng tôi vì việc này đã lên Nga Mi thuyết phục Đại Tuệ thiền sư và đi tìm người lấy trộm kinh, nhờ thiền sư nói cho các đại môn phái biết việc xung đột của Trang chủ với Võ Đang song thần kiếm hãy dẹp sang một bên. Ngờ đâu một việc chưa xong, việc khác lại nổi lên. Việc này các đại môn phái thế nào cũng không chịu để yên được, dù chị em chúng tôi có tốn công nói năng như thế nào cũng vô ích. Vi trang chủ thử nghĩ xem, nếu các đại môn phái chỉ phá phách một ngọn cây cọng cỏ của Đái Vân sơn trang và thư sinh họ Đỗ là người hễ chịu ơn của ai một chút ít, thể nào cũng phải trả cho kỳ được. Sau này chàng ta học thành võ công, chả lẽ lại ngồi yên, không đền ơn lại cho Trang chủ hay sao? Như vậy có phải là tai kiếp của võ lâm không thể nào thoát khỏi được không?

Và Trang chủ cũng đã tạo nên tai họa lớn...

Hiểu Lam giật mình đến thót một cái, vội đứng dậy và đỡ lời :

- Đa tạ cô nương đã chỉ giáo cho, nhưng cô nương tất nhiên cũng biết Vi Hiểu Lam tôi không phải là người hơi một tý là sinh sự với người khác. Việc này cũng là do sự bất đắc dĩ mà nên. Vả lại, lấy việc luận việc, các đại môn phái là danh môn chính phái sao lại không nghĩ đến đạo nghĩa của võ lâm, hồ hồ đồ đồ, định giết hại bạn họ Đỗ của tại hạ trước rồi lại còn giết người phóng hỏa đốt luôn bổn trang.

Những thủ đoạn đê hèn thâm độc ấy có khác gì là một bọn giặc cỏ không? Theo Hiểu Lam tôi thì đó là bọn họ tự mang họa vào thân, trách người khác sao được?

Tư Đồ Sương vừa bực mình vừa tức cười, cau mày lại đỡ lời :

- Lời nói của Trang chủ tuy có lý, chúng ta không nghĩ tới các đại môn phái cũng phải nên nghĩ tới chúng sinh của thiên hạ võ lâm. Huống hồ chúng ta đã biết việc này có kẻ gian điều khiển, bày độc kế để khiến thư sinh họ Đỗ biến thành tội nhân thiên cổ, công địch của võ lâm mà chúng ta lại khoanh tay để mặc cho kẻ gian ấy tự do hoành hành hay sao?

Hiểu Lam nghe tới đó rùng mình toát mồ hôi lạnh ra, không nói năng gì nữa.

Nhưng chàng bỗng nhìn Tư Đồ Sương một cái, rồi cố trấn tĩnh tâm thần hỏi tiếp :

- Nghe lời nói của cô nương thì hình như cô nương có quen biết với bạn họ Đỗ của Hiểu Lam tôi thì phải?

Tư Đồ Sương mặt đỏ bừng, đang nghĩ cách trả lời thì Phi Quỳnh đã mỉm cười xen lời nói :

- Xin thú thật với Trang chủ, thư sinh họ Đỗ ấy chính là vị hôn phu của Đổng Phi Quỳnh tôi.

Tư Đồ Sương thở nhẹ một cái, đưa mắt nhìn Phi Quỳnh một cái tỏ ý rất cảm ơn.

Hiểu Lam cũng thở nhẹ một cái, khẽ kêu ồ một tiếng và nói tiếp :

- Thế ra Đỗ huynh là vị hôn phu của cô nương đây, thế sao cô nương không nói sớm cho biết khiến Vi Hiểu Lam tôi thất kinh hoài.

Chàng ta vừa nói vừa chắp tay vái Phi Quỳnh một vái và coi Phi Quỳnh như là chị dâu của mình rồi.

Phi Quỳnh hơi bẽn lẽn, nhưng vẫn cố làm ra vẻ đàng hoàng và trả lời rằng :

- Phi Quỳnh tôi còn chưa đáp ơn đức cứu viện của Trang chủ thì đâu dám...

Không để cho nàng nói dứt, Hiểu Lam đã trịnh trọng đỡ lời ngay :

- Sao cô nương lại nói như thế. Đừng nói Hiểu Lam tôi với Đỗ huynh mới gặp nhau đã ý hợp tâm đầu ngay, tất nhiên là phải tận một chút sức mạnh, mà dù Đỗ huynh có là người Hiểu Lam tôi không muốn kết giao, mà gặp phải những chuyện bất bình như thế, Hiểu Lam tôi cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn được. Việc nhỏ mọn này có nghĩa lý gì đâu mà cô nương phải cảm ơn như thế?

Lời nói này không những khiến Phi Quỳnh phải gật đầu khen ngợi thầm mà cả Tư Đồ Sương cũng cảm động theo.

Hiểu Lam nói xong cũng thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ lo âu nói tiếp :

- Sương cô nương nói rất đúng, chúng ta dù không nghĩ tới các đại môn phái thì cũng phải nghĩ tới chúng sinh của võ lâm, càng không thể để cho Đỗ huynh biến thành tội nhân thiên cổ, công địch của võ lâm. Bằng không, Vi Hiểu Lam này còn mang tội nặng thêm, sự lầm lở đã trót tạo nên rồi, nhưng chỉ hận người của Thiếu Lâm với Võ Đang không nên không phải trước. Ai bảo chúng đêm khuya đến giết người phóng hỏa gây hận như thế? Hà! Biết làm sao bây giờ đây?

Hai nàng nhìn nhau im lặng, nhất thời không khí biến thành nặng nề và trầm tĩnh vô cùng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.