Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 44



Vì đủ loại nguyên nhân trong quá khứ, bà Hoắc thầm cảm thấy hổ thẹn với đứa con trai này, lúc đối diện với anh cũng không thể lấy thân phận bề trên ép người được.

Chưa kể, Hoắc Cẩn Hành ngày nay đã sớm không còn là đứa trẻ cần được chăm sóc nữa.

Hai mẹ con trò chuyện xong chia tay trong không vui, bà Hoắc buồn bã trở về phòng, mãi một lúc sau bà mới rút điện thoại ra gọi cho một người không có ghi chú.

Điện thoại thông, một giọng nam khàn khàn truyền đến từ đầu bên kia: "Mẹ, khi nào con mới có thể trở về nhà họ Hoắc."

"Ài." Nghĩ đến thái độ của Hoắc Cẩn Hành, bà Hoắc âm thầm thở dài, trấn an: "Chờ thêm một chút nữa đi, em trai con vẫn chưa thể tha thứ."

Ngày hôm sau, sáng sớm Tiểu Ngư đã lái xe đến nhà họ Hoắc đón người đến đoàn phim.

Hôm nay là giao thừa, đạo diễn hào phóng cho mỗi người trong đoàn một bao lì xì, không nhiều, quan trọng là ở tấm lòng: "Mọi người điều chỉnh lại trạng thái nhé, tranh thủ hôm nay kết thúc công việc sớm, tối về gọi thêm món!"

"Được! Cố lên nào!" Mọi người trong đoàn phim đều tràn trề phấn khởi, vực dậy tinh thần làm việc từ sớm tới tối.

Hôm nay Diệp Linh Thính có hai cảnh cần phải quay, một là cảnh thử vai lúc trước từng quay với Từ Châu Dương, khi cuối cùng yêu nữ bé nhỏ cũng đã hiểu rõ lòng mình, nhưng bấy giờ đã muộn.

Một cảnh khác là khi thân phận hoa khôi của Thư Tình bị bại lộ, cầu cứu nam chính trong thời khắc nguy cấp. Nam chính nhớ đến tình cũ, thấy cô ta hiền lành thì động lòng trắc ẩn, nhưng yêu nữ nhỏ lại không thấm nổi bộ dạng kia của cô ta, nhấc roi lên quất vào người cô ta, chất vấn cô ta đang có ý đồ xấu xa gì.

Trong cảnh này, roi trong tay Diệp Linh Thính phải rơi vào người hoa khôi, cân nhắc đến độ chân thật và hiệu quả của cảnh quay, đạo diễn Giang không định dùng đóng thế: "Đến khi cô ấy quỳ gối ở đây thì cô quất roi trong tay xuống ở góc độ này."

Để giảm bớt nguy hiểm, đạo diễn Giang bảo cô cho roi rơi xuống mặt đất, nhưng lúc này Thư Tình lại chủ động nói: "Phải để roi này rơi lên người cháu."

Chiếu theo tính cách tàn nhẫn lại không chút cố kỵ của tiểu yêu nữ kia, một khi đã ra tay, tất nhiên không thể chỉ dừng ở phô trương thanh thế.

"Roi này được làm từ chất liệu đặc thù, chỉ cần khống chế sức lực tốt thì sẽ không sao đâu ạ." Những diễn viên quay mấy cảnh như thế này thường sẽ sợ mình bị thương, Thư Tình lại không tiếc đưa thân mạo hiểm để đem lại hiệu quả tốt hơn, khiến đạo diễn cũng phải xem trọng cô ta thêm một chút.

Trước khi quay, Diệp Linh Thính đã từng thử roi lên vật phẩm khác nhiều lần, nhưng đối diện với người thật cô vẫn có chút không dám xuống tay: "Chị Thư Tình."

Trong phim, vì chạy trốn nên quần áo và tóc tai của hoa khôi đều hơi lộn xộn, cô ta quỳ trên mặt đất cầu cứu, bộ dáng ngọt ngào đáng yêu.

Trên thực tế, dù người trước mặt là ai, bảo vung roi tới thì ai cũng sẽ lo làm đối phương bị thương.

Diệp Linh Thính quất thử hai lần đều không được ổn lắm, nhưng Thư Tình vẫn cố chấp muốn quay cho được: "Không sao, tiếp tục đi."

"Tiểu Diệp, cô cứ yên tâm đánh đi, tôi sẽ không trách cô." Thư Tình không ngừng hỗ trợ cô xây dựng tâm lý.

