Độc Cô Ngọc mở nắp ấm rượu lên xem liền cười khẩy một tiếng và ném mạnh ấm rượu vào vách đá vỡ tan tành tức thì một mùi thơm bay lên ngay.
Thì ra cái ấm rượu ấy gọi là uyên ương hồ, trong ấm có hai lớp, như vậy một chiếc ấm không khác gì hai. Một bên đựng rượu ngon, một bên là thuốc mê. Khi rót rượu, chỉ cần bấm cái nút ở trên nắp ấm là có thể rót ra hai thứ rượu khác nhau ngay. Một bên là rượu Thái Bạch Túy, chỉ uống vào một chén là say ngay. Chỉ riêng có Gia Cát Ngọc Lão trại chủ là có thuốc giải cứu cho người bị say lai tỉnh ngay mà thôi. Bằng không người đó phải ngủ đúng ba ngày ba đêm mới có thể lai tỉnh được.
Độc Cô Ngọc biết Thái Bạch Túy rất lợi hại nhưng không sao kiếm được thuốc giải, chàng đành phải để cho người bạn này ngủ luôn trong ba ngày đêm.
Độc Cô Ngọc biết đối phương phải lợi hại thế nào mới khiến được Hiểu Lam say sưa như thế, nên chàng đành phải ẵm Hiểu Lam tránh ra khỏi chốn nguy hiểm này trước.
Độc Cô Ngọc vừa đi khỏi thì đáy sơn cốc liền có giọng cười rất đắc chí và nói :
- Lão Nhị thấy thế nào?
- Nguy hiểm thực!
- Lão Nhị lầm rồi, chỉ có nơi đây mới là an toàn nhất, người nào tìm kiếm cũng mãi tìm kiếm chỗ xa nhất, chứ ít ai để ý đến chỗ gần và người ta chỉ chú ý đến bụi rậm chứ không ai lại để ý đến chỗ không có cây cối, mỗ lợi dụng tâm lý ấy nên mới ẩn núp ở đây là thế.
- Lão Tứ, xem như vậy mỗ không phục lão Tứ cũng phải phục rồi.
- Hà, lão Nhị đừng có tâng bốc mỗ nữa, bây giờ chúng ta có thể đi được rồi, chờ gặp lão Đại và lão Tam chúng ta mới đi nước cờ sau.
Chỉ nghe thấy chúng nói tới đó thôi rồi im lặng không nghe thấy gì nữa.
* * * * *
Bên cạnh núi Tuyết Phong có ba người, có cả nam mữ lão ấu đang đi tới. Người đàn ông là một ông già mặc áo xám lưng gù, còn hai thiếu nữ, một mặc áo trắng, một mặc áo đen trông tuyệt đẹp.
Ba người đó chính là Trà Lôi, Đổng Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương. Không thấy bốn nữ tỳ của Phi Quỳnh đi theo, không hiểu họ đi đâu nhưng chắc bốn nữ tỳ ấy cũng không nhàn rỗi gì đâu, thể nào cũng có một nhiệm vụ gì khác chứ không sai.
Ba người đi ven theo núi Tuyết Phong chứ không đi qua Động Đình như vậy đủ thấy họ có ý muốn tránh Động Đình nhị thập bát trại. Nhưng nhiều khi sự đời rất kỳ lạ, mình càng muốn tránh né lại càng bị gặp phải.
Ba người vừa đi khỏi Tuyết Phong bỗng thấy đường cái quan ở bên phải có hai người cỡi hai con ngựa, một trắng một đen đang phi nước đại tới. Phi Quỳnh nhanh mắt hơn ai hết, nàng đã trông thấy rõ mặt của hai người đang cỡi ngựa rồi nên nàng mới cau mày lại, khẽ nói rằng :
- Sương muội, phen này chúng ta lại mất công toi.
Đôi mắt của Tư Đồ Sương cũng khá sắc bén, vội đỡ lời :
- Quỳnh tỷ mau...
Phi Quỳnh mỉm cười, ngắt lời nàng và nói tiếp :
- Không kịp đâu?
Tư Đồ Sương cau mày lại không nói năng gì.
Trà Lôi có vẻ oán thán xen lời nói :
- Con nhãi, theo ý lão phu chi bằng chúng ta cứ đường đường hoàng hoàng đi qua Động Đình, nhưng ngươi lại cứ không nghe, đường chính không đi, lại cứ đi đường tắt. Nhưng có giấu diếm được người ta đâu?
