Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 4



Nếu để người ngoài thấy cảnh này chắc sẽ sh/ock đến rớt quai hàm mất.

Diệp Linh Thính chẳng quan tâm. Đã hai mươi ba ngày lẻ tám giờ chưa được gặp nhau, bây giờ người đã ở đây, cô phải giành giật từng giây từng phút để bên cạnh người ta: "Anh Cẩn Hành, anh định ở lại đây mấy ngày?"

"Hai ngày." Theo lịch trình công việc gốc của anh thì không có điểm dừng ở thành phố F, nhưng chỉ vì Diệp Linh Thính gọi điện bảo muốn gặp nên anh mới tạm đổi kế hoạch.

"Thế thì quá tốt rồi!" Diệp Linh Thính mừng rỡ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cô lúc này quá khác hình tượng trên mạng.

Nhưng dù Diệp Linh Thính trên màn ảnh có hình tượng như thế nào đi chăng nữa thì trong mắt Hoắc Cẩn Hành, cô vẫn là một cô bé cần được chở che.

Vì đã lâu không gặp, Diệp Linh Thính dính chặt lấy anh không chịu rời đi. Khi Hoắc Cẩn Hành làm việc, cô kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, thi thoảng quay sang nhìn tr/ộm.

"Nhìn tr/ộm" trắng trợn thế này, muốn không để ý cũng khó.

Hoắc Cẩn Hành thật sự không chịu nổi đôi mắt rừng rực kia, tốc độ gõ phím cũng chậm lại.

"Thính Thính."

"Em đây!" Cô tưởng được anh gọi nên thoải mái đáp lại.

Nhưng lại nghe Hoắc Cẩn Hành bảo làm một việc chẳng thú vị gì: "Em về phòng ngủ lấy sách sang đây chép đi."

"Cái gì cơ? Lại còn biết bảo em chép sách đấy à?" Cô khẽ bẩm bẩm, rõ không vui: "Lâu rồi không gặp, anh không nhớ em hay sao?"

Nghe câu hỏi thẳng thắn của cô, Hoắc Cẩn Hành quan sát kỹ từng biểu cảm trên mặt cô.

Đúng là tính nết trẻ con mà.

Hoắc Cẩn Hành buông chuột và bàn phím ra, dùng hành động để thể hiện sự dung túng của mình.

Anh đứng dậy, lại vô tình phát hiện chỗ mu bàn chân đi dép hở ra của Diệp Linh Thính đỏ lên bất thường. Hoắc Cẩn Hành nhìn chăm chú: "Chân em bị sao vậy?"

"Hôm nay đi giày cao gót không vừa chân." Không nhắc thì chẳng sao, anh mới hỏi han một câu, Diệp Linh Thính đã quăng cả dép, kêu ầm ĩ: "Đau lắm!"

Hoắc Cẩn Hành nâng chân cô lên kiểm tra, môi mỏng hơi cong lên: "Chỉ giỏi làm nũng."

Mu bàn chân cô hơi đỏ lên thật nhưng không hề bị th/ương, chủ yếu là cố tình nói quá để khiến anh th/ương thôi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm nũng thế này, Diệp Linh Thính là một cô gái cực kỳ điệu đà, nhớ lần đầu học cách đi giày cao gót cho trưởng thành, nữ tính còn không được, lung la lung lay ngã vào lòng anh.

Nhưng nếu bảo cô đừng đi giày cao gót nữa thì cô cũng không chịu. Sau này, anh phải mời hẳn thầy chuyên nghiệp về dạy cô cách đi đúng. Giờ chắc cô đi giày cao gót để chạy cũng được nữa là.

"Không vừa thì đổi đôi khác." Hoắc Cẩn Hành nhặt dép lê lên, xỏ lại vào cho cô, không vạch trần kế vặt của cô.

Biết Hoắc Cẩn Hành bận rộn, Diệp Linh Thính cũng không yêu cầu quá đáng, chỉ cùng anh ăn tối rồi ai làm việc nấy.

Đại diện của cô liên tục gửi mấy tin nhắn hỏi cô tình hình chương trình ra sao. Diệp Linh Thính trả lời từng câu một. Đoàn Văn gọi luôn cho cô: "Em và Hướng Vân Sương có hòa hợp không?"

"Cũng không đến nỗi nào, hôm nay em nạt lại chị ta hai câu." Cô nói bằng giọng điệu nhởn nhơ khiến Đoàn Văn suýt nh/ồi m/á/u c/ơ ti/m.

"Em... em... em... em nạt Hướng Vân Sương ư?" Đoàn Văn hận không thể trình diễn màn "ch/ế/t tại chỗ" cho cô xem: "Thính Thính, chị biết em giỏi, nhưng dù sao em vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc. Giới giải trí này không ít người nâng cao giẫm thấp, nếu em chọc giận cô ta thì sợ là sẽ khó sống đấy."

"Người ngoài ai cũng bảo Hướng Vân Sương có quan hệ thân mật với Tổng giám đốc Hoắc thị. Nếu lỡ chuyện đó là thật, người đó chỉ cần nói một tiếng là em đi tong cả sự nghiệp đó!" Đoàn Văn trầm giọng, nghiêm túc nói: "Chị nghe nói hai năm trước có một ngôi sao chợt nổi vụt lên, nhưng không hiểu sao lại trêu phải Hoắc Cẩn Hành, bị ph/o/ng s/á/t trong đêm luôn."

