Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 36



Kính của Hoắc Cẩn Hành bị cô giẫm hỏng.

Hôm qua kính rơi xuống đất lúc nào không hay, lúc cô đứng dậy không để ý dưới chân, rắc một tiếng, gọng kính gãy đôi.

Đáng lẽ phải vứt đi, nhưng khi cô nhặt đồ lên thì lại đột nhiên nảy sinh ý xấu, để chiếc kính hỏng lên tủ đầu giường, giống như đang trêu chọc vậy.

Cho dù Hoắc Cẩn Hành không biết chuyện xảy ra hôm qua, cô cũng muốn anh nhớ đến đêm có ý nghĩa đặc biệt đó.

Diệp Linh Thính quan sát kỹ, giữa chừng buột miệng nói: "Anh, em vẫn thấy anh đeo kính vàng đẹp nhất."

"Màu đen không đẹp sao?" Hoắc Cẩn Hành hỏi ngược lại.

"Cũng đẹp, nhưng màu vàng đẹp nhất." Đáng tiếc cô không thể nói thẳng lý do với Hoắc Cẩn Hành, không thể để anh biết cô thèm muốn anh đến mức nào.

"Ừ."

Vì vậy, ngày hôm sau, Hoắc Cẩn Hành lại đeo kính vàng, nhưng đó đã là một chiếc kính mới.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, đám người Diệp Linh Thính quay trở lại đoàn làm phim để đẩy nhanh tiến độ quay phim. Lần này đổi địa điểm, sẽ tập trung quay toàn bộ cảnh trong khu vực trường đua ngựa này.

Hoàng tộc Kinh đô dẫn con cháu thế gia đi săn bắn đua ngựa, nam chính lấy cớ bị ngã ngựa mà bỏ trốn, cùng cận vệ trung thành nhất ẩn náu tung tích, đổi tên truy tìm sự tự do.

Trong kịch bản, lần đầu tiên Diệp Linh Thính xuất hiện là mặc một chiếc váy đỏ giơ roi cưỡi ngựa, vừa hay cũng quay chung tại đây.

Cảnh quay của Diệp Linh Thính là cảnh quay xa, muốn có hiệu quả thì đương nhiên phải cưỡi ngựa thật. Một số bộ phim truyền hình sẽ sử dụng diễn viên đóng thế, một là vì diễn viên không biết cưỡi ngựa, hai là để tránh diễn viên bị thương.

Đạo diễn Giang Chấn Hoa vốn nổi tiếng khó tính đã phủ nhận phương án này ngay lập tức, đưa ra đề xuất điều chỉnh theo tình hình thực tế. May mà Từ Châu Dương và Mục Thành Tuyết đều là những diễn viên có kinh nghiệm, đóng rất nhiều cảnh phim như vậy, ít nhiều cũng học được chút ít, chỉ cần không yêu cầu động tác có độ khó cao thì cưỡi ngựa bình thường không thành vấn đề.

"Khương Chước, còn cô thì sao?"

Mọi người trong đoàn làm phim thường gọi tên nhân vật của nhau.

Diệp Linh Thính gật đầu: "Cháu cũng không có vấn đề."

"Vậy thì tốt." Đạo diễn Giang hài lòng gật đầu, trong lòng nghĩ rằng diễn viên mới hợp tác lần đầu cũng khá ổn, thuộc lời thoại, đóng phim cũng không làm ra chuyện gì lộn xộn. Mặc dù kỹ năng diễn xuất còn kém hơn các diễn viên chính khác một chút, nhưng cô lại có khí chất, chỉ cần mài giũa thêm một hai năm nữa chắc chắn sẽ thành công.

Với tâm lý đào tạo như vậy, đạo diễn Giang càng nhìn cô càng thấy hài lòng, đến khi quay xong phần săn bắn đua ngựa, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Linh Thính quay cảnh đầu tiên.

"Đạo diễn, lát nữa chạy thế nào?" Diệp Linh Thính xác định phương hướng trước.

Đạo diễn cầm kịch bản nói với cô, chỉ vị trí: "Lát nữa cô cưỡi ngựa chạy về phía trước, đến địa điểm đã định, khi dây cáp treo hạ xuống thì vung roi, động tác này phải dứt khoát."

