“Cảm ơn cậu đã làm mọi
thứ vì mình.” Diệp Phiên Nhiên nói rất chân thành: “Mình biết cậu đều muốn tốt
cho mình và Dương Tịch!”
“Năm xưa chuyện của Thẩm
Vỹ, cậu không hận tôi sao?” Trần Thần hơi lấy làm khó tin.
“Thật ra, chuyện đó, cũng
chẳng thể hoàn toàn trách cậu, Thẩm Vỹ cũng không kiên trì, vì sao cậu ấy không
hỏi thẳng mình chứ?” Diệp Phiên Nhiên nói: “Vả lại, đã là chuyện xảy ra rất lâu
rồi!”
“Cậu cũng hiểu chuyện ghê
nhỉ!” Trần Thần chế giễu: “Vì sao cậu lại gượng gạo với Dương Tịch? Còn tỏ vẻ
khó chịu trước mặt cậu ấy?”
Bởi vì, Dương Tịch chính
là người cô yêu. Diệp Phiên Nhiên biết rõ căn bệnh của mình ở đâu. Với người
ngoài không có liên quan gì đến m, cô tỏ ra hết sức hiền lành hòa nhã, thấu
tình đạt lý, không hề giận dỗi, song với người mình quan tâm lại không muốn tỏ
ra yếu thế trước mặt họ.
“Được rồi, còn hai tiếng
đồng hồ nữa mình lên tàu rồi! Cho mình gửi lời hỏi thăm sức khỏe vợ cậu nhé!”
Trần Thần nói như đùa:
“Cậu có cảm thấy bà xã tôi có điểm gì giống cậu không?”
“Có chút chút!” Diệp
Phiên Nhiên mỉm cười: “Nhưng mà, xinh hơn mình, tính tình hòa nhã nhu mì hơn
mình rất nhiều. Rất xứng với cậu!”
Cô dập điện thoại, bắt
đầu thu dọn đồ đạc, xếp từng chiếc áo gọn gàng xếp vào hành lý, kéo dây kéo một
tiếng rẹt thì chuông điện thoại vang lên.
Là Trần Thần. Cô hỏi bâng
quơ: “Còn chuyện gì nữa?”
“Cậu mua vé tàu chưa?”
“Chuẩn bị trước khi tàu
chạy thì mua vé!” Di chuyển trong dịp lễ tết, lại thêm lưu lượng khách tăng cao
sau lễ, đến một tấm vé cũng khó mua.
“Dương Tịch đúng hôm nay
cũng lên tỉnh, hay là cậu đi nhờ xe cậu ấy cho tiện?”
Diệp Phiên Nhiên muốn
khước từ theo phản xạ nhưng Trần Thần nói: “Cậu ấy đã lái xe sang đón cậu rồi,
bảo cậu mười lăm phút nữa xuống dưới nhà. Audi A6, đen đậm. Số xe là Y0727.”
Tên Trần Thần này, chuyện
cô và Dương Tịch đã bảo đừng xen vào nữa, cậu ta vẫn cái bộ dạng gà mái đó!
“Không làm được người
yêu, gặp nhau vẫn làm bạn được mà!” Trần Thần nói giọng đùa giỡn: “Có xe êm gió
mát để ngồi, còn tốt hơn là cậu chen chúc như ván ép!”
Diệp Phiên Nhiên nghĩ
bụng, Dương Tịch không đi đón Chung Ni, đến đón cô để làm gì? Chẳng lẽ Chung Ni
cũng ngồi xe ư?
Cứ thế, tâm trạng cô hệt
như người ngồi trên bàn đinh, chẳng biết mình nên xuống nhà hay không.
Mười lăm phút trôi qua
rất nhanh, dưới tầng vọng lại tiếng còi xe hơi. Diệp Phiên Nhiên đẩy cửa sổ
nhìn xuống dưới, một chiếc xe hơi màu đen nhỏ nhắn đang đậu ngay trước ngõ.
Cảm giác của cô lúc này
là leo lên lưng hổ khó xuống. Cô nói lời chào tạm biệt với bố mẹ, tay xách hành
lý rồi bước xuống nhà.
Xuống đến nơi, cô trông
thấy Dương Tịch ngồi trong ghế lái, tay châm điếu thuốc, chậm rãi hút.
Lần đầu tiên trông thấy
anh hút thuốc đến nay đã tròn đúng bốn năm nhưng động tác của anh trông tự
nhiên thuần thục hơn rất nhiều.
Nghe thấy tiếng bước
chân, Dương Tịch dập tắt đầu thuốc. Quay đầu nhìn cô, vẻ mặt không chút cảm
xúc, giọng bình thản nói hai từ: “Lên xe!”
