Kỳ nghỉ đông tiếp theo,
Diệp Phiên Nhiên gần như ngày nào cũng ở cạnh Dương Tịch.
Những khu vui chơi giải
trí giết thời gian thích hợp cho đôi tình nhân tại thành phố D rất hiếm, chẳng
phải là rạp chiếu phim thì là phòng karaoke hay quán cà phê. Hai người còn là
sinh viên, Diệp Phiên Nhiên không muốn Dương Tịch tiêu tiền vì mình, nhất là
tiêu tiền của bố mẹ cậu.
Không biết vì sao, cô đặc
biệt nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, có lẽ để duy trì lòng tự tôn đáng thương ít
ỏi của mình. Những nữ sinh đại học thường quen với chuyện bạn trai mời mình đi
dùng bữa, thanh toán tiền cho mình, chu cấp đài thọ cho mình, cảm thấy chuyện
đó là lẽ đương nhiên. Còn cô thường cảm thấy khó chịu, luôn mong mình có thể
bình đẳng cùng bạn trai trên phương diện tài chính. Dương Tịch thuộc mẫu
chàng trai chi tiêu hào phóng một phần do kinh tế gia đình tương đối dư dả, tuy
rằng cậu không tiêu tiền bừa bãi nhưng vung tay có phần hơi quá trán. Trước mặt
cậu, Diệp Phiên Nhiên xấu hổ không dám nhắc đến chuyện chia nhau trả tiền, đành
cố gắng giảm thiểu cơ hội chi tiền của cậu. Thế nên, cô thích nhất là tay trong
tay cùng cậu đi dạo phố, thông thường chỉ xem nhưng chẳng mua gì hoặc là xem
thử buổi chiều có suất chiếu phim gì, rồi mua hai vé xem phim ngồi lì trong rạp
cả buổi.
Trong rạp chiếu phim đều
là những cặp tình nhân như họ, thể loại phim thường xem là tâm lý tình cảm nhẹ
nhàng lãng mạn. Trên màn ảnh rộng lớn, anh anh em em, ân ái ái ân, các cặp tình
nhân ngồi phía dưới cũng đang anh tựa em em tựa anh, đầu kề má
Ghế sofa tình nhân rất
mềm mại, vừa ngồi vào toàn thân như lọt sâu vào trong, lưng ghế cao choáng cả
tầm nhìn người ngồi cạnh và phía sau. Dương Tịch ân cần chu đáo biết rằng Diệp
Phiên Nhiên cận thị lại không thích đeo mắt kính nên lần nào cậu cũng chọn hàng
ghế đầu. Thế nhưng, hai người hoàn toàn không đặt tâm trí vào bộ phim, phim
chưa chiếu xong hai người ngồi phía dưới đã hôn nhau đắm đuối. Mỗi lần bước ra
khỏi rạp, Diệp Phiên Nhiên đều hỏi: “Bộ phim này rốt cuộc nói về cái gì vậy?”
Dương Tịch ngây ngô nói: “Chẳng biết nữa, anh chỉ tập trung nhìn em thôi, em
còn hấp dẫn hơn cả phim nữa!” “Đáng ghét!” Diệp Phiên Nhiên vờ hờn dỗi nói: “Em
nghe người ta nói bộ phim này hay lắm, ngày mai bọn mình lại xem nhé!” “Được!”
Dương Tịch bất đắc dĩ nói: “Ngày mai bọn mình nhất định phải chăm chú xem,
không được mất tập trung!” Nhưng rồi ngày hôm sau vẫn vậy, rạp chiếu phim trở
thành nơi hẹn hò lý tưởng nhất của đôi tình nhân.
