Cờ Rồng Tay Máu

Chương 90: Ân oán lưỡng tiêu



Đêm trăng rằm tháng tám, trăng rất tròn, dưới mặt đất không khác gì một thế giới bằng nhạc.

Trên đỉnh núi Thanh Thành, cạnh đình Nhật Quán, đang có rất nhiều người lẳng lặng đứng yên chẳng nói chẳng rằng, tựa như phỗng đá vậy.

Những người đứng ở đó có tất cả năm người và khi nhìn kỹ mới hay có cả tăng, đạo và tục.

Tăng là tăng nhân lớn tuổi. Đạo cũng là đạo sĩ cao niên. Còn người tục thì là một ông già.

Năm người đó có hai tăng, hai đạo một tục.

Hai lão hòa thượng mặt mũi rất hiền từ, trông rất trang nghiêm. Hai đạo sĩ tuổi trẻ hơn hai lão tăng, tuy nói là trẻ nhưng cả hai người tuổi cũng trên bảy mươi rồi, mặt mũi thanh kỳ, không giận mà oai. Còn ông già mặc quần áo thường tục tuổi đã tám mươi, người béo lùn, đầu sói râu bạc như tuyết, mặt tròn và hồng hào, trông rất hiền từ.

Năm người tăng, đạo tục đều là Chưởng môn của các phải của đương kim võ lâm là :

Tuệ Không đại sư của Thiếu Lâm, Tỷ Hư đạo trưởng của Võ Đang, Đại Tuệ thiền sư của Nga Mi, Vô Vi đạo trưởng của Hoa Sơn, Bát Chỉ Tiên Ông Cung Thái Sung của Cống Lai.

Năm vị Chưởng môn ấy tuy khác phái nhau nhưng vẻ mặt của người nào người nấy đều nghiêm nghị và tâm sự rất nặng nề.

Năm người đến đây là để phó ước với Độc Cô Ngọc đã mời.

Phái Thiếu Lâm không thấy những người hộ pháp, phái Võ Đang cũng không thấy Thất tử. Nga Mi không thấy Tam Lão, Hoa Sơn và Cống Lai cũng không thấy có người khác tới, mà chỉ vỏn vẹn có năm người Chưởng môn này thôi. Xem như vậy chắc chỉ có năm vị này đơn độc phó ước thôi, mà sự thực Độc Cô Ngọc chỉ ước hẹn có năm vị thôi.

Lúc này năm vị Chưởng môn ấy đều biết rõ phen này hung họa nhiều hơn phúc, muốn được vẹn toàn xuống khỏi núi Thanh Thành đã là may mắn lắm rồi.

Lúc ấy trên không mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu đột nhiên có tiếng cười khẩy từ trên không vọng xuống, một cái bóng xanh nhanh như chớp nhoáng phi tới, chỉ thoáng cái đã tới trước Nhật Quán đình. Người đó chính là Độc Cô Ngọc, mặc áo xanh đầy sát khí.

Độc Cô Ngọc liền đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói :

- Năm vị Chưởng môn đã đến đầy đủ, các vị quả thực là người rất trọng chữ tín.

Tuệ Không đại sư, Chưởng môn của Thiếu Lâm chắp tay vái chào và đáp :

- Không dám! Được thí chủ cho gọi lão tăng các người đâu dám đến chậm.

Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng tiếp :

- Một tờ giấy với mấy chữ mà có thể mời được mấy vị đại Chưởng môn của các đại môn phái tới như thế này, Độc Cô Ngọc tôi cũng rất lấy làm hân hạnh. Lão hòa thượng có biết tại sao mỗ lâm thời đổi Tung Sơn thành Thanh Thành như thế không?

Tuệ Không đại sư đáp :

- Lão tăng không biết, xin thí chủ chỉ giáo cho?

Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng nói tiếp :

- Thứ nhất, bên cạnh Nguyệt Quang đình này là chỗ của bốn vị thúc thúc mỗ tự tử, muốn nhờ nơi đây để kết liễu kết một phần thù oán để an ủi anh linh của bốn người ấy ở dưới suối vàng.

Năm người Chưởng môn nghe nói đều giật mình đến thót một cái.

Độc Cô Ngọc đưa mắt nhìn các người một cái rồi mới nói tiếp :

- Thứ hai, mỗ không nhẫn tâm để cho các vị chết ở trước mặt các môn hạ để chúng quá đau đớn mà liều lĩnh ra tay thì càng khiến mỗ phải giết những người vô tội.

Tuệ Không đại sư chắp tay vái chào và nói :

- Thí chủ có lòng tốt như vậy, lão tăng và các người xin có lòng đa tạ.

Độc Cô Ngọc vội đáp :

- Khỏi cần phải đa tạ như thế! Mục đích cuối cùng của mỗ đối với các vị không có lợi ích gì.

Tuệ Không đại sư định nói tiếp thì Độc Cô Ngọc lại nói luôn :

- Mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu, kỳ hẹn ước đã tới, mỗ không có nhiều thời giờ, chẳng hay cuốn Qui chân kinh của họ Độc Cô của mỗ tản mát ở các môn phái, mỗi nơi một cuốn, vậy quí vị sẽ đối xử với mỗ vấn đề đó ra sao?

Tuệ Không khẽ niệm một câu Phật hiệu rồi đáp :

- A di đà Phật! Bần tăng vẫn nói như trước. Các môn phái không hề thấy cuốn Qui chân kinh ấy bao giờ. Xin thí chủ minh xét cho, đừng có vì thế mà gây hấn một cách vô lý.

Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên hỏi :

- Qui chân kinh chia làm thượng hạ hai cuốn, cuốn thượng ở trong tay của Long Phan lệnh chủ, kẻ đại thù của mỗ, cuốn hạ thì bị các vị thừa cơ cướp giật. Chả lẽ bốn vị thúc thúc của mỗ lại lừa dối mỗ hay sao?

Tuệ Không đại sư nói tiếp :

- Lão tăng không dám nói nhưng người đi tu không bao giờ nói dối hết. Huống hồ lão tăng và các người đều là Chưởng môn các môn phái, có khi nào lừa dối thí chủ để làm giảm thân phận của mình như thế?

Lời nói của hòa thượng rất có lý nhưng Độc Cô Ngọc không chịu tin, liền cười khẩy nói tiếp :

- Như vậy chả lẽ mỗ đã vu khống cho các vị hay sao?

Tuệ Không lại đỡ lời :

- Thí chủ nói quá đấy thôi. Nhưng theo chỗ lão tăng biết thì Qui chân kinh chỉ có một cuốn thôi, chứ không có thượng hạ gì hết.

Độc Cô Ngọc lại hỏi tiếp :

- Có phải lão hòa thượng định bảo mỗ đi kiếm Long Phan lệnh chủ đó không?

Tuệ Không đại sư đáp :

- Lão tăng không dám, nhưng sự thực các môn phái chưa ai trông thấy vật ấy cả.

Độc Cô Ngọc nói tiếp :

- Dù lão hòa thượng khéo nói đến đâu, mỗ cũng không sao tin được.

Tuệ Không đại sư nói tiếp :

- Thí chủ không tin tất nhiên lão tăng không có cách gì mà làm cho thí chủ tin được, nhưng xin thí chủ chớ nên trúng phải mưu kế của kẻ gian, gây nên mối hận ngàn thu.

Độc Cô Ngọc lại hỏi tiếp :

- Ai gây nên mối hận ngàn thu, mỗ hay lão hòa thượng?

Tuệ Không hòa thượng đáp :

- Nếu thí chủ chỉ định là các môn phái đã lấy cuốn kinh đó, thì chỉ e thí chủ sẽ hối hận suốt đời và trở nên công địch của võ lâm, tội nhân của ngàn thu chứ không sai.