Tư Đồ Sương ngẫm nghĩ giây lát và hỏi Phi Quỳnh rằng :
- Quỳnh tỷ, tại sao anh em họ lại biết...
Phi Quỳnh đỡ lời :
- Khó nói lắm, Sương muội đừng có quên nơi đây còn là trong phạm vi của Động Đình nhị thập bát trại. Nhưng lần này họ ngẫu nhiên gặp gỡ chúng ta đấy thôi chứ không phải là biết trước đâu?
Nói xong nàng mới cùng Tư Đồ Sương thúc ngựa phóng lên, tới gần hai nam nữ kia. Quả nhiên hai người đó chính là anh em Gia Cát Đởm với Gia Cát Quỳnh Anh.
Gia Cát Đởm ở đằng xa đã trông thấy rõ ba người nên đã giơ tay chào rồi. Khi đôi bên chỉ còn cách nhau có năm mươi trượng thì Quỳnh Anh đã nóng lòng sốt ruột, vội phi thân đến chỗ trước mặt ba người luôn.
Phi Quỳnh nhìn nàng ta mỉm cười và khen ngợi :
- Thân pháp của Anh muội đẹp tuyệt.
Quỳnh Anh đỏ bừng mặt, vừa cười vừa đáp :
- Quỳnh tỷ cứ khéo chế nhạo tiểu muội.
Phi Quỳnh chỉ mỉm cười chứ không nói năng gì, nhưng Quỳnh Anh đã giơ tay ra nắm tay của hai nàng và hỏi :
- Hai vị tỷ tỷ với Trà tiền bối đi đâu thế?
Tư Đồ Sương chưa trả lời thì Phi Quỳnh đã nói tiếp :
- Muốn đi Thanh Thành một phen.
Quỳnh Anh hơi ngạc nhiên vội hỏi tiếp :
- Trên Thanh Thành có việc gì xảy ra thế?
Phi Quỳnh vừa trả lời xong thì Gia Cát Đởm cũng vừa phi thân tới giơ tay vái chào.
Trà Lôi lên tiếng hỏi thăm Gia Cát Đởm rằng :
- Thằng nhỏ Gia Cát kia, lão Gia Cát có mạnh giỏi không?
Gia Cát Đởm cung kính đáp :
- Đa tạ Trà tiền bối, gia phụ vẫn được bình yên như thường.
Trà Lôi gật đầu nói tiếp :
- Khi về trại báo cho lão già Gia Cát biết, vài ngày nữa lão già gù này sẽ đi kiếm lão ấy để thanh toán.
Anh em Gia Cát Đởm nghe Trà Lôi nói như vậy vội đỡ lời :
- Gia phụ đang mong Trà tiền bối giáng lâm đấy.
Trà Lôi vẫn trợn to đôi mắt lên nói tiếp :
- Hai ngươi đừng tưởng già gù này nói đùa. Lão già gù này đi kiếm y thanh toán thực sự. Ngày thường lão già Gia Cát quý Thái Bạch Túy hơn cả tính mạng mà lão ấy lại cho Đổng cô nương hết như vậy thì lão già gù này không bực mình sao được?
Anh em Gia Cát Đởm đều ngẩn người ra giây lát rồi Gia Cát Đởm mới hỏi lại Trà Lôi rằng :
- Trà tiền bối, sao tiểu bối lại không biết chuyện này?
Quỳnh Anh đưa mắt nhìn Phi Quỳnh và hỏi tiếp :
- Quỳnh tỷ tới bổn trại vào hồi nào thế?
Phi Quỳnh biết không thể giấu diếm được, đành phải trả lời rằng :
- Cách đâu không lâu, ngu tỷ đã đi bái vọng Lão trại chủ một phen.
Quỳnh Anh càng ngạc nhiên thêm và hỏi tiếp :
- Tiểu muội với gia huynh vẫn ở trong trại, không hề đi đâu nửa bước, sao tiểu muội lại không biết tới?
Trà Lôi vừa cười vừa ngắt lời nói :
- Cũng may Đổng cô nương lại kiếm thấy lão già ấy, bằng không có lẽ cả lão già ấy cũng không biết cô nương tới cũng nên.
