Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 32



Tình trạng này kéo dài đến khi kết thúc công việc ngày hôm đó, Tiểu Ngư tìm cớ chuồn mất. Khi Diệp Linh Thính lên xe, bác tài già lập tức dựng vách ngăn, tỏ vẻ không nghe thấy chuyện gì hết.

Diệp Linh Thính lên xe liền thấy Hoắc Cẩn Hành đang lật xem cuốn sổ trong tay, nghiêng đầu nhìn hóa ra là kịch bản của "Khúc ca phù thế".

"Sao tổng giám đốc Hoắc bận trăm công nghìn việc lại bắt đầu hứng thú với kịch bản rồi?" Cô tiến lại gần trêu chọc.

Hoắc Cẩn Hành quay đầu, nhìn thẳng vào mặt cô: "Trong kịch bản của Khương Chước không có cảnh hôn."

"..." Đi thẳng vào vấn đề như vậy, suýt nữa thì cô không đỡ nổi.

"Em là diễn viên, những cảnh thế này không thể tránh khỏi." Diệp Linh Thính vừa nói, vừa khẽ quan sát sắc mặt anh.

"Vậy thì chọn kịch bản không có những cảnh thế này." Phim truyền hình có nhiều thể loại như vậy, không phải chỉ đóng những phim có cảnh quay này mới có thể bật lên. Chỉ cần Diệp Linh Thính đồng ý, anh có đủ vốn để nâng đỡ cô.

"Thật bá đạo." Diệp Linh Thính khẽ lẩm bẩm, dùng ngón tay chọc vào cánh tay anh.

Hoắc Cẩn Hành trở tay nắm chặt tay cô lại, nghiêng đầu liếc nhìn cô, đôi môi đỏ tươi trên khuôn mặt đó rất bắt mắt.

Vì phải giữ trạng thái quay phim, trong đoàn làm phim có thể trang điểm lại bất cứ lúc nào, đến giờ màu sắc vẫn rất đẹp. Anh không thể tưởng tượng được cảnh đôi môi đỏ tươi này chạm vào khuôn mặt của người khác, không nhịn được nghĩ đến...

"Á..."

Cánh tay Diệp Linh Thính đau điếng.

Vừa rồi Hoắc Cẩn Hành nắm lấy tay cô, không hiểu sao lại dùng sức, cách lớp áo len và áo bông mà vẫn bị bóp đau.

Nhận ra mình mất kiểm soát, Hoắc Cẩn Hành buông tay, Diệp Linh Thính xoa xoa cánh tay, đột nhiên nở nụ cười: "Anh…"

Đang ghen à?

Mới nói được một nửa, phía trước phanh gấp đã phá vỡ bầu không khí ở hàng ghế sau, vách ngăn hạ xuống, tài xế vội vàng giải thích rằng phía trước có một chiếc xe máy đi ngược chiều, bất đắc dĩ phải phanh gấp.

Đợi xe chạy bình thường trở lại, Hoắc Cẩn Hành đã bình tĩnh lại, anh vén tay áo cô lên kiểm tra, xác nhận cánh tay không sao thì không đụng vào cô nữa.

Bị cắt ngang, tâm trạng Diệp Linh Thính vô cùng tồi tệ.

Sao lần nào cũng như vậy!

Tuy nhiên, không phải không có kết quả, ít nhất là từ ngày đó trở đi, mỗi tối Hoắc Cẩn Hành đều đỗ xe gần đó đón cô, như người cha đang canh chừng nghiêm ngặt không cho con gái yêu sớm.

Diệp Linh Thính cũng không muốn so sánh thế này, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cổ hủ của Hoắc Cẩn Hành, cô thực sự không nỡ.

Chớp mắt đã gần hết tháng 12, sắp đến Tết Dương lịch, không ít diễn viên đang điều chỉnh thời gian quay phim theo cốt truyện, Diệp Linh Thính cũng báo trước.

Gần đây mọi người đều tranh thủ thời gian quay phim, thường xuyên có tình trạng một ngày ở đoàn làm phim mười mấy tiếng.

Nam phụ cầm hộp cơm đạm bạc, vẻ mặt chán nản: "Thật nhớ ngày tổng giám đốc Hoắc đến thăm phim trường."

Mỗi lần Hoắc Cẩn Hành đến thăm phim trường đều mang theo bữa ăn thịnh soạn, nhưng gần đây Hoắc Cẩn Hành không còn xuất hiện nữa, toàn bộ đoàn làm phim đều thấy nhớ.