Khi vào rạp, hai người
mua một cốc Coca, anh một hớp, em một ngụm, uống cùng nhau. Tình nồng sâu đậm
hai người trao nhau nụ hôn trong vô thức. Có lẽ thao tác được rèn luyện nhiều
lần nên kỹ thuật hôn của Dương Tịch cũng tiến bộ rất nhanh, không còn vụng về
như trước kia. Đầu lưỡi ướt át của cậu hòa cùng vị ngọt mát lạnh của Coca chu
du khắp nơi trong vòm miệng cô. Diệp Phiên Nhiên không ngừng thở dốc, tuy xấu
hổ nhưng cô vẫn vòng tay ôm lấy cổ cậu, đón nhận nụ hôn nồng nàn. Trước biểu
hiện của cô, Dương Tịch vừa mừng vừa lo, cậu ngỡ rằng mẫu người con gái rụt rè
như Diệp Phiên Nhiên chắc chắn sẽ tỏ thái độ thờ ơ nhưng sự nhiệt tình quá đỗi
của cô trong vòng tay cậu, hệt như con mèo nhỏ dịu dàng đáng yêu.
“Phiên Phiên!” Cậu lưu
luyến chẳng nỡ rời cô, ngắm nhìn gò má ửng hồng của cô với lòng yêu thương vô
bờ bến: “Em còn đáng yêu hôn trong tưởng tượng của anh!”
Diệp Phiên Nhiên mỉm cười
e thẹn, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của Dương Tịch lắng nghe nhịp đập con
tim cậu. Khoảnh khắc này đây, thế giới của cô chỉ có cậu, thế giới cậu chỉ có
mình cô, chẳng hề có chỗ cho bất kỳ người nào khác.
Ngày xuân đã cận kề nhưng
lại khiến đôi tình nhân gắn bó keo sơn bất đắc dĩ phải chia xa. Ông nội Dương
Tịch đã lui về sống tại quê quán Sơn Đông, người già vẫn thường hoài niệm về
cội nguồn của mình. Mùa xuân năm nay, Dương Tịch theo bố mẹ về Sơn Đông thăm ông
nội. Lúc sắp đi cậu tặng cho Diệp Phiên Nhiên chiếc điện thoại Nokia mới tinh:
“Nhớ điện thoại cho anh, kẻo anh lại không tìm được em nữa!”
Diệp Phiên Nhiên gắng
gượng nhận lấy chiếc điện thoại, lòng ngẫm nghĩ cô phải tặng lại cho cậu món quà gì đây. Một lần, cô đi dạo cửa hàng bách
hóa tổng hợp tạt ngang qua quầy hàng Heng Yuan Xian, trông thấy những sợi len
màu sắc sặc sỡ, bỗng chốc cô chợt nhanh trí nhớ ra, chẳng là nữ sinh Đại học N
thịnh hành phong trào đan áo len cho bạn trai, nói tới một nhãn hiệu len sợi ấm
áp nào đó. Cô bình sinh vốn tay chân vụng về không biết đan áo len nhưng khăn
choàng cổ thì may ra có thể làm được. Diệp Phiên Nhiên sực nhớ gần đây đang có
mốt kiểu Hàn Quốc, nam diễn viên chính sang trọng bảnh trai, cổ khoác chiếc
khăn quàng xinh xắn. Vậy là ý định đó chợt nảy sinh trong đầu, cô mua cả đống
sợi len về. Lo sợ mẹ gặng hỏi, cô không dám đan trước mặt mẹ, tối đến một mình
trốn trong tấm chăn lén lút ngồi đan.
Hồi Diệp Phiên Nhiên còn
học trung học cô từng theo mẹ học cách bắt mũi len đầu tiên, mũi trên mũi dưới
thế nào. Trong nhà vẫn còn vài cuốn sách về thêu đan. Các bạn cùng phòng 302 ai
nấy đều là hình tượng đảm đang hiền thê lương mẫu, áo sau đan đẹp hơn áo trước.
Diệp Phiên Nhiên cả ngày tụ tập bên bọn họ dần dà cũng tiêm nhiễm chút hơi thở
cuộc sống, trở thành cô gái hiền lương thục đức. Suốt mấy ngày Tết, ngoài việc
cùng bố mẹ thăm hỏi họ hàng thì phần lớn thời gian cô ở lì trong phòng, chăm
chỉ đan khăn quàng cổ.
Để hợp với phong cách của
Dương Tịch, cô không chọn sợi len trắng thịnh hành mà lựa màu xanh đậm. Chiếc
khăn quàng cổ màu này sẽ làm tôn thêm vẻ tự nhiên khoáng đạt của cậu, khiến cậu
càng thêm phong độ. Mùa đông tại thành phố D, trong nhà ngoài ngõ đều lạnh lẽo.