Thư Tình đã nói đến nước này, dù Diệp Linh Thính do dự nữa cũng không tiện để việc quay phim bị trì hoãn vì mình. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, giơ roi lên vung về phía người kia.

Thân thể Thư Tình nghiêng phắt đi, phản ứng cực kỳ chân thật, đạo diễn Giang xem cũng phải khen hay.

Trái lại Diệp Linh Thính là người đánh, quay xong tay cũng run hết cả lên.

Kết thúc cảnh quay này, Thư Tình cởi bộ quần áo hoa khôi ra, vì tiếp theo cũng không còn cảnh nào cần dùng nó nữa. Cô ta chải vuốt sơ qua đầu tóc một chút, sau đó bưng ly nước đến trước mặt Diệp Linh Thính, cười dịu dàng đưa ly nước sang: "Cô vẫn ổn chứ?"

"Cảm ơn." Diệp Linh Thính nhận lấy ly nước, cầm bằng hai tay, phản ứng không được tự nhiên cho lắm.

Thư Tình mặc áo bông ngồi xuống sát bên cô, nghiêng đầu hỏi: "Nhớ đến chuyện lúc trước sao?"

"…" Ngón tay Diệp Linh Thính khẽ run lên.

Khi còn bị nhốt trong trấn nhỏ, thứ những người kia dùng để đánh các cô không phải là roi, mà là nhánh trúc. Mấy nhánh trúc ấy rơi lên người sẽ tạo thành từng vết lằn đỏ, cũ lành mới tới, lúc nào trên cơ thể họ cũng có ít nhất hai chỗ mang vết thương.

"Tôi còn cho là cô đã sớm quên hết mấy chuyện đó rồi, không ngờ cô cũng như tôi, còn nhớ rõ ràng như vậy." Nói được nửa câu, Thư Tình chợt thở dài thấm thía, cười tự giễu nói: "Dù sao cũng là nỗi đau tự mình nếm trải qua, dù giờ đã có được một cuộc sống khác thì vẫn không thể nào xóa phần ký ức kia đi được."

"Tôi đã quên rồi." Diệp Linh Thính đột ngột lên tiếng cắt ngang.

Thư Tình thoáng sửng sốt, cảm thấy hơi khó chịu nói: "Thật ngại quá, tôi lỡ lời, nhưng tôi không dám nói những lời này với người khác, chỉ có mình cô có thể hiểu được thôi."

"Tôi không hiểu." Lúc làm mặt lạnh trông Diệp Linh Thính cũng rất đáng sợ: "Chị Thư Tình, tôi không thích nghe về quá khứ, sau này chị cũng đừng cố ý kể cho tôi nghe."

Thư Tình siết chặt ngón tay, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Hồi phục xong, Diệp Linh Thính tiếp tục quay nốt cảnh với Từ Châu Dương và Mục Thành Tuyết rồi chờ kết thúc công việc.

Tối nay tất cả mọi người đều chạy về nhà đón giao thừa, Từ Châu Dương đã thay về đồ thường ngày đi tới chào hỏi: "Tiểu Diệp, còn chưa đi à?"

"Em đang chờ xe."

"Em muốn đi đâu, tôi có thể tiễn em một đoạn đường."

"Không cần, cảm ơn." Quen lâu mới biết, có vẻ như người ít cá tính nhất trong đoàn phim này chính là Diệp Linh Thính, cô vẫn luôn khách sáo như vậy, cách người khác một khoảng.

"Chúng ta đã theo đoàn quay phim hai tháng, cũng xem như là bạn bè, em không cần khách sáo như thế." Từ Châu Dương giả vờ tùy ý nói.

"Nên thế ạ." Cô cười yếu ớt trả lời, cả cảm xúc cô cũng giữ ở mức lễ phép tôn trọng đàn anh.

Ánh mắt Từ Châu Dương đảo quanh trên người cô, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: "Tết năm nay em có sắp xếp gì chưa?"

"Hả?" Diệp Linh Thính nhìn sang.

"Thật ngại quá, không phải tôi đang muốn nghe ngóng lịch trình của em đâu." Từ Châu Dương cảm thán: "Vì công việc nên đã lâu lắm rồi tôi không về nhà ăn tết, có hơi hâm mộ các em."

Nhà Từ Châu Dương ở quá xa, trở về rất bất tiện, mà Diệp Linh Thính lại là người thành phố Cảnh, tan làm là có thể về nhà đoàn viên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.