Hôm sau là ngày bắt
đầu kỳ nghỉ hè thì Thẩm Vỹ đã ra đi.
Diệp Phiên Nhiên không
đi tiễn cậu. Cô ngồi bên ban công tầng bốn ôm lấy chú gấu, nghe đi nghe
lại bài hát Nhất
mực yêu em. Giọng ca cô đơn quạnh
vắng của Trần Bách Cường bao trùm ánh nắng mặt trời xung quanh ban
công.
Từ giờ trở đi, giữa
dòng người xô đẩy bên cạnh cô chẳng còn con người với tên Thẩm Vỹ
nữa.
Diệp Phiên Nhiên rút
mảnh giấy ghi địa chỉ Nam Kinh mà cậu dúi vào tay cô chạng vạng tối
đó, nói nhỏ: “Diệp Phiên Nhiên, cố lên! Mày nhất định phải đỗ vào
Đại Học Nam Kinh!”
Mùa hè năm đó, Diệp
Phiên Nhiên trải qua sinh nhật mười sáu tuổi. Bố mua cho cô một chiếc
bánh ga tô thật to, cắm lên đó mười sáu cây nến, xoa mái tóc ngắn
ngủn của cô, cười tủm tỉm nói: “Phiên Phiên của chúng ta mười sáu
tuổi rồi, trở thành thiếu nữ rồi!”
Mẹ cô thắp từng ngọn
nến, nói: “Nào, con mau đến cầu nguyện đi!”
Cuộc sống là vậy,
chẳng thể vì chuyện mình không thích mà không tồn tại. Hệt như trước
kia cô ở bên Thẩm Vỹ, dẫu cho cô thích ỷ lại vào cậu đến đâu đi chăng
nữa thì cậu không còn ở bên cạnh cô nữa, không còn tan học về cùng
cô, không cùng cô làm bài tập, cùng cô đọc sách hay thảo luận bài
tập môn toán nữa.
Hai người bị ngăn cách
giữa hai thành phố xa xôi. Tuy rằng hàng nửa tháng đều viết thư cho
nhau nhưng cô vẫn cảm thấy không thể thích ứng với cảm giác trống
trải cô đơn từ sau khi Thẩm Vỹ ra đi.
Mùa thu đã đến. Hai
hàng cây ngô đồng trên con đường rợp bóng bắt đầu rụng lá. Mỗi lần
đạp xe dưới hàng cây, thi thoảng vài phiến lá khẽ rơi trên bờ vai,
trên mái tóc cô. Bầu trời trên đỉnh đầu cũng trở nên hoang vắng. Hàng
ngày Diệp Phiên Nhiên đạp xe đi trên đoạn đường quen thuộc về nhà, từ
ngày này qua ngày khác, đơn điệu mà đằng đẵng.
Ngày tháng cứ dần
trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục nhưng xảy ra những biến đổi trong vô
thức. Cố Nhân chẳng còn đến tìm cô vào giờ nghỉ giải lao nữa, cô ấy
đã quen thêm vài người bạn mới. Đó là cô bạn vừa chuyển trường,
có cá tính tương đồng với Cố Nhân, rất gần nhà nhau. Hai người bọn
họ hàng ngày quấn lấy nhau như hình với bóng, Diệp Phiên Nhiên cũng
vì chuyển chỗ ngồi nên quen được một cô bạn tên là Hạ Phương Phi.
Lên đến năm hai trung
học, phần lớn nữ sinh đều không phát triển nữa. Diệp Phiên Nhiên
thuộc loại dậy thì muộn, vóc dáng bỗng chốc trổ giò, thoáng chốc
cao vọt lên một mét sáu mươi hai nhưng người vẫn rất gầy. Thầy giáo
chuyển cô từ bàn hai xuống bàn thứ tư ngồi cùng với lớp trưởng là
Hà Phương Phi.
Nhiều năm sau, Diệp
Phiên Nhiên vẫn cho rằng Hạ Phương Phi là người thông minh và phóng
khoáng, tương lai tươi sáng nhất trong số những bạn gái mà cô từng
quen. Lúc này, Hạ Phương Phi đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh Đại Học
Bắc Kinh, được phân vào đơn vị cấp dưới trực thuộc Bộ Trung ương.