Diệp Phiên Nhiên lạnh cóng, ngón tay cứng đờ, đầu choáng mắt hoa, cổ mỏi nhừ.
Thế nhưng, sức mạnh tình yêu dường như có thể chiến thắng được tất cả, chỉ cần
nghĩ đến Dương Tịch choàng lên cổ chiếc khăn do chính mình đan, cô thổi hà hơi
bàn tay lạnh cứng, vân vê chiếc cổ đau mỏi, lại tiếp tục công việc đan móc thâu
đêm suốt sáng.
Diệp Phiên Nhiên rất khâm
phục các chị em chung phòng, bọn họ có thể vừa xem sách vừa đan còn cô phải
nhìn chăm chú theo từng mũi đan, từng sợi len. Đan suốt một tuần lễ, thị lực cô
dường như giảm đi rất nhiều, nhìn vật gì cũng thấy lờ mờ, không rõ cứ tiếp tục
thế này liệu cô có bị mắc bệnh đục thủy tinh thể hay cườm mắt không nữa?
Đang mải suy nghĩ, chiếc
điện thoại đặt trên gối rung chuông. Diệp Phiên Nhiên nhấc lấy điện thoại không
cần xem cũng biết là Dương Tịch gọi. Số điện thoại này đến thời điểm hiện tại
chỉ có mình cậu biết.
“Phiên Phiên!” Giọng cậu
như khẽ run rẩy: “Em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa!” Diệp Phiên
Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, đúng mười hai giờ.
“Muộn thế còn chưa ngủ,
em đang làm gì vậy?”
“Không nói cho anh biết.”
Diệp Phiên Nhiên cười, nói: “Anh ở Sơn Đông ăn Tết thế nào rồi? Ở đây em chẳng
thấy vui chút nào, chẳng có không khí gì cả, chỉ suốt ngày theo bố mẹ đi chúc
Tết, phiền chết đi được!”
“Anh cũng thế thôi!”
Dương Tịch nói: “Nhưng mà, bên này có tuyết rơi rồi, ở miền Nam rất khó trông thấy trận tuyết lớn thế này. Anh chụp
rất nhiều cảnh tuyết để về anh cho em xem!”
“Bao giờ anh về?” Cô bất
giác hỏi.
“Em nhớ anh ư?” Cậu cười
hỏi.
“Đương nhiên là nhớ rồi!”
Cô thấp giọng đáp.
“Nhớ anh, vì sao không
gọi điện thoại cho anh?”
“Muốn gọi nhưng mà không
dám.” Giọng cô càng nhỏ hơn.
“Nha đầu ngốc, có gì mà
không dám?” Giọng cậu xen lẫn yêu thương cùng vẻ trìu mến.
“Anh chẳng phải cũng
không dám hay sao, nếu không sao phải nửa đêm nửa hôm trời đông tuyết lạnh chạy
ra ngoài gọi điện thoại cho em làm gì!”
Dương Tịch bất giác im
bặt. Diệp Phiên Nhiên quả thực nhạy cảm quá mức, cô nhận ra cậu co ro cúm rúm
phía ngoài phòng trò chuyện cùng
“Phiên Phiên, làm thế nào
em nhận ra được vậy?”
“Đây gọi là thần giao
cách cảm, hiểu chưa?!” Diệp Phiên Nhiên cười duyên nói: “Được rồi, anh mau về
phòng đi, coi chừng cảm lạnh đấy!”
Tuy nhiệt độ bên ngoài
rất thấp, trời đông giá rét nhưng câu nói này của Diệp Phiên Nhiên khiến Dương
Tịch cảm thấy ấm áp.
Hóa ra, tình yêu có thể
phát sáng sưởi ấm chống lại rét buốt giá lạnh.
“Anh quên chưa nói một
câu.” Dương Tịch vẫn chưa chịu gác máy.
“Câu gì thế?” Diệp Phiên
Nhiên hỏi.
“Chúc mừng năm mới!”
Dương Tịch dịu giọng nói: “Phiên Phiên, năm mới anh mong rằng em sẽ vui vẻ!”