Chẳng rõ khóc trrong bao
lâu, Diệp Phiên Nhiên bắt đầu cảm thấy thấm mệt, hốc mắt khô khốc trũng đỏ,
lòng trống trải nhưng tâm trạng bỗng chốc hoàn toàn sáng tỏ thông suốt. Sau cơn khóc lóc cùng trận trút giận tổng sỉ vả, tâm tình cô dường như
đã bình tĩnh trở lại.
Cô đứng dậy lặng lẽ trở
về.
Đến trước tòa nhà, vừa
ngẩng đầu lên trong lúc vô thức thì cô trông thấy bóng dáng một người đứng dưới
ánh trăng mát lạnh, gương mặt anh tuấn, vóc dángảnh khảnh cao gấy, hệt như một
pho tượng.
Trông thấy anh, cô chẳng
hề tỏ vẻ vui mừng, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Những lời muốn nói, phải nói cô đều
nói trong điện thoại cả rồi.
Sắc mặt Diệp Phiên Nhiên
vẫn lạnh như băng, cô nhướng mày nói: “Dương Tịch, em chẳng phải đã bảo là
không yêu anh đó sao? Anh còn đến làm gì nữa?”
“Phiên Phiên, bao giờ em
mới thôi bỏ cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo h?”
“Ai bảo em nói một đằng
nghĩ một nẻo chứ?” Diệp Phiên Nhiên xúc động, nói giọng kiên cường: “Dương
Tịch, em ghét anh!” Quay người toan bỏ đi thì Dương Tịch tiến đến trước, chụp
ngay lấy cổ tay cô: “Thế nhưng, anh thích em, từ năm mười sáu tuổi anh đã thích
em rồi. Anh vẫn mãi ở đây, trước nay vẫn chưa bao giờ thay đổi!”
Cô dừng lại, quay sang
nhìn anh, cổ họng như đang mắc nghẹn thứ gì.
“Còn nhớ chăng? Phiên
Phiên, cách đây rất lâu, em từng nói với anh rằng: “Dương Tịch, cầu xin cậu,
cậu đừng thích tôi, được không?” Khi đó anh đã trả lời em rằng, tình cảm không
phải đến từ vòi nước, anh chẳng thể nào làm được những việc như thu vào phát
ra. Chia tay ngần ấy năm, anh cũng thử quên em, đón nhận người khác. Thế nhưng…
hiện giờ, đáp án của anh vẫn là, Phiên Phiên, anh chẳng có cách nào không yêu
em cả!”
Diệp Phiên Nhiên ngẩng
đầu nhìn anh chăm chú, hàng lông mi khẽ nhếch lên, thấp giọng gọi: “Dương Tịch,
anh là kẻ ngốc!” Trước khi hàng nước mắt tuôn rơi, Dương Tịch chìa tay, ôm cô
chặt cứng không chừa lại chút kẻ hở.
Dịch thể nóng hổi, từng
giọt, rơi trên bộ âu phục đen tuyền của anh, thấm ướt ngực áo anh.
Dương Tịch ôm lấy cô, nói
giọng than thở: “Nước mắt nói đến là đến, em còn mau nước mắt hơn cả mấy cô nữ
chính trong phim của Quỳnh Giao nữa. Em trở nên thích khóc tự bao giờ vậy, sao
anh chẳng hề hay biết vậy!”
“Đáng ghét!” Diệp Phiên
Nhiên mỉm cười trong làn nước mắt, đẩy anh ra, che lấy hốc mắt sưng đỏ.
“Phiên Phiên!” Dương Tịch
rụt tay khỏi mặt Diệp Phiên Nhiên, gương mặt sáng sủa tuấn tú của anh hằn đậm
trong làn nước mắt long lanh, nhập nhòe của cô: “Vừa rồi trong điện thoại em
nhắc đến tin nhắn, là chuyện gì vậy? Em thực sự tìm anh ư?”
Vẻ mặt Diệp Phiên Nhiên
khó xử, cô úp úp mở mở, không đáp trả.
“Nói đi, nói cho anh nghe
rốt cuộc là chuyện gì?” Anh hỏi gặng.
“Chính là… chính là… sau
khi chúng mình chia tay, em có nhắn tin cho anh, hỏi rằng bọn mình còn có thể
bắt đầu lại từ đầu không. Anh nói rằng tình đã cạn, bát nước hắt đi khó mà lấy
lại được, muốn em quên anh đi… Nếu đã như vậy, thì vì sao anh tìm đến em nữa
chứ?”