"Vâng, đạo diễn." Diệp Linh Thính trả lời dứt khoát, nhân viên công tác dắt ngựa tới, cô giơ tay vuốt ve bộ lông.

Nhân viên công tác đang định hỏi cô có cần giúp đỡ lên ngựa không, Diệp Linh Thính nói "không cần", ra hiệu cho mọi người tránh ra.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Diệp Linh Thính nắm lấy dây cương, chân trái giẫm lên bàn đạp rồi nhảy lên ngựa một cách dễ dàng. Đợi tìm được điểm cân bằng, Diệp Linh Thính thuần thục điều khiển con ngựa chạy về phía vị trí đã định, đến địa điểm đã định, dây cáp kéo người từ trên lưng ngựa lên không trung, mọi người chỉ thấy một cô gái mặc áo đỏ dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào lưng ngựa rồi nhảy lên không trung, hạ xuống vung roi, vừa đẹp vừa ngầu!

"Cô ấy thật lợi hại."

"Chắc trước đây cô ấy đã học qua rồi."

"Tôi thấy cô ấy còn có thể kiểm soát tốc độ, giữ thăng bằng với chuyên gia dắt ngựa phía trước." Vì diễn viên sẽ đứng dậy rời khỏi ngựa giữa chừng, nên lúc quay phim sẽ có một huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp dẫn đầu, Diệp Linh Thính phối hợp rất tốt.

Đám đông bàn tán xôn xao, Thư Tình cũng là nữ phụ đang ngồi ở góc, nắm chặt tay.

Theo người đàn ông đó, tất nhiên kiến thức và năng lực của Diệp Linh Thính sẽ không tầm thường.

Có lẽ vì Diệp Linh Thính vốn giỏi múa, động tác đu dây cáp như nước chảy mây trôi, không gặp chút khó khăn nào, như biết bay thật vậy.

Ánh mắt Từ Châu Dương dõi theo bóng hình áo đỏ kia, trong mắt có một tia kinh ngạc thoáng qua.

Đạo diễn Giang cảm thấy mình đã đào được một báu vật, diễn viên mới này sẽ có tương lai xán lạn, ông ấy thường xuyên khen ngợi cô trong đoàn làm phim.

Cho đến khi Diệp Linh Thính xin nghỉ.

"Xin nghỉ một ngày?" Đạo diễn Giang do dự.

Cảnh quay tiếp theo họ phải đi thực tế, cả chục người không có ở thành phố Cảnh, nếu Diệp Linh Thính xin nghỉ, đi đi về về lại mất không ít thời gian.

"Gần cuối năm, mọi người đều đang chạy tiến độ, Tiểu Diệp, cô có việc gì gấp không?" Đạo diễn Giang hỏi.

"Sinh nhật." Diệp Linh Thính trả lời thành thật.

"Sinh nhật à, cô ở lại đoàn làm phim, mọi người sẽ tổ chức cho cô." Nghề diễn viên tưởng chừng như tự do, nhưng đôi khi bận công việc, ngay cả dịp lễ Tết đều không về nhà được, huống chi là một cái sinh nhật nho nhỏ.

Tất nhiên cả đoàn làm phim không thể vì lịch trình của một mình cô mà thay đổi kế hoạch, tuy bình thường Diệp Linh Thính hơi kiêu căng tùy hứng, nhưng đối với công việc lại rất nghiêm túc. Vì vậy chỉ có thể nói thật với Hoắc Cẩn Hành: "Vài ngày nữa em phải đi quay ở thành phố Ninh, sợ là không về kịp."

Hoắc Cẩn Hành trả lời biết rồi, cũng không nói gì khác.

Diệp Linh Thính không tin anh không chuẩn bị gì, rõ ràng hôm say rượu ở tiệc cuối năm anh còn nhớ hỏi cô muốn quà sinh nhật gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Linh Thính giơ tay chạm vào đôi môi đỏ, đáy mắt thoáng qua ý cười.

Năm nay, dù quà có tốt đến đâu thì e rằng không có món quà nào khiến cô vui bằng món quà mà cô muốn trước đó.

-

Sáng ngày mùng mười tháng một, đoàn làm phim đáp xuống thành phố Ninh, nhân viên công tác nhanh chóng bắt đầu dựng bối cảnh tại địa điểm quay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.