Ngay từ thời trung
học, Hạ Phương Phi đã lộ rõ vẻ sắc sảo. Làn da cô trắng muốt, tướng
mạo đoan trang thanh tú, thành tích học tập xuất sắc, là học trò
cưng của thầy cô giáo. Mỗi lần trong lớp có hoạt động gì đều không
thiếu sự có mặt của cô.
Hạ Phương Phi gần gũi
thoải mái với bạn bè, tính tình phóng khoáng nhưng không đánh mất
vẻ dịu dàng kiều diễm của con gái, trong mắt mọi người cô được xếp
vào bậc giai nhân danh giá.
Gia cảnh Hạ Phương Phi
cũng rất khá giả, mẹ cô là hiệu trưởng trường tiểu học, bố cô nắm
giữ vị trí cấp cao trong cơ quan chính phủ. Nhưng cô xưa nay không bao
giờ tự cao, đối xử với mọi người đều lịch sự lễ phép, khiêm tốn
nhã nhặn. Nếu như Đồng Hinh Nguyệt là chiếc ly pha lê tinh xảo chói
lòa thì Hạ Phương Phi lại là một viên ngọc ấm áp dịu dàng gần gũi
mọi người. Tuy rằng cả hai đều danh giá như nhau, nhưng Hạ Phương Phi
không gây lóa mắt, dáng vẻ thanh thoát bình dị càng giúp cô ghi thêm
điểm với bạn bè.
Người con gái hoàn
hảo như vậy, trên người như toát lên sức mạnh vô hình chẳng những hút
hồn đám nam sinh mà kể cả các nữ sinh cũng tự nhiên gần gũi với cô.
Ngồi chung bàn nửa tháng, Diệp Phiên Nhiên thân thiết với Hạ Phương Phi
hệt như bắt đầu quen biết với cô từ khi học mẫu giáo vậy.
Trên đường tan học về
nhà, bọn họ vừa đạp xe vừa ríu rít bàn luận tin tức lá cải của
các minh tinh màn bạc, miệng hát vang câu: “Anh là kẻ điên cuồng, em
là kẻ ngốc nghếch, quấn quýt bên nhau đến tận chân trời…”
Những nam sinh trong
lớp thích Hạ Phương Phi tuyệt đối không ít hơn Đồng Hinh Nguyệt nhưng
chính vì Hạ Phương Phi thực sự quá ưu tú nên bọn họ chỉ dám thương
thầm trộm nhớ cô. Hạ Phương Phi thường phát hiện những bức thư tình,
món quà của đám nam sinh đặt dưới hộc bàn. Cô thường xé hết thư
tình, còn quà thì mở ra chia cho chị em mỗi người một phần.
Mọi người đều biết
Hạ Phương Phi thích ăn socola. Trong hộc bàn của cô đặc biệt nhiều kẹo
socola. Khoảng thời gian đó, Diệp Phiên Nhiên ăn socola đến phát nôn,
không nhịn được bèn hỏi Hạ Phương Phi: “Rốt cuộc cậu thích mẫu người
con trai thế nào?”
“Mình thích con trai
tài hoa, cao ngạo, có thể thuần phục được mình.” Hạ Phương Phi nằm
ngửa trên bãi cỏ thao trường, nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời rơi
trên kẽ lá.
“Mình biết!” Tạ Dật,
cô bạn chơi với Hạ Phương Phi từ thời tiểu học không nhịn được bèn
tung tin: “Phi Phi rất thích Dương Tịch!”
Kể từ sau khi phân ban,
Diệp Phiên Nhiên không còn gặp Dương Tịch nữa, cô gần như quên khuấy con
người này.
“Mình từng thích cậu
ta.” Hạ Phương Phi thoải mái thừa nhận: “Khi đó, chúng mình đều ở
chung trong khuôn viên tỉnh ủy, tất cả các bạn nam đều chiều chuộng
mình hệt như một nàng công chúa, tặng mình thức ăn ngon đồ chơi đẹp,
chỉ có cậu ta là không thèm để ý đến mình. Mình không cam lòng cũng
không tâm phục. Cậu ta càng phớt lờ mình, mình càng muốn thu hút sự
chú ý của cậu ta. Nếu ở trên lớp cậu ta xếp hạng nhất thì mình
tuyệt đối không chịu đứng thứ hai. Thế nên, chúng mình từ nh̉ đến khi
vào trung học cơ sở, đều là mối quan hệ cạnh tranh.”