Cũng chẳng rõ có phải vì
đầu óc Diệp Phiên Nhiên mụ đi hay không mà cô vâng lời mở cửa xe ngồi vào bên
cạnh anh.
Tối qua sau khi chia tay
nhau, giờ gặp lại anh, hoàn toàn là sự ngẫu nhiên. Vả lại nếu cô thật sự thành
thực với bản thân mình thì tận đáy lòng xuất hiện cảm giác mừng thầm khó có thể
che đậy, nhất là khi cô trông thấy xe của anh không có người.
Dương Tịch khởi động xe
rất thuần thục, nhanh chóng cho xe chạy ra khỏi khu chung cư, phóng thẳng ra
đường cái, chẳng mấy chốc xe đã phóng lên đoạn đường cao tốc.
Suốt đoạn đường, hai
người không hề trò chuyện, bầu không khí có phần gượng gạo. Diệp Phiên Nhiên
không hé môi lời nào, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, khẽ liếc mắt nhìn sang gương mặt
trông nghiêng của Dương Tịch qua ánh nắng bên ngoài, gương mặt sáng sủa, đường
nét thanh tú. Cô từng lén lút phác họa gương mặt này lên giấy biết bao lần
nhưng chưa lần nào toát lên vẻ mặt anh tú cùng phần
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Dương Tịch chợt nghiêng mặt hỏi, cô giật mình, hoảng hốt bối rối đáp: “Không có
gì.”
Nụ cười khó hiểu nhếch
lên trên khóe môi Dương Tịch nhưng vụt tắt ngay lập tức. Anh cố tình nói giọng
lạnh lùng: “Trước khi lên xe, em đã uống thuốc say xe chưa?”
Diệp Phiên Nhiên thật thà
gật đầu, lòng thầm nghĩ, anh vẫn chưa quên căn bệnh say xe của cô.
“Có mang theo túi ni lông
không?” Anh lại gặng hỏi cô tiếp.
Cô trừng mắt nhìn anh vẻ
phẫn nộ: “Sao nào, anh sợ em nôn mửa trên xe của anh, làm bẩn chiếc xe bảo bối
này ư?”
Dương Tịch sửng sốt, dáng
vẻ giận dữ của Diệp Phiên Nhiên hệt như vừa gỡ lớp mặt nạ đeo trên mặt, trở về
dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ thời thiếu nữ. Trong ký ức anh, Diệp Phiên Nhiên
thời trung học rất đỗi thùy mị dịu dàng, chưa bao giờ nói lớn tiếng, bắt gặp
bạn nam sinh thì cô đỏ mặt ngượng ngùng, rụt rè e lệ, lịch sự trang nhã, hệt
như đuốc pháo hoa chưa nhuốm bụi trần gian. Duy chỉ những lúc đối mặt với anh,
cô mới nói năng lạnh lùng, lời lẽ châm chọc. Đó chính là Diệp Phiên Nhiên, vẻ
ngoài nhỏ nhắn xinh xắn, dường như những khi không chịu đựng nổi đã kích thì
nội tâm cô trở nên ngang ngược và bướng bỉnh, tựa như hòn đá lạnh băng giá.
Anh nhớ đến lời đánh giá
về Diệp Phiên Nhiên của Trần Thần: “Diệp Phiên Nhiên chẳng phải hoa, cũng chẳng
phải ngọc ngà, cô ta chỉ là hòn đá cứng nhắc lạnh lẽo!” Lời nhận định này quá
đúng, cô chính là hòn đá đập không vỡ nung không chảy.
Đấu võ mồm cùng Dương
Tịch xong, thần kinh Diệp Phiên Nhiên dần thả lỏng, thuốc say xe phát huy tác
dụng rất nhanh. Cô tựa người vào ghế xe, nhắm mắt, từ từ ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời mùa xuân
xuyên qua kính chắn gió xoa dịu gương mặt u uất của cô. Cô ngủ trông tựa như
đứa trẻ sơ sinh, vẻ mặt khoan thai, hơi thở đề đặn.
Chẳng rô mơ thấy gì, khẽ
líu ríu thì thầm, chợt mở choàng mắt phát hiện mình vẫn đang ngồi trên xe,
không rõ tự bao giờ trên người cô đã khoác chiếc áo măng tô đen tuyền.
Trên áo khoác còn lưu lại
thoang thoảng mùi cơ thể anh xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhã. Cô khẽ nghiêng đầu
liền trông thấy chiếc áo len cổ chữ V xám tro, trên cổ khoác chiếc khăn quàng
màu xanh đậm quá đỗi quen thuộc. Cô từng miệt mài đan từng mũi từng mũi len
dưới ánh đèn. Giờ thì dáng vẻ anh quàng nó trông cực kỳ xấu xí, khó coi, hoàn
toàn không xứng với phong cách của anh.