Độc Cô Ngọc lớn tiếng nói tiếp :

- Vì trả thù tuyết hận cho một môn, mỗ bất chấp những điều đó.

Tuệ Không đại sư biến sắc mặt nhưng lại dịu ngay, chắp tay trước ngực nói tiếp :

- Linh đài bị che lấp, không chịu nghe lời trung thành, lão tăng rất lấy làm tiếc hộ cho thí chủ.

Độc Cô Ngọc đang định nói thì Tỷ Hư đạo trưởng, người Chưởng môn của Võ Đang đột nhiên xen lời nói :

- Thí chủ có bằng cớ gì bảo các môn phái đã cướp cuốn hạ của Qui chân kinh?

Độc Cô Ngọc đưa mắt liếc nhìn Tỷ Hư lạnh lùng đáp :

- Sự thực rành rành ra như vậy, cần gì phải bằng cớ!

Tỷ Hư đạo trưởng biến sắc mặt hỏi tiếp :

- Nếu vậy các môn phái bị mất vật báu trấn sơn thì thí chủ giải thích làm sao.

Độc Cô Ngọc biến sắc mặt nói tiếp :

- Người nhận định là mỗ đã lấy vật báu của các môn phái phải không?

Tỷ Hư đạo trưởng đáp :

- Bần đạo không dám, chỉ mong thí chủ đừng có vu khống cho người thôi.

Độc Cô Ngọc ngửng mặt lên trời, cười như điên khùng, xa xầm nét mặt lại và nói tiếp :

- Được! xem như vậy việc này không thể giải quyết bằng khẩu thiệt được. Ai phải ai trái không cần phải cãi vã cho tốn hơi. Nào lại đây dùng võ lực giải quyết phải trái thì hơn.

Chàng vừa nói vừa giơ tay phải lên trước ngực.

Tuệ Không đại sư nghiêm nét mặt lên hỏi tiếp :

- A di đà phật! Thí chủ muốn dùng võ lực giải quyết phải không?

- Lão hòa thượng hà tất phải hỏi như thế làm chi?

- Xin thí chủ nên nghĩ kỹ đi thì hơn.

- Mỗ đã nghĩ kỹ lắm rồi.

Tuệ Không đại sư lại lớn tiếng niệm một câu Phật hiệu, với giọng đau đớn và chua chát nói tiếp :

- Thí chủ thị Huyết Ấn thần chưởng hà hiếp người, tuy lão tăng biết địch không nổi, nhưng cũng không khi nào lại chịu để cho người ta vu khống làm mất thanh danh của bổn phái như thế, nên lão tăng cũng không tiếc tay quyết chiến một phen, lão tăng hãy lảnh giáo trước.

Nói xong lão hòa thượng tiến lên, giơ chưởng vận công để chuẩn bị.

Độc Cô Ngọc trố mắt nhìn vừa cười vừa nói tiếp :

- Lão hòa thượng, mỗ không có nhiều thời giờ đấu từng người được đâu. Tốt hơn hết các người năm người cùng tiến lên một lúc đi.

Người run lẩy bẩy, Tuệ Không đại sư hỏi lại :

- Sao thí chủ lại quá ngông cuồng như thế?

Độc Cô Ngọc đáp :

- Các người cứ thử xem rồi hãy nói sau.

Vô Vi đạo trưởng, người Chưởng môn của phái Hoa Sơn đột nhiên xen lời nói :

- Đại sư, cung kính không bằng tuân lệnh. Chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, diệt trừ tên cuồng đồ này mới được.

Độc Cô Ngọc cả cười xen lời nói :

- Có thế mới phải.

Chàng chưa nói dứt, năm người Chưởng môn không còn nghĩ gì đến thân phận và sĩ diện nữa, cùng xông lên. Mười chưởng dồn ra một luồng kình khí như bài sơn đảo hải lấn át tới.

