Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 16



Nhiếp ảnh gia nắm chắc điểm ấy, khiến Diệp Linh Thính không nhịn được cười giễu.

Ngay khi người phụ trách đang tính khuyên giải, một giọng nữ trẻ chợt chen vào: "Ai nói cô ấy muốn vi phạm hợp đồng, chẳng phải chỉ là vài tấm hình thôi sao, tôi sẽ chụp!"

Mọi người nhìn sang theo giọng nói, thấy một cô gái trẻ đeo máy chụp hình đi vào cửa.

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc áo len cùng quần yếm, mang phong cách vô cùng trẻ trung, nhìn qua như thiếu nữ đang ở thời kỳ trưởng thành bừng bừng sức sống. Cô ấy ăn mặc rất đơn giản, nhưng đôi mắt màu xanh lá nhạt nọ lại khiến người ta đã gặp qua thì khó mà quên được.

Có người ngơ ngác, có người lại nhận ra thân phận của cô ấy, khẽ nói: "Là Hứa Tri n."

Hứa Tri n, thành danh từ lúc còn rất trẻ, chính là một nhiếp ảnh gia nóng bỏng tay trong ngành. Mười mấy tuổi cô ấy đã đạt được giải thưởng nhiếp ảnh lớn, gần hai năm nay rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Chuyện mời cô ấy ra mặt chụp ảnh là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu, cực kỳ hiếm gặp.

Sao một nhân vật như vậy lại chủ động cứu cánh Diệp Linh Thính chứ?

Mọi người đều vô cùng nghi hoặc, một giây sau, bọn họ tận mắt thấy người quay quảng cáo Diệp Linh Thính và vị nhiếp ảnh gia nóng bỏng tay kia thân thiết ôm chầm lấy nhau, cùng nói: "Đã lâu không gặp."

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế mà lại là người quen!

Bên kia, Hướng Vân Sương đã chụp ảnh bìa xong ngồi trong phòng nghỉ nhàn nhã uống trà, trò chuyện vui vẻ với trợ lý.

Trợ lý đưa tin tức mới tới: "Nghe nói bên bọn họ không tìm thấy nhiếp ảnh gia nên Diệp Linh Thính đã phải chờ đến tận nửa tiếng."

Hướng Vân Sương khó nén đắc ý trong lòng: "Ồ, ngồi có nửa tiếng thì hời cho cô ta quá."

Quãng thời gian trước lúc ghi hình ở thành phố F, bị vướng bởi quan hệ với Hoắc Cẩn Hành nên cô ta mới không chơi cứng với Diệp Linh Thính, thế nhưng hot search hôm qua đã khiến cơn giận của cô ta tăng lên đỉnh điểm, cho nên mới có một màn như hôm nay.

Hướng Vân Sương và người nhiếp ảnh gia kia đã quen nhau mấy năm, thế nên người nọ mới phối hợp với cô ngáng chân Diệp Linh Thính, Hướng Vân Sương càng vui sướng nói: "Ông trời cũng giúp tôi."

Nếu không phải sợ sơ sót bị thấy, cô ta ước gì tự mình chạy đến đó nhìn phản ứng của Diệp Linh Thính, chắc chắn rất đặc sắc.

Cô ta đang nghĩ ngợi, nhiếp ảnh gia bất chợt đẩy cửa tiến vào.

Hướng Vân Sương kinh ngạc hỏi: "Chụp xong nhanh vậy sao?"

Nhiếp ảnh gia bình tĩnh tóm tắt lại những gì vừa xảy ra một lần: "Không ngờ cô ta quen Hứa Tri n."

Hướng Vân Sương nhíu mày, mơ hồ cảm giác mình đã bỏ sót manh mối trọng yếu gì đó.

Từ nơi sâu xa có một sợi dây dẫn dắt cô ta hướng về chân tướng, phá vỡ mối liên hệ không thể tách rời giữa Diệp Linh Thính và những người nọ.

Không chờ cô ta kịp hiểu ra thì tiếng hô khẽ của trợ lý đã truyền đến bên tai: "Chị Sương, bên "Khúc ca phù thế" có tin mới, báo là Diệp Linh Thính đã nộp thông tin cho bên đoàn phim, bọn họ cũng có ý định liên lạc với cô ta."