Quỳnh Anh mới vỡ nhẽ thì Phi Quỳnh lại cười và nói tiếp :
- Đừng nghe cụ ấy nói! Hôm đó ngu tỷ có việc bận, đến rất vội vàng và đi cũng vội vàng nốt. Hoàng đường chủ định đi thưa cùng Thiếu trại chủ nhưng ngu tỷ không cho Hoàng đường chủ đi và ngu tỷ chỉ gặp Lão trại chủ trong giây phút là đi ngay.
Quỳnh Anh nghe thấy Phi Quỳnh nói như thế mới tin và hỏi tiếp :
- Quỳnh tỷ lấy Thái Bạch Túy để làm gì?
Phi Quỳnh chỉ Trà Lôi vừa cười vừa đáp :
- Hỏi cụ ấy, chính cụ ấy bảo ngu tỷ đi xin đấy.
Trà Lôi rất ngạc nhiên, ngẩn người ra nhìn thì Tư Đồ Sương đứng cạnh đấy đã vội nói :
- Vì chuyến đi xa này mà cụ không có rượu thì sao chịu nổi.
Trà Lôi trợn mắt lên ngắt lời :
- Con nhãi còn dám nói...
Lời nói ấy nửa hiểu nửa không hiểu nên mọi người đều cười ồ. Phán quan đã vội nói sang chuyện khác mà hỏi anh em Gia Cát Đởm rằng :
- Thế hai vị đi đâu thế?
Quỳnh Anh mặt đỏ bừng gượng cười đáp :
- Nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo quanh đấy thôi.
Phi Quỳnh rất sành sõi, chăm chú nhìn Gia Cát Đởm và hỏi tiếp :
- Thiếu trại chủ, có thực không?
Gia Cát Đởm chỉ cười chứ không trả lời, nhưng lúc này Tư Đồ Sương cũng đã hiểu vội xen lời vừa cười vừa nói :
- Anh muội, bể người mênh mông, ngũ nội lồng lộng, như vậy muốn kiếm một người đâu có phải là chuyện dễ?
Quỳnh Anh mặt đỏ tai tía, dậm chân mấy cái giả bộ hờn giận đáp :
- Sương tỷ tỷ chỉ được cái...
Tư Đồ Sương vội đỡ lời :
- Có cần tỷ tỷ phải giúp đỡ cho không?
Quỳnh Anh hổ thẹn quá, chỉ muốn có cái lỗ nào để mình chui xuống cho đỡ thẹn nhưng mồm thì vội biện bạch :
- Tiểu muội có bảo định đi kiếm người đâu?
Tư Đồ Sương liền an ủi :
- Nếu vậy thì hay lắm! Bằng không tỷ tỷ sẽ giúp một tay. Nhưng sự thực ngu tỷ có giúp cũng không ăn thua gì vì chính ngu tỷ với Quỳnh tỷ cũng không biết chàng ta ở đâu?
Quỳnh Anh bỗng ngửng đầu lên vội hỏi :
- Có thực không hả Sương tỷ?
Phi Quỳnh không sao nhịn được liền cười khì.
Quỳnh Anh mới biết mình lại mắc hởm lại dậm chân mấy cái và nói :
- Sương tỷ...
Phi Quỳnh vội cười và đỡ lời :
- Nếu Anh muội không kiếm được chàng ta thì thôi chứ việc gì mà phải cuống lên như thế?
Quỳnh Anh chỉ hổ thẹn cúi gầm mặt xuống chứ không nói năng gì.
Phi Quỳnh thấy thế liền nghiêm nét mặt lại, vừa cười vừa nói :
- Thực thế đấy Anh muội! Đến ngay cả tỷ tỷ và Sương muội cũng không biết hiện giờ Đỗ tướng công ở đâu? Chuyến đi này của tôi một phần là đi kiếm Đỗ tướng công.
Lần này anh em Gia Cát Quỳnh Anh cũng định đi kiếm Độc Cô Ngọc, đang cảm thấy hoang mang không biết nên đi về phía nào thì lại may mắn gặp bọn Tư Đồ Sương. Quỳnh Anh bỗng gặp Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương nàng cảm thấy như nhặt được vật báu, trong lòng đang mừng rỡ vô cùng thì ngờ đâu Phi Quỳnh lại trả lời là không biết Độc Cô Ngọc ở đâu cả nên nàng lại thất vọng và buồn rầu. Giây phút sau nàng lại gượng cười hỏi tiếp :
- Đi ngang cửa mà hai vị không vào chơi giây lát?