Độc Cô Ngọc vừa cười vừa vận mười thành công lực của Huyết Ấn thần chưởng lên, cách không phản công luôn một thế.

Sau một tiếng kêu như sấm động, mây gió cũng phải biến sắc, cây cỏ đều bị nhổ rể, thực là thạch phá thiên kinh, quỷ khóc thần sầu. Độc Cô Ngọc bị đẩy lui năm bước. Còn năm vị Chưởng môn thì đều giơ tay lên ôm ngực, lui bước lia lịa, thân hình lảo đảo và cùng ngã lơn ra đất tức thì.

Độc Cô Ngọc giận dữ quát hỏi :

- Lão hòa thượng còn nói gì nữa không?

Thớ thịt trên mặt rung động luôn luôn, Tuệ Không đại sư với giọng bi đát đáp :

- Tài không bằng người, biết nói năng ra làm sao, võ lâm có hung đồ ngoan cố, ngang tàng...

- Câm mồm, lão hòa thượng muốn chết phải không?

Độc Cô Ngọc quát lớn như vậy và giơ tay lên định vỗ xuống một chưởng nữa.

Đột nhiên trong bóng tối có tiếng cười khẩy vọng tới và có tiếng người quát bảo :

- Ngươi mới là người đáng phải câm mồm.

Một đạo hào quang nhanh như điện chớp đã nhắm mặt của Độc Cô Ngọc phi tới.

Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng, thâu chưởng lại và xoay tay để bắt vật kia.

Độc Cô Ngọc bắt được vào trong tay mới hay đó là Long Phan lệnh, chàng đang định lên tiếng thì cái bóng đen mảnh khảnh đã kèm sức mạnh nghìn cân nhằm đầu chàng đè mạnh xuống.

Độc Cô Ngọc đã trông thấy rõ người đó chính là Long Phan lệnh chủ, kẻ đại thù của mình, liền vận mười hai thành Huyết Ấn thần chưởng lên cách không chống đỡ.

Sau một tiếng kêu bùng, Độc Cô Ngọc bị đẩy lui năm thước, cái bóng nhỏ kia bị đẩy bắn ra ngoài xa, rơi xuống vực thẳm trăm trượng. Độc Cô Ngọc thấy thế vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên.

Đột nhiên trên không có mấy tiếng kêu rất bi đát của Tư Đồ Sương, Trà Lôi và anh em họ Gia Cát vọng tới. Tiếp theo đó mấy người cùng xuống tới nơi.

Tư Đồ Sương chỉ tay vào mặt Độc Cô Ngọc mà quát bảo :

- Bổn cô nương đến chậm một bước, ngươi đã tạo nên một lầm lỡ lớn. Ngươi vô lương tâm thực, và cũng là một tên hồ đồ đáng tiếc. Ngươi có biết nàng ta là ai không?

Độc Cô Ngọc vừa định thần xong, mặc kệ Trà Lôi với anh em họ Gia Cát trách mắng, mà chỉ lạnh lùng hỏi lại :

- Tư Đồ động chủ hà tất phải hỏi như thế.

Suýt tí nữa thì tức đến chết giấc ngay tại chỗ, Tư Đồ Sương với giọng bi đát nói tiếp :

- Nói thực cho ngươi biết để ngươi suốt đời bị lương tâm khiển trách, sống không bằng chết. Nàng là Tuyết Diệm Cầm cô nương đấy, không tin thì ngươi xuống dưới mà xem.