Nghe vậy, Diệp Linh Thính lướt điện thoại, lịch sử trò chuyện với Hoắc Cẩn Hành vẫn dừng lại ở khung "Chào buổi sáng" vào sáng sớm.

Gần đây Hoắc Cẩn Hành lại bắt đầu bận rộn, chuẩn bị cho lễ tất niên của công ty mẹ.

Các ngành nghề kinh doanh của Hoắc Thị rất rộng, cân nhắc đến vấn đề nghỉ phép của nhân viên, thời gian tổ chức lễ tất niên hàng năm được ấn định vào trước thềm Tết Dương lịch.

Những ngày gần đây, để tiết kiệm thời gian, Diệp Linh Thính không về Thủy Tạ Lan Đình mà ở lại chung cư.

Tính ra cũng đã mấy ngày không gặp anh.

Sáng nay quay nửa cảnh, chiều phải đến tổ quay chương trình giải trí để làm quen với hoàn cảnh.

Diệp Linh Thính có xuất thân từ nhóm nhạc nữ, tổ chương trình sắp xếp cô và một số ngôi sao nổi tiếng khác nhảy mở màn, lúc này đang thử trang phục chuẩn bị tổng duyệt.

Trang phục của Diệp Linh Thính là một chiếc váy ngắn hai dây màu đen, phần lớn trang phục được thêu kim tuyến, dưới ánh đèn có thể tạo ra hiệu ứng sân khấu cực đẹp.

Thay váy xong, Diệp Linh Thính cài một chiếc mũ lông vũ màu bạc lên tóc, giơ điện thoại lên tạo dáng trước gương, tỷ lệ chân trong ống kính không cần chỉnh cũng rất thon dài.

Lễ tất niên của Hoắc Thị vô cùng thịnh soạn, người đàn ông đứng trên đỉnh cao điềm tĩnh, thoải mái ứng phó với khách mời.

Hoắc Thị lớn như vậy, không ai dám nghi ngờ người đàn ông trẻ tuổi mới ngoài ba mươi này.

Mắt Phó Tĩnh Nhã dõi theo anh từ đầu đến giờ.

Kể từ lần gặp mặt ở nhà họ Hoắc, Phó Tĩnh Nhã vẫn luôn nhớ mãi người đàn ông phi thường này, thu thập thông tin của anh, tìm hiểu sở thích của anh. Điều đáng tiếc duy nhất là không có cơ hội, cũng không có lý do để tiếp xúc với anh lần nữa.

Cho đến hôm nay, Phó Tĩnh Nhã theo ba tham dự tiệc với tư cách đối tác, cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Tuy nhiên, khi cô ta chỉnh trang lại dung nhan, với dáng vẻ thanh lịch và hoàn hảo nhất bước đến trước mặt Hoắc Cẩn Hành, chưa kịp sắp xếp lời lẽ để mở lời, anh đã lướt qua cô ta mà không thèm nhìn, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô ta dù chỉ một giây.

Phó Tĩnh Nhã rất sốc.

Cô bạn thân chạy đến bên cô ta an ủi: "Hoắc Cẩn Hành đối với ai cũng như vậy, cậu đừng buồn quá, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp thôi."

Phó Tĩnh Nhã uể oải gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng xa dần, khuôn mặt lạnh lùng điển trai của người đàn ông hiện ra trước mắt, cô ta không khỏi tưởng tượng trong lòng: Một người đàn ông như vậy, lúc dịu dàng sẽ như thế nào?

Hơn nửa buổi tiệc trôi qua, Hoắc Cẩn Hành mới có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, anh đi ra ngoài, mặc cho gió lạnh trên ban công thổi bay mùi rượu.

Cố Kinh Diễn cầm ly rượu đi theo, dựa vào bên cửa sổ sát đất: "Nghe nói hai vị trưởng bối bên nhà cậu lại tìm đối tượng kết hôn cho cậu?"

Cảnh tượng vừa rồi với Phó Tĩnh Nhã chẳng có gì cả, nhưng người ngoài cuộc lại rất rõ ràng.

Hoắc Cẩn Hành trả lời bạn mình: "Họ nói không tính."

Anh biết Cố Kinh Diễn nhắc đến người nào, nhưng anh không có ý định tiếp xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.