Tư Đồ Sương vội đỡ lời :
- Anh muội chả ra đây rồi là gì?
Quỳnh Anh đang định đáp thì Phi Quỳnh đã xen lời nói trước :
- Sao Anh muội lại không sớm không muộn, lúc này mới đi kiếm chàng?
Quỳnh Anh đáp :
- Hai vị lại còn nói? Trên đại hội ở Động Đình sao hai vị lại không cho tiểu muội biết Phạm Tĩnh Nhân chính là chàng?
Tư Đồ Sương lại hỏi lại :
- Sao Anh muội lại biết Phạm Tĩnh Nhân chính là chàng?
Quỳnh Anh đáp :
- Đó là hai vị Liễu tiền bối nói cho tiểu muội biết đấy!
Quỳnh Anh nói hai vị Liễu tiền bối ấy tất nhiên là Bích Mục song sát.
Phi Quỳnh hỏi lại :
- Hai vị ấy có còn ở trong trại không?
Quỳnh Anh gật đầu, chưa nói năng gì thì Phi Quỳnh lại hỏi tiếp :
- Hai vị ấy vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Quỳnh Anh đáp :
- Hai vị ấy vẫn được mạnh giỏi... Sao hai vị tỷ tỷ không sớm không muộn mà lúc này cũng đi kiếm chàng ta?
Thấy nàng châm đối một cách rất tức cười, Tư Đồ Sương liền đáp :
- Chúng tôi tìm kiếm chàng ta ý định khác hẳn Anh muội.
Quỳnh Anh mặt đỏ bừng vội hỏi lại :
- Sương tỷ tỷ nói như thế là có nghĩa lý gì?
Tư Đồ Sương đáp :
- Anh muội muốn biết cứ hỏi Quỳnh tỷ sẽ rõ!
Quỳnh Anh quay lại nhìn Phi Quỳnh nhưng không nói năng gì hết.
Phi Quỳnh thấy thế mỉm cười, bèn kể cho nàng hay câu chuyện Độc Cô Ngọc đã hẹn ước với các người của các đại môn phái đến tết Trung Thu này đại chiến một phen và còn nói rõ trận đấu ấy lợi hại như thế nào, bên trong gian mưu ra sao.
Anh em Gia Cát Đởm nghe xong đều kinh hoảng.
Quỳnh Anh gật đầu hỏi :
- Ra là thế đấy... Quỳnh tỷ cho là mấy lão già kia hiện giờ còn ở trên Thanh Thành ư?
Phi Quỳnh lắc đầu đáp :
- Ngu tỷ có nói qua như thế đâu? Bây giờ là chỉ cứ việc đi tìm thôi chứ ai dám chắc chúng ở đâu?
Quỳnh Anh trầm ngâm giây lát lại hỏi tiếp :
- Từ nay đến tết Trung Thu chả còn bao nhiêu ngày nữa, Quỳnh tỷ làm thế nào mà kiếm thấy chúng, chỉ e...
Phi Quỳnh vừa cười vừa nói tiếp :
- Anh muội lo lắng như vậy rất phải. nhưng bây giờ biết làm sao khác hơn? Chỉ có tận hết nhân sự, còn thành bại ra sao lại tùy theo thiên mệnh.
Quỳnh Anh ngẫm nghĩ giây lát bỗng quay lại nhìn người anh và nói :
- Đại ca hãy về trước, tiểu muội không khiến đại ca nữa?
Gia Cát Đởm ngạc nhiên hỏi lại :
- Tại sao thế?
Quỳnh Anh đáp :
- Đã biết tết Trung Thu chàng hẹn các môn phái ở trên Tung Sơn rồi, tất nhiên đã có thời giờ, có địa điểm rồi, hà tất còn phải tìm kiếm mà chi nữa. Bây giờ tiểu muội muốn đi theo các tỷ tỷ này một phen.
Phi Quỳnh vội xen lời hỏi :
- Trong sơn trại có nhiều việc như thế, Anh muội đi xa như thế sao được?