Trà Lôi giận dữ quát lớn :

- Quân đáng chết kia, nàng đâu có phải là đại thù của ngươi, rõ ràng mấy tên khốn nạn Thanh Thành tứ hữu giỡ trò đê hèn giá họa, mượn dao giết người. Ngươi có biết sư phụ của Tuyết cô nương là ai không? Là Long Phan lệnh chủ chính cống và cũng là Đổng nữ hiệp, mẹ đẻ ra ngươi. Bốn tên khốn nạn ấy muốn ngươi cốt nhục tương tàn ngươi có biết không? Cũng may sư phụ của ngươi quẩn chân Đổng nữ hiệp. Bằng không ngươi đã bị Ngũ Lôi Kích Đỉnh rồi. Bây giờ tuy cốt nhục ngươi chưa tương tàn, nhưng ngươi đã đích tay giết hại Tuyết cô nương, một người có tình thâm nghĩa trọng với ngươi, thử hỏi ngươi có còn lương tâm, có còn thiên tính mà không hối hận chút nào nữa không? Ngươi thử xem hai bàn tay đầy máu tanh của ngươi lại xem, thêm bốn tên khốn nạn vẫn còn sống sờ sờ ra kia, ta chỉ hận không giết ngươi chết ngay tại chỗ được. thôi đi, con nhãi, chúng ta đi ngay thôi, để mặc một mình nó ở lại đây chịu đựng hết thảy.

Nói xong ông ta kéo Tư Đồ Sương với anh em Gia Cát đi luôn.

Hiểu rồi, hiểu rồi. Tin rồi tin rồi. Nhưng vẫn còn một chút nghi ngờ. Độc Cô Ngọc liền phi thân xuống đáy vực thẳm. Nhưng khi chàng xuống tới nơi không thấy tung tích của Thanh Thành tứ hữu mà cả xác của Tuyết Diệm Cầm cũng không thấy nốt.

Đang ngạc nhiên thì đột nhiên thấy vách núi ở bên trái có ánh đèn sáng lấp lóe, chàng vội phi thân về phía đó.

Đó là một hang động, bên trong thắp sáng đèn lửa. Độc Cô Ngọc không do dự gì hết, tiến thẳng vào trong đó.

Khi vào tới bên trong, một cảnh tượng phơi bày ở trước mặt khiến chàng phải giật mình đến thót một cái, cứ nghi ngờ là mình đang nằm mơ nên đứng đờ người ra.

Mấy người đứng ở trên núi nhảy xuống đáng lẽ là phải tan xương nát thịt thành từng đống một, dù có được toàn thây nhưng bấy lâu nay xác cũng phải mục nát rồi, đâu còn ở trong hang động này được.

Chàng thấy bốn vị thúc thúc đều nằm thẳng cẳng, xếp hàng ngang ở dưới đất trông đúng là chết rồi, nhưng chỉ mới chết không lâu. Bên cạnh chúng, trên cái kỹ đã có một ngọn đèn, dưới đèn có một tờ giấy trắng.

Độc Cô Ngọc định thần giây lát mới chạy lại cầm tờ giấy trắng ấy lên xem, đọc xong, đọc một lần nữa, đầu óc của chàng như bị xét đánh, tí nữa thì chết giấc ngay tại chỗ.

Đó là tuyệt mệnh thư của Thanh Thành tứ hữu, đại khái nói :

“Khương Diệu Hương là ái cơ của bốn người, bị Lãnh Diện thư sinh Độc Cô Vân Phi, cha của Độc Cô Ngọc cướp mất rồi giết chết. Chúng không cam tâm, vì một ái cơ mà chúng đã giết chết cả nhà Độc Cô Ngọc. Nhưng duy có vợ của Độc Cô Vân Phi là Đổng Vô Song vì bỏ nhà ra đi từ lâu nên chúng mới không diệt trừ được.