Nhà sản xuất của "Khúc ca phù thế" đã sớm liên lạc với Hướng Vân Sương, trên cơ bản cô ta đã được xác định sẽ là nhân vật nữ chính.

Gần đây chuyện giữa Diệp Linh Thính và Hướng Vân Sương vẫn luôn sôi sục trong giới, bên đoàn phim vừa nhận được tư liệu thì bên trong lập tức có người truyền tin tức ngầm ra.

Từ lúc mới ra mắt đến giờ Diệp Linh Thính cứ như bật hack vậy, toàn dẫm nát mấy người trên đỉnh đầu chạy băng băng. Hướng Vân Sương khó mà nuốt nổi vụ này, bèn trầm giọng phân phó trợ lý: "Cô lén đi liên hệ phía đoàn phim, tỏ thái độ với bọn họ, nói là "Khúc ca phù thế" có cô ta thì không có tôi."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Được, nghe lời cô.

Quá trình quay quảng cáo phát ngôn cho nhãn hàng đã kết thúc suôn sẻ, hai người bạn tốt đã lâu không gặp từ chối bữa cơm thương nghiệp, tránh đám đông mà đến một nhà hàng có không gian trang nhã uống trà chiều.

"Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay nhé."

Hứa Tri n cười nói: "Hôm nay mình nhận việc ở đó cũng là trùng hợp thôi."

Hai người đổi đồ uống lấy rượu, nhẹ nhàng cụng ly, Diệp Linh Thính nghĩ tới bài đăng hôm trước cô ấy đăng trong vòng bạn bè: "Không phải cậu vừa về nước à?"

"Đúng rồi, nhưng đối phương bày tỏ thành ý quá, nửa năm trước người ta đã mời mình rồi, ai bảo mình không thể c/ưỡng lại sức hấp dẫn của lương cao chứ. Thế nên vừa về nước cái là đi luôn."

Nửa năm trước...

Ít ai biết rằng Hứa Tri n thành danh từ thời niên thiếu lại mắc bệnh tim bẩm sinh, người khác đều cho rằng cô ấy kín tiếng để đi học thêm, nhưng thực ra là cô ấy đang đi chữa bệnh.

Tình bạn giữa hai người đã bắt đầu từ thời cấp ba. Hứa Tri n hơn cô hai tuổi nhưng vì lý do sức khỏe khi còn nhỏ nên tiến độ học tập của cô ấy thường bị trì hoãn, thế là hai người họ trở thành bạn cùng lớp, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc.

"Sức khỏe của cậu vẫn ổn chứ?" Diệp Linh Thính quan tâm.

"Mình vẫn nhảy được, chưa ch/ế/t được đâu." Hứa Tri n ôm ng/ực nói đùa với cô, rồi cầm máy ảnh trên bàn lên mở ra cho cô xem: "Lúc nãy thấy trạng thái trước ống kính của cậu không tồi nên mình quay vài đoạn video ngắn thú vị lắm, lúc nào về mình gửi cho cậu."

Chủ đề sức khỏe quá nặng nề, Hứa Tri n luôn thích dùng nụ cười để che đậy, cô ấy chưa bao giờ than thở với người khác, Diệp Linh Thính cũng không nhắc tới nữa.

Kỹ thuật quay chụp của Hứa Tri n không cần nghi ngờ, tỷ lệ ra sản phẩm cực kỳ cao, trong đó gồm cả những video được quay ngẫu nhiên, chỉnh sửa đơn giản thôi cũng có thể chuyển thành phim ngắn.

Ở giữa có mấy bức ảnh được chụp ở cùng một góc chụp, chỉ khác nhau vài chi tiết, Diệp Linh Thính lướt xem, chợt nảy ra ý tưởng gửi tất cả mấy tấm ảnh giống nhau cho Hoắc Cẩn Hành.

[Anh ơi]

[Chọn ảnh cho em đi]

[Làm ơn đấy.jpg]

Nhận được tin nhắn, Hoắc Cẩn Hành nhìn đống ảnh tràn màn hình, trong mắt chỉ toàn là dung nhan yêu kiều của cô gái.

Đúng là anh không chú ý đến mấy trò đang lưu hành trên mạng, nhưng tất cả tin tức liên quan đến Diệp Linh Thính anh đều biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.