“Trời ơi!” Dương Tịch
nói: “Anh quả thực bị hàm oan còn hơn cả Đậu Nga [12] nữa, anh chưa từng nhận được tin nhắn nào của em, càng không nhắn trả
lời cho em… Những ngày tháng đó, anh sống như trong cõi âm, sống chẳng bằng
chết, mọi hy vọng đều sụp đổ. Trong lòng anh vẫn ôm tia hy vọng, là em sẽ đến
Nam Kinh tìm anh. Trước kia, mỗi lần cãi nhau, đều là anh đến tìm em, em chưa
bao giờ tìm anh cả…”
“Chính vì nguyên nhân này
nên anh mới hận em, về nước vì muốn trả đũa em ư? Lần trước em đến công ty anh,
anh vờ tỏ vẻ không quen biết em, phớt lờ em…” Tình cảnh khi đó khiến cô cảm
thấy xấu hổ bất lực, thậm chí là tuyệt vọng. Đến tận lúc này ngẫm lại chuyện
đó, Diệp Phiên Nhiên vẫn hận đến nghiến răng.
“Khi đó, anh đứng sau
cánh cửa kính, sao em không chịu vào? Em vốn chẳng thèm nói câu nào thì hốt
hoảng bỏ chạy. Anh không phải con giun trong bụng em, sao mà biết em muốn gì?
Em chẳng phải nói là đến tìm em họ hay sao?”
“Dương Tịch!” Diệp Phiên
Nhiên không nhịn được thét cao giọng: “Anh đừng giả vờ, Chung Ni nói với em cả
rồi, anh rắp tâm muốn chọc tức em… Bỉ ổi vô sỉ, lợi dụng tình cảm của người
khác, hay là anh muốn lấy cô em gái bé bỏng để chứng minh c sự quyến rũ hấp dẫn
của mình? Em vốn còn ngỡ rằng, anh không phải loại đàn ông kiêu ngạo!”
Miệng mồm liếng thoắng,
từng câu từng chữ thốt lên, giọng điệu tràn ngập vẻ khinh thi miệt thị. Dương
Tịch không sao hiểu nổi cô đang nổi cơn ghen tuông hay là cất tiếng đòi hỏi
công bằng cho cô em họ.
Anh chụp lấy đôi tay cô,
ngắm nhìn cô, ánh mắt ánh lên niềm yêu thương trìu mến.
“Vậy em có ghen không?”
“Anh muốn xem em ghen ư?”
Diệp Phiên Nhiên cố chấp nói: “Em không mắc lừa đâu, xem như mình trút được
gánh nặng, thoải mái biết bao nhiêu…”
“Phiên Phiên!” Anh quan
sất cô kỹ lưỡng, ngón tay vuốt ve gò má cô: “Lần trước gặp ở thành phố D, anh
muốn nói rằng, em gầy quá, sắc mặt không được tốt, giống như đang mắc bệnh…”
Diệp Phiên Nhiên khó khăn
lắm mới ổn định lại tâm trạng, giờ lại bắt đầu dậy sóng. Cô nói giọng đầy ấm
ức: “Lúc anh và Chung Ni đi giải trí tiêu khiển vui vẻ tại Nam Kinh thì em đổ
bệnh nặng, viêm phổi cấp tính, sốt cao không thuyên giảm, một mình chịu đựng
trong nhà hai ngày không ăn uống, nếu không phải có người phát hiện kịp thời
đưa vào bệnh viện, em suýt nữa thì chết ngắc rồi, anh chẳng thể nào còn có dịp
gặp lại em nữa đâu…”
“Anh không biết, thực sự
không biết chút gì cả! Xin lỗi em, anh không ngờ rằng việc này lại gây kích
động lớn đến như vậy cho em!” Dương Tịch nói lời xin lỗi tận đáy lòng, anh chưa
bao giờ thương tiếc cô như hôm nay: “Vì sao em không nói với anh?”
“Tình thế lúc đó, em làm
sao nói gì với anh chứ? Anh sẽ để tâm đến em sao?” Cảm xúc chua sót lại dấy
lên, con tim Diệp Phiên Nhiên ưu buồn sầu não.
“Được rồi, đều là lỗi của
anh!” Anh dỗ dành Diệp Phiên Nhiên, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ôm cô vào
lòng, muốn thỏa sức yêu mến cô: “Nếu em cảm thấy vẫn chưa hả giận thì đánh anh
hai cái đi!”
“Nói thực lòng, em hận
một nỗi muốn bóp chết anh!” Diệp Phiên Nhiên vời ra vẻ chìa tay ra, xoa gương
mặt gầy guộc thấp thoáng nét tiều tụy: “Dương Tịch, anh cũng gầy đi. Những
tháng ngày đó, anh cũng sống không vui ư?”
Dương Tịch không nói gì,
anh nhìn cô đăm đăm, mắt ánh lên những tia sáng dịu dàng hệt như những vì sao
trên bãi biển trong đêm sâu thẳm, rực rỡ sáng chói, mềm mại dịu nhẹ.
Diệp Phiên Nhiên hiển
nhiên đã hiểu ra điều anh muốn nói là gì. Tuy cả hai chia cách nhiều năm, nhưng
sự ăn ý chẳng kém lúc trước là bao. Đôi con ngươi lấp lánh long lanh, trong veo
như nước, đôi gò má không còn trắng bệch nhợt nhạt nữa mà ửng đỏ như ngà ngà
say rượu, hệt như dáng vẻ trong đêm đầu tiên nhiều năm trước kia.