Trong khoang xe tĩnh
lặng, giọng nam trầm lắng khẽ ngân nga:
“Cơn gió mùa
thu, từng cơn thổi nhè nhẹ.
Những hồi ức
năm xưa lại hiện về trong anh.
Thật ra tận
đáy lòng em đang suy nghĩ điều gì?
Cớ sao lại để
cho anh gánh chịu kết cục này?
Người yêu em
nhất chính là anh, sao em nỡ làm anh đau lòng?
Lúc anh cần
đến em nhất thì em lại ra đi không một lời từ biệt.
Người yêu em
nhất chính là anh, sao em nỡ làm anh đau lòng?
Tình anh trao
cho em nhiều đến vậy, mà em lại chẳng cảm động chút nào …”
Diệp Phiên Nhiên ngơ ngẩn
lắng nghe, trong mắt chợt dấy lên cảm giác đau đớn chua sót.
Ngồi thẳng người dậy, hồi
chuông điện thoại vui tai khẽ vang lên, cô dõi mắt kiếm tìm, âm thanh vang vọng
ra từ túi áo măng tô của Dương Tịch.
Dương Tịch đang lái xe,
không tiện nhận điện thoại, anh ra ý với Diệp Phiên Nhiên: “Nghe giùm anh đi!”
Diệp Phiên Nhiên ngần ngừ
trong giây lát, cô thò tay vào túi áo, lôi ra chiếc điện thoại của anh, hiện
lên hai chữ Chung Ni chạy nhảy trên màn hình màu xanh.
Con tim cô bỗng chốc trở
nên lạnh buốt, mím chặt môi, cô đưa điện thoại cho anh: “Là Chung Ni!”
Dương Tịch liếc mắt nhìn
cô, nhận lấy điện thoại, nói giọng hàm hồ: “A lô, đang trên đường…Được, em yên
tâm, không có việc gì đâu!”
Đặt điện thoại xuống,
Diệp Phiên Nhiên cởi chiếc áo măng tô của anh ra, quay đầu lại, mắt dán vào
quang cảnh lướt vút như bay ra phía sau, điệu bộ cứng ngắc, xa lạ cảnh giác.
Giọng điệu Dương Tịch
nghe điện thoại vừa rồi, dịu dàng thân thiết, so với dáng vẻ lạnh lùng ưu sầu
khi còn ở bên cô trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cô quên là hiện giờ anh
là bạn trai của Chung Ni. Anh không còn thuộc về cô nữa, bốn năm trước đã là
như vậy.
Dương Tịch đút điện thoại
vào túi áo, tay nắm chặt vô lăng, tập trung lái xe.
Không khí ngột ngạt trong
xe hạ đến mức thấp nhất, duy chỉ có giọng ca Hoàng Phẩm Nguyên lặng lẽ xuôi
dòng bao trùm khắp xe.
“Nỗi nhung
nhớ về em cứ thế trôi từ ngày này qua ngày khác,
Nhưng nỗi cô
đơn trong anh vẫn chẳng thể nào thay đổi.
Những giấc
mộng đẹp, biết đến bao giờ mới lại xuất hiện?
Người yêu dấu
ơi, anh rất muốn gặp lại em một lần…”
Giữa lúc không khí lặng
lẽ trĩu nặng, chiếc xe đã ra khỏi tuyến cao tốc, chậm rãi tiến vào thành phố S,
hòa mình vào dòng xe qua lại như mắc cửi.
Giữa chừng Diệp Phiên
Nhiên nhận được điện thoại của Tiết Sam, trò chuyện dăm ba câu thì cô ngắc điện
thoại, vội vã nói với Dương Tịch: “Cho em xuống ở con đường phía trước, có người
đang đợi em!”
Dương Tịch hiểu rằng
“người” cô nói là ai, bàn tay nắm vô lăng chợt siết chặt, đốt ngón tay trắng
bệch, nhưng anh vẫn dừng xe theo lời cô.
Diệp Phiên Nhiên bước
xuống xe, vừa đặt gót chân đứng xuống, chưa kịp nói lời nào thì Dương Tịch đã
đạp chân ga, chiếc xe lướt vút như tên lửa nhanh chóng biến mất nơi góc phố.
Cái gì mà “Không làm được
người yêu, gặp lại vẫn có thể làm bạn bè”. Như cô với Dương Tịch, có lẽ gặp mặt
chi bằng đừng gặp!