Chúng nuôi Độc Cô Ngọc trưởng thành và để Bách Hiểu lão nhân giới thiệu làm môn hạ của Tuyết Y Huyết Thần, luyện thành thần công tuyệt nghệ rồi chúng giá họa cho Đổng Vô Song để cốt nhục tương tàn chúng mới khoan khoái. Bây giờ thù hằn đã báo được rồi, chúng mỉm cười mà tự tử, để xác của chúng tùy ý Độc Cô Ngọc muốn xử trí thế nào thì tùy ý. Nhưng còn Độc Cô Ngọc hay bất cứ người nào còn sống, hiểu rõ chuyện này rồi quyết không thể nào sống một mình được. như vậy không khác gì gia đình Độc Cô đã bị diệt trừ hết.”

Bây giờ Độc Cô Ngọc mới hiểu rõ hẵn, mới tin tưởng thực. Tuy chàng chưa tạo nên sự lầm lỗi lớn, nhưng đã đích tay giết chết Diệm Cầm, người có tình nghĩa với mình, mối ân hận này đâu có phải là ít, chàng vừa đau đớn vừa thống hận, lương tâm cứ bị cấu xé hoài, hai mắt đỏ ngầu, mép rỉ máu ra mà cũng không hay.

Lúc này chàng đứng đờ người ra như tượng gỗ, sắp điên khùng đến nơi, muốn kêu không tiếng, muốn khóc không lệ.

Đột nhiên chàng giơ hữu chưởng lên định tấn công vào mấy xác chết, nhưng chưởng ta tới lưng chừng lại đột nhiên quay trở lại, vỗ mạnh vào Thiên Linh Cái của mình. Bỗng có một luồng chỉ phong từ đâu tia tới, chàng bị người ta điểm trúng huyệt và đứng đờ người ra ngay.

Bên trong hang động có người mặc áo trắng phong hoa tuyệt trần đang thủng thẳng bước ra! Trời ơi! Người này chả là Đổng Phi Quỳnh hoa danh là Tuyết Diệm Cầm là gì?

Độc Cô Ngọc mừng rỡ như điên khùng và cứ tưởng mình nằm mơ, không kêu ra một tiếng được, chân tay không cử động được, chỉ có hai dòng lệ lặng lẽ nhỏ xuống hai bên má thôi.

Đổng Phi Quỳnh vẻ mặt lạnh lùng thủng thẳng nói :

- Bây giờ người đã hiểu rõ rồi chứ, nếu không có Liễu tiền bối với Đại Trí thiền sư thì chúng ta...

Vẻ mặt của nàng rất rầu rĩ và im miệng, không nói nữa, giây phút sau nàng u oán nói tiếp :

- Tôi không trách hiền đệ, chỉ trách số tôi hẩm hiu. Giữa hai ta không biết là tình hay nghiệp, nhưng dẫu là tình hay nghiệp thì tới đây cũng phải đình chỉ...

sắc mặt vẫn nhợt nhạt, mắt mép rỉ máu tươi, mặt ứa lệ, Độc Cô Ngọc cứ đứng yên lẳng lặng nhìn nàng.

Phi Quỳnh thấy thế không nhẫn tâm, đưa mắt nhìn Thanh Thành tứ hữu đổi giọng nói :

- Hiền đệ, bọn chúng bốn người đã chết rồi ư? Bọn hung tàn như thế này chưa trả được thù, chưa toại được tâm nguyện, khi nào chúng lại chịu tự tử một cách dễ dàng như thế? Chúng đánh lừa được hiền đệ nhưng không đánh lừa nổi đôi mắt của tôi. Đây là chúng tự bế hơi thở, tự bế huyết mạch giả bộ chết đấy thôi. Nhưng vừa rồi chúng đã bị tôi điểm huyệt và phế hết võ công của chúng rồi, sau này chúng không thể nào gây gió gặt bảo nữa, để mặc chúng tự sinh tự diệt, tự ăn lấy quả báo.

Nói xong nàng giải huyệt cho Thanh Thành tứ hữu, bốn tên gian giảo hung ác đều lần lượt đứng dậy, tên nào tên nấy sắc mặt nhợt nhạt như kẻ chết đuối và rầu rĩ cúi đầu, không nói năng gì.