“Chết tiệt thật, em lại
quyến rũ anh nữa rồi!” Bàn tay anh cấu chặt ấy bả vai cô, hơi thở quen thuộc
lâu ngày xộc thẳng vào mặt cô. Cô chưa kịp suy nghĩ thì anh đã cuối đầu đặt nụ
hôn lên bờ môi cô, rạo rực cháy bỏng, mân mê mơn trớn.
Diệp Phiên Nhiên sà vào
vòng tay Dương Tịch, cả thân xác và tâm hồn cô đều chiều theo anh, để mặc anh
muốn làm gì thì làm. Mãi tận khi bàn tay ấm áp của anh tuồn vào vạt áo cô, thắp
lên ngọn lửa trên làn da lạnh buốt, khoảng khắc này đây cô mới đoạt lại lý trí,
thở hổn hển mà đẩy anh ra.
“Dương Tịch, không được!”
Cô thở dốc, đôi gó má ửng đỏ, hoảng hốt xấu hổ. Bọn họ sao có thể ngang nhiên
bất chấp tất cả trao nhau nụ hôn nồng nàn mãnh liệt trước cửa nhà dưới ánh đèn
rực sáng chứ? Những người hàng xóm trở về giữa đêm khuya có thể sẽ trông thấy
bất cứ lúc nào.
Dương Tịch cố gắng kìm
nén bản thân, đè nén lòng ham muốn dục vọng đang được đánh thức sau bao nhiêu
năm chôn giấu, đáp giọng nghẹn ngào: “Vậy bọn mình lên lầu, được chứ?”
Hai chữ “không được” Diệp
Phiên Nhiên còn chưa kịp thốt lên lời thì anh đã chẳng buồn phân bua, ôm ngang
eo nhấc bổng cô lên, bước lên cầu thang.
Diệp Phiên Nhiên không
giằng co nữa, ngoan ngoãn áp mặt vào trước lồng ngực vững chải ấm áp, hai tay
ôm chặt lấy cổ anh. Chiếc đèn ngay lối đi cầu thang bị hỏng, ánh sáng âm u, bốn
bề lặng như tờ, chỉ nghe thấy hơi thở hồng hộc cùng nhịp đập con tim anh.
Dương Tịch đã trở về,
tình yêu của cô đã về! Diệp Phiên Nhiên càng ôm chặt anh hơn, không buông tay,
mãi mãi nằm trong lòng anh, cả đời sẽ chẳng phân ly…
Diệp Phiên Nhiên cảm nhận
anh bước từng bước lên lầu, mở cửa bằng chùm chìa khóa của cô rồi đóng cửa, mở
đèn, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ, còn mình thì ngồi bên mép giường.
“Em muốn uống nước.” Cô
nói giọng yếu ớt, quả thực cô hơi khát khô miệng.
Dương Tịch nhìn dáng vẻ
như chẳng có tinh thần của cô, đứng dậy ra ngoài rót nước còn Diệp Phiên Nhiên
nằm trên tấm nệm mềm mại, khẽ hạ mí mắt, cơn buồn ngủ mệt mỏi nặng nề ập đến.
Mất ngủ liên tiếp mấy ngày nay, vừa rồi lại khóc lóc thảm thiết một trận, cô đã
mệt rã rời chịu đựng hết nổi rồi.
Đến khi anh bưng cốc nước
sôi để nguội vào phòng thì Diệp Phiên Nhiên đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Anh khẽ thở dài, đặt cốc
nước trên kệ tủ đầu giường, mở rộng tấm chăn được xếp gọn, đắp lên người cô.
Kim đồng hồ quả lắc trên
tường điểm đúng mười hai giờ.
Dương Tịch vươn tay tắt
chiếc đèn ngủ, lặng lẽ nằm cạnh Diệp Phiên Nhiên, ôm lấy cô đang say giấc nồng
vào lòng. Màn đêm tối đen như mực, ánh đèn mờ ảo trong phòng, ngoài ánh đèn xe
lấp lóe hắt trên cánh cửa sổ đen kịt thì anh chẳng trông thấy gì cả, kể cả
khuôn mặt cô.
Nhưng anh vẫn ôm lấy cô,
lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, cảm nhân sự bình lặng cùng niềm thỏa mãn chưa
bao giờ có từ trước đến nay.
Bọn họ ôm nhau trong màn
đêm đen, tuy rằng cả hai không nói năng gì nhưng gần gũi thân thiết hơn bất cứ
lúc nào.
Dạo quanh một vòng, họ
lại trở về xuất điểm ban đầu, quay về cảm giác rung động đầu đời. Nhưng anh
hiểu một điều rằng, tình cảm của họ sẽ càng sâu đậm nồng nàn hơn cả thời niên
thiếu, càng thêm vững chắc không có gì có thể tàn phá được.
Bởi lẽ họ là nhân vật
chính duy nhất trong cuộc sống của cả hai, không ai có thể thay thế được.