Vài sợi tóc con vương lại trên gáy, rõ ràng từng sợi.
Nước suối trong hồ bốc hơi nghi ngút, Diệp Linh Thính ngồi bên bờ thử đưa chân xuống.
Đôi chân thon dài trắng nõn áp vào thành hồ, hai bàn chân thon thả nhúng vào nước khẽ lắc, m.u bàn chân ửng hồng nhàn nhạt.
Lúc mới thả xuống hơi nóng, nhưng thích nghi rất nhanh, Diệp Linh Thính bước xuống bậc đá, cho đến khi ngực chìm trong nước.
Bên kia bình phong, Hoắc Cẩn Hành tháo tai nghe xuống sau khi nghe xong báo cáo từ xa.
Sóng nước lăn tăn, ánh sáng và bóng tối lướt theo sau, ngay khi anh đặt tai nghe và các vật dụng khác lên bàn trà trên bờ, tiếng nước rõ ràng truyền vào tai.
Hoắc Cẩn Hành nhíu mày, bước về phía bình phong.
Các bậc thang trong hồ có độ cao khác nhau, có thể đứng ở mép, có thể ngồi dựa ở vị trí gần bình phong, chiếc giỏ đựng thức ăn nổi trên mặt nước.
Xuyên qua làn sương mù, cô gái đứng giữa hồ, hai chân duỗi thẳng đứng trong nước, nước hồ tràn đến dưới eo, vừa khéo để lộ một đoạn eo thon trắng nõn.
Dây áo tắm quấn quanh cổ áp nhẹ vào xương quai xanh, kiểu áo ng/ự/c nửa kín nửa hở che kín b/ầu ng/ự/c đẫy đà, toàn thân ướt đẫm, những giọt nước lăn dài theo cánh tay mịn màng.
Làn da trắng ngần, màu đỏ tươi rực rỡ, tựa như một đóa sen đỏ nở rộ trong nước, vừa thuần khiết vừa g/ợi c/ảm.
Trước mắt Hoắc Cẩn Hành hiện ra một cảnh tượng như vậy.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau giữa không trung, Diệp Linh Thính cũng giật mình, ngơ ngác nhìn đối phương.
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống: "Sao em lại ở đây?"
"Nhân viên phục vụ dẫn em đến." Cô ngập ngừng trả lời.
"Phòng 3201?" Hoắc Cẩn Hành xác nhận lại.
"Đúng." Cô không hề nói dối.
Nhận ra tình hình không ổn, Hoắc Cẩn Hành ra hiệu cho cô, quay lại cầm điện thoại bấm thẳng số riêng của Phương Đại Hải: "Anh sắp xếp cho tôi phòng số bao nhiêu?"
"Phòng 3201." Phương Đại Hải hoàn toàn không nhận ra sự sắp xếp của mình có vấn đề.
Hoắc Cẩn Hành chống một tay lên bờ, thỉnh thoảng quay lại nhìn.
Diệp Linh Thính vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía này, dường như đang đợi anh làm rõ ngọn nguồn.
"Còn gì nữa?"
Anh tiếp tục hỏi, lúc này Phương Đại Hải mới phản ứng lại: "Ồ, cậu nói chuyện đó à, vốn còn một phòng 3202 nữa nhưng tạm thời xảy ra trục trặc, nhiệt độ nước không tăng lên được, không dùng được."
Đang giữa mùa thu, không thể để người ta ngâm trong nước lạnh.
"Tổng giám đốc Hoắc và cô Diệp có quan hệ tốt, dùng chung cũng không sao. Hơn nữa, tôi sắp xếp cho hai người căn phòng rất rộng rãi, chỉ cần che bình phong lại là coi như có hai hồ nước." Phương Đại Hải không định đổi phòng cho hai người, cười ha ha trong điện thoại chúc họ chơi vui vẻ.
Nói đến đây, Hoắc Cẩn Hành đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện: Vì hồ nước trục trặc, Phương Đại Hải mới cho người dẫn Diệp Linh Thính đến phòng 3201.
Anh giải thích câu chuyện cho Diệp Linh Thính một cách đơn giản, Diệp Linh Thính chớp mắt, giọng điệu không hề để tâm: "Đổi thì đổi thôi, vốn em còn lo ngâm một mình sẽ chán, bây giờ thì không rồi."
"Em muốn ở lại đây?" Hoắc Cẩn Hành vô thức cảm thấy không ổn.