"Em biết chứ." Diệp Linh Thính ngả ra ghế sô pha, nhàn nhã kể nguyên do câu chuyện: "Vì người đó là một kẻ b/ỉ ổ/i, muốn trêu đùa thực tập sinh đang luyện tập, Hoắc Cẩn Hành ra tay hành hiệp trượng nghĩa, tr/ừ gi/an di/ệt á/c, làm chuyện tốt đó!"

Cách màn hình nên đương nhiên Đoàn Văn không biết khi nghệ sĩ nhà mình nhắc đến ba chữ "Hoắc Cẩn Hành", đôi mắt sáng ngời như sao, dáng vẻ cực kỳ mê muội.

Đoàn Văn đấm ngực dậm chân: "Diệp Linh Thính, em chú ý vào điểm mấu chốt đi chứ!"

Ý của chị ấy là Hướng Vân Sương và Hoắc Cẩn Hành có quan hệ, mà thế lực của Hoắc Cẩn Hành khổng lồ, họ không trêu vào nổi.

Diệp Linh Thính là nghệ sĩ Đoàn Văn mới nhận quản lý sau khi đàn chị bị b/ệnh, debut Center trong nhóm nhạc nữ, nhờ vào khuôn mặt và tài năng xuất chúng mới được công chúng để mắt đến, là một nhân tài đáng khai thác. Chỉ là, Diệp Linh Thính không có bối cảnh lớn hậu thuẫn, tính tình này của cô kiểu gì cũng ăn thiệt thòi, Đoàn Văn không muốn mất hạt giống tốt này sớm như vậy.

Diệp Linh Thính định bảo chị ấy đừng lo nhưng Đoàn Văn đã vội cúp máy, gọi chi Tiểu Ngư, dặn Tiểu Ngư trông nom Diệp Linh Thính cho đàng hoàng, đừng để cô gây chuyện.

Tiểu Ngư thuật lại nguyên văn cho Diệp Linh Thính, Diệp Linh Thính quyết: "Em cứ ừ với chị ấy một tiếng trước đi, chị sẽ tìm cơ hội phù hợp để nói chuyện với chị ấy."

Tiểu Ngư là người mà Hoắc Cẩn Hành sắp xếp, đã theo làm trợ lý của Diệp Linh Thính từ hồi cô còn đi học. Đoàn Văn là người đại diện mới của cô, mới nhận sau khi người đại diện cũ bị b/ệnh nên đến giờ, chị ấy không hề biết quan hệ giữa cô và Hoắc Cẩn Hành.

Đoàn Văn bảo cô khiêm nhường phải phép là vì muốn tốt cho cô, nhưng, cô bé do chính tay Hoắc Cẩn Hành nuôi lớn làm gì có chuyện ăn nói khép nép để mặc người khác sỉ nhục?

-

Mười giờ tối, Diệp Linh Thính rửa mặt xong xuôi rồi ngôi ở sô pha, cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía phòng làm việc.

Cô không vào làm phiền, cũng không cho Hoắc Cẩn Hành đóng cửa, ánh đèn từ bên trong hắt ra ngoài hành lang cho cô biết anh còn đang làm việc.

Tiếng bước chân bỗng vọng trên hành lang, Hoắc Cẩn Hành bước ra khỏi hành lang tối mờ. Diệp Linh Thính hỏi với vẻ mong đợi: "Anh bận việc xong rồi à?"

"Uống nước." Anh trả lời qua loa.

"Để em giúp anh!" Diệp Linh Thính giật lấy ly nước, tranh rót nước đưa cho anh.

Hoắc Cẩn Hành nhận ly, dịu dàng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ: "Xong thì ngủ đi."

"Không buồn ngủ ạ!" Diệp Linh Thính lắc đầu nguầy nguậy, chỉ vào phòng làm việc, giục anh: "Em ở đây chơi, anh mau đi xử lý xong công việc đi."

Hoắc Cẩn Hành nhìn cô hồi lâu, xác nhận sự chân thành trong mắt cô rồi mới rời đi.

Sau khi Hoắc Cẩn Hành đi, Diệp Linh Thính lại ngồi xuống sô pha, ôm gối ôm lên, chống cằm, tỏ vẻ hơi buồn ngủ. Cô thầm nhủ chỉ chợp mắt chút thôi, mí mắt giật giật mấy cái, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại.

Sau ghế sô pha vẳng tiếng thở dài không biết phải làm sao. Hoắc Cẩn Hành biết chắc chắn sẽ thế này.

Hồi còn đi học, Diệp Linh Thính cũng thường chạy vào phòng làm việc nói muốn làm việc cùng anh, cuối cùng kiểu gì cũng không thức nổi rồi ngủ đủ loại tư thế.

Giờ đây, cô gái nằm nghiêng trên sô pha, mái tóc đen dài như rong biển xõa tung che khuất nửa khuôn mặt, dung nhan tuyệt sắc như ẩn như hiện. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dời xuống, phía dưới là đôi chân dài, trắng nõn, bóng loáng mà thon thả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.