Phi Quỳnh giơ tay ngọc ra mời và nói :

- Mọi việc đã xong, xin mời quí vị đi cho.

Thanh Thành tứ hữu không dám nhìn Độc Cô Ngọc, lẳng lặng đi ra khỏi hang động.

Phi Quỳnh nhìn Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng nhưng chỉ thoáng cái mặt lại lạnh lùng, móc túi lấy lá thơ của Đại Trí thiền sư ném cho Độc Cô Ngọc và nói tiếp :

- Tôi đi đây, từ giờ trở đi đừng có tìm kiếm tôi nữa, kiếm cũng không thấy đâu, cứ coi như đã chết rồi thì hơn.

Nói xong nàng đi ra cửa động nhưng trước khi ra khỏi cửa, có giơ tay ra cách không điểm vào Độc Cô Ngọc một cái.

Thủ pháp điểm huyệt rất độc đáo, mãi huyệt của Độc Cô Ngọc mới được giải.

Ước đoán người yêu đã đi xa hàng trăm dặm rồi, chàng nản chí vô cùng, cầm lá thư lên xem. Xem xong chàng đột nhiên mất hết vẻ rầu rĩ băn khoăn, mặt càng hớn hở thêm, vội chạy ra ngoài hang động.

Dưới đáy sơn cốc không còn có bóng người nào nhưng trên đỉnh núi lại có bóng người. Đó là trên sườn núi cao chót vót, bên cạnh Thượng Quan bình có bốn cái bóng người đứng xếp hàng ngang rồi lần lượt nhảy xuống bên dưới. Người ta chỉ văng vẳng nghe thấy bốn tiếng kêu rất thảm khốc, tiếng kêu đó qua rồi núi Thanh Thành lại yên tĩnh như xưa...

Nhắc lại chuyện Độc Cô Ngọc, tại sao chàng đang rầu rĩ băn khoăn, đột nhiên xem xong lá thư của Đại Trí thiền sư chàng lại cảm thấy yêu đời rồi vội vã ra đi như thế?

Thì ra trong bức thư của Đại Trí thiền sư, trước hết ông ta chuyển lời của Tuyết Y Huyết Thần khuyên chàng từ này nên bỏ hết tính nết ngông cuồng, bồng bột đi. Sau đó ông ta cho chàng biết, từ nay chàng khỏi băn khoăn nghĩ ngợi về số phận của Vi Hiểu Lam với Tư Đồ Sương nữa, vì hai người đều đã xuống tóc đi tu, quên cả mọi sự tranh chấp của người đời. Sau hết, ông ta lại cho chàng hay, Long Phan lệnh chủ, mẹ chàng hiện đang có mặt ở Động Đình hồ trong căn nhà lá của Phi Quỳnh và đợi khi nào chàng về tới đó, bà sẽ đứng chủ tọa cuộc hôn lễ giữa chàng với Phi Quỳnh.

Trước kia Độc Cô Ngọc vẫn tưởng mình là đứa con mồ côi cả cha lẩn mẹ, nay mẹ chàng chưa chết, chàng được gặp cả mẹ lẩn người yêu, khỏi nói sự sung sướng của chàng như thế nào!

Sau đó ít lâu, những người du ngoạn trên Động Đình hồ thường gặp vào buổi chiều một chiếc du thuyền, trong đó có một thiếu niên thư sinh rất anh tuấn và một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Một đôi khi, các du khách còn nghe thấy có giọng ngâm thơ rất trầm hùng hoặc giọng ca rất du dương, thánh thót từ chiếc du thuyền đó vọng ra.

Khỏi nói, chắc quí vị cũng đoán ra được đôi thiếu niên nam nữ ấy chính là Độc Cô Ngọc cùng vợ là Đổng Phi Quỳnh đang hưởng tuần trăng mật trên Động Đình hồ.

Chuyện Cờ Rồng Tay Máu chấm dứt nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.