Diệp Linh Thính giơ tay sờ búi tóc, ngón tay trượt dọc theo cổ thiên nga đến giữa xương quai xanh, không sờ thấy chuỗi hạt Phật quen thuộc, ngón tay cô nắm lại, nghiêng đầu cười với anh: "Dù sao cũng tới rồi, chẳng lẽ bây giờ em lại đi ra ngoài khi đã ướt nhẹp thế này sao?"
Hương thơm trong phòng lan tỏa, hơi nước bốc lên nghi ngút, trong lồng ngực ẩn sâu một ngọn l/ửa vô danh đang thiêu đốt trái tim, Hoắc Cẩn Hành nghiến chặt răng, đường viền môi càng thẳng hơn: "Anh đi ra ngoài."
Anh vừa dứt lời, ý cười trong mắt Diệp Linh Thính tan biến: "Hoắc Cẩn Hành, em không ngại thì anh ngại cái gì? Anh khó chịu khi ở chung một phòng với em lắm sao?"
Tính tình của cô bùng n/ổ ngay lập tức.
Hoắc Cẩn Hành muốn nói không phải.
Bởi vì cảm giác này hoàn toàn khác với việc ở nơi công cộng.
Sự im lặng của anh bị coi như thừa nhận, khuôn mặt hồng hào của Diệp Linh Thính dần ửng đỏ, không biết là do hơi nóng hay do tức giận: "Anh không muốn nhìn thấy em thì em đi là được."
Cô thực sự muốn quay lại lối cũ, vừa mới nghiêng người đã bị Hoắc Cẩn Hành nắm lấy cánh tay: "Đừng hiểu lầm ý của anh."
Sức mạnh giữa nam và nữ không cân xứng, rõ ràng anh không dùng nhiều sức, nhưng Diệp Linh Thính lại cảm nhận được lực cản rất rõ ràng. Cô nắm lấy cổ tay Hoắc Cẩn Hành, bỏ khỏi cánh tay mình, vịn vào thành hồ rồi di chuyển trong nước, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Cô gái nằm bò trên thành hồ, bả vai run lên từng hồi như đang nức nở.
Nhìn bóng dáng đó, Hoắc Cẩn Hành thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước tới.
Từ hướng này có thể nhìn rõ hoàn toàn phần lưng của Diệp Linh Thính, trên người cô không có một chút mỡ thừa nào, từng tấc trên cơ thể đều phát triển hoàn hảo.
Váy đỏ bồng bềnh trên mặt nước, phần eo trở lên là thiết kế hở lưng, tấm lưng trần đẹp đẽ đáng lẽ phải không tì vết, nhưng ở giữa hai xương bả vai của Diệp Linh Thính, một hình xăm con bướm rực rỡ đang rung cánh muốn bay.
Hình xăm con bướm màu xanh xinh đẹp mang ý nghĩa tượng trưng cho quá khứ cô từng cận kề cái ch/ế/t.
Dấu ấn không thể xóa nhòa đó cùng với tiếng s/ú/ng n/ổ vang vọng thoáng hiện trong đầu, Hoắc Cẩn Hành nhắm mắt lại, lý trí cuối cùng cũng khuất phục trước tình cảm.
"Thính Thính."
"Anh chỉ thấy như vậy không tốt cho em."
"Không tốt ở chỗ nào?" Cô khẽ hỏi.
"Nam nữ trưởng thành ở chung một phòng, lại còn trong hoàn cảnh như thế này, em nói xem người khác sẽ nghĩ gì?" Gạt bỏ đi giọng điệu giáo huấn nghiêm khắc, giọng nói trầm ấm của người đàn ông như sợi tơ vô hình dệt nên một tấm lưới dày đặc, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.
"Chúng ta có làm gì đâu mà phải quan tâm người khác nghĩ gì?" Diệp Linh Thính dừng lại một chút, giọng nói càng yếu ớt: "Hơn nữa, em vốn lớn lên cùng anh mà."
Giọng điệu của cô không gay gắt, đôi mắt rất trong trẻo, ánh lên một lớp nước mỏng, đọng lại hơi sương, càng khiến người ta th/ươ/ng xót.
Đột nhiên cô thật hâm mộ chính mình khi còn bé, có thể lấy cớ sợ sấm sét để chạy đến phòng Hoắc Cẩn Hành ngủ cùng. Sau khi lớn lên thì không còn cơ hội đó nữa, ngay cả khi cô cố tình ngủ lại trong phòng, Hoắc Cẩn Hành cũng sẽ bế cô đến phòng ngủ khác.