Quỳnh Anh đáp :
- Đằng nào cũng ra đây rồi, đi cũng thế thôi! Hơn nữa việc này liên quan đến thiên hạ võ lâm, Nhị thập bát trại cũng là một phần của võ lâm, không biết thì thôi chứ biết thì khi nào chịu khoanh tay ngồi yên, không can thiệp.
Gia Cát Đởm vừa cười vừa nói tiếp :
- Biết vậy tại sao hiền muội lại còn bảo ngu huynh trở về? Nói về thân phận thì ngu huynh là Thiếu trại chủ, thì việc đó để ngu huynh đi mới đúng.
Lời nói của Gia Cát Đởm rất có lý, vì chỉ có y mới đại biểu cho người cha thôi.
Quỳnh Anh không trả lời được nên nàng hỏi lại Gia Cát Đởm rằng :
- Nếu vậy đại ca định bảo tiểu muội đi về một mình hay sao?
Gia Cát Đởm đáp :
- Ngu huynh có nói như thế đâu?
Quỳnh Anh vội đỡ lời :
- Nếu vậy...
Gia Cát Đởm nói tiếp :
- Hiền muội hồ đồ thực, chả lẽ anh em ta không thể đi cùng hay sao?
Quỳnh Anh vừa cười vừa cau mày lại nói tiếp :
- Trong trại...
Gia Cát Đởm đỡ lời :
- Còn phải suy tính gì nữa, chúng ta hai người chả xin phép cha đi rồi là gì? Nếu trong trại không bình yên thì khi nào cha lại để cho anh em ta đi như thế này. Vả lại trong trại lại còn hai Liễu lão tiền bối, bên dưới còn có các vị nội ngoại Đường chủ.
Thiếu hai anh em chúng ta đâu có phải là thiếu!
Quỳnh Anh gật đầu không nói gì.
Trà Lôi xen lời nói :
- Phải, thằng nhỏ này nói đúng. Thôi! Chúng ta cùng đi Thanh Thành một phen cho vui. Lão già gù này thử xem mấy tên khốn nạn kia ẩn núp ở đâu?
Trà Lôi đã tán thành. Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương không dám phản đối các người, nhưng các người vừa định đi thì Gia Cát Đởm bỗng ngửa mặt lên trời rú một tiếng thật dài.
Trà Lôi ngạc nhiên vội hỏi :
- Nhỏ kia, ngươi làm gì thế?
Gia Cát Đởm vừa cười vừa đáp :
- Núi Thanh Thành cao lắm, người còn chưa chắc đã leo lên nổi thì tiện sao mà đem theo hai con ngựa như thế này! Tiểu bối định gọi đệ tử của phân trại ở gần đây tới, bảo chúng đem hai con ngựa về, tiện thể nói cho gia phụ hay.
- Thằng nhỏ này cũng khá khôn ngoan và biết nghĩ chu đáo như thế đấy!
Gia Cát Đởm chỉ cười thôi chứ không nói năng gì.
Một lát sau quả nhiên đã có hai người cưỡi ngựa ở phía bên phải đường cái quan phi tới, thoáng một cái đã tới trước mặt mọi người.
Hai người vừa cưỡi ngựa tới đó là hai đại hán áo đen, lưng đeo đại đao, vừa đến nơi đã phi thân xuống cung kính vái chào :
- Thuộc hạ xin chào Thiếu trại chủ.
Gia Cát Đởm xua tay và hỏi :
- Hai người có phải là người của Trương Âm phân trại đấy không?
Hai đại hán áo đen cung kính vái chào đáp :
- Thưa Thiếu trại chủ, tiểu nhân hai người đúng là lệ thuộc Trương Âm phân trại.
Gia Cát Đởm gật đầu nói tiếp :
- Được, hai người về thưa với Vương phân trại chủ, bảo ông ta đem hai con ngựa này về tổng trại và thưa cùng Lão trại chủ hay là anh em mỗ giữa đường gặp Tư Đồ động chủ, Đổng cô nương với Trà tiền bối, có việc phải đi Thanh Thành rồi. Bao giờ mới trở về thì chưa nhất định, xin Lão trại chủ đừng bận tâm, nghe thấy chưa?
Hai đại hán nọ vâng lời đáp :
- Tiểu nhân đã nghe rõ rồi.
- Được, hai người đi đi.
Gia Cát Đởm xua tay một cái, hai người cung kính vái chào, dắt hai con ngựa đi luôn.