Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 14



Edit: Cam



Trời chiều đã ngả về tây, khúc chung nhân tán*, trong lòng bốn người đều có suy nghĩ nhưng kỳ quái là không ai mở miệng.

(*Khúc chung nhân tán: Nghĩa là “Bài hát kết thúc thì người cũng tản đi”.)

Mãi lúc sau Khương Uy mới hồi phục lại được một chút thần trí. Anh ta vô thức ghé sát bên tai Nguyễn Tĩnh và thì thầm điều gì đó. Còn Nguyễn Tĩnh lúc này đang cúi đầu và nhíu mày. Triệu Khải Ngôn đi theo sau bọn họ, anh mở to hai mắt, hai tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng không thể yêu cầu nhiều hơn, luôn luôn như thế, anh liên tục dằn vặt chính mình, anh biết Nguyễn Tĩnh đã rất khoan dung với anh rồi, nhưng như thế chưa đủ.

Khi người bên cạnh đưa tay nắm lấy tay anh, Khải Ngôn hoàn toàn theo phản xạ nhẹ nhàng tránh ra. Sau đó lại không thể khống chế mà nhìn về phía Nguyễn Tĩnh, nhưng người ấy hoàn toàn không thèm để ý đến bên này, trong lòng Triệu Khải Ngôn lại ngập tràn chua xót.

Từ Vi vẫn cẩn thận tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Khải Ngôn. Rất rõ ràng, cô chưa từng thấy Triệu Khải Ngôn vì ai mà để tâm như thế, quả thực đã mất hồn mất vía rồi. Cô nhịn không được nhìn về phía cô gái đó, nói không ghen tỵ chỉ là gạt người, cô không biết mình kém cô gái kia ở điểm nào, nói thật ra, Nguyễn Tĩnh chỉ khác các cô gái khác ở chỗ trông cô có vẻ lãnh đạm và hơi lơ đãng. Nhưng mà, cô ấy đối với Khải Ngôn cũng không phải hoàn toàn lạnh nhạt, dường như còn vô tình chứa đựng một sự dịu dàng khiến Khải Ngôn cứ u mê không tỉnh.

Đi tới cổng trung tâm thể thao, người mang gánh nặng tinh thần nhẹ nhất trong bốn người bọn họ là Khương Uy đã phá vỡ bầu không khí khó xử trước tiên. Anh quay ra chào tạm biệt Khải Ngôn và Từ Vi đang ở phía sau, “Có cơ hội lại đọ sức lần nữa nhé!”

Từ Vi mơ hồ gật đầu.

Khương Uy do dự một chút rồi nghiêng đầu hỏi Nguyễn Tĩnh, “Anh đưa em về nhé?”

Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy làm phiền anh rồi.”

Từ Vi vô thức nhìn sang người bên cạnh, cô sợ Khải Ngôn sẽ có những lời nói và hành động bột phát, kết quả là đối phương chỉ cụp mắt xuống rồi lịch sự từ biệt.

Quan hệ của bọn họ cứ mãi quanh quẩn ở bên cạnh ranh giới. Anh không dám thẳng thắn bộc lộ tình cảm vượt quá giới hạn với cô, bởi vì một khi chạm đến thứ gì đó sâu sắc hơn, anh sợ ngay cả quan hệ bạn bè tối thiểu cũng không còn giữ được nữa. Thân hình yểu điệu biến mất ở cuối hành lang. Khải Ngôn cố gắng lấy lại thần trí. Thì ra, che giấu cảm xúc với giãy dụa hấp hối cũng chỉ cách nhau một sợi chỉ mà thôi.

Trên đường trở về, tuy Từ Vi vẫn muốn cứu vãn lại một chút tình thế khó chịu ngày hôm nay nhưng kết quả là vài lần mở miệng đều bị đứt đoạn bởi sự mất tập trung của đối phương. Thậm chí, khi đưa cô tới phía dưới khu nhà, Khải Ngôn vốn luôn tao nhã lịch sự còn quên cả chào tạm biệt mà lái xe đi thẳng.

Từ Vi hốt hoảng không nói nên lời, cho dù cãi thua quan tòa cô cũng không thấy chán nản như vậy.

Triệu Khải Ngôn liên tiếp giẫm lên chân ga cho đến lúc đột ngột bẻ lái 90 độ và dừng lại dưới ngọn đèn hiu hắt bên bờ sông. Anh mở cửa rồi bước xuống xe. Một lúc lâu sau Khải Ngôn vẫn tựa vào cửa xe nhìn ra mặt sông. Gió buổi tối mang theo hơi lạnh, vậy mà anh chỉ cảm thấy nóng nảy lạ thường.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Khải Ngôn lấy di động từ trong túi quần ra rồi không xem màn hình mà ấn nút nghe luôn. Anh cất giọng khàn khàn, “Ai đấy?”

Đối phương dường như không ngờ anh lại hỏi mình là ai, cô im lặng hai giây rồi trả lời, “Nguyễn Tĩnh ạ!”

Những ngón tay đang vò tóc dừng lại trong nháy mắt. Khải Ngôn cả người cứng đờ ngay tại chỗ, anh có chút nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Quả thực có một số việc anh đã ảo tưởng quá nhiều nên lúc xảy ra trong hiện thực sẽ không khỏi nghi ngờ là thật hay giả.

Nguyễn Tĩnh ở bên này không nhận được hồi âm thì thoáng chút hối hận về hành động của mình, “Em tưởng… anh hẹn em đi uống cà phê.”

Khải Ngôn lập tức nhớ lại, lúc ở sân bóng, khi buông cô ra, anh đã hỏi nhỏ bên tai cô, “Tối nay… tới quán của tôi ngồi chút nhé?” Anh vốn không hy vọng xa vời được cô đồng ý, lúc ấy anh hỏi thế chẳng qua là vì không cam lòng mới tiếp xúc một chút lại trở về như hai người xa lạ.

“Tôi sẽ đến đó ngay, chờ mười phút nhé, à không, năm phút thôi.” Cố gắng hết sức áp chế nỗi kích động đang dâng lên trong lồng ngực, anh giả bộ bình tĩnh trả lời, nhưng cùng lúc đó, người đã ngồi vào ghế lái và nhanh chóng khởi động động cơ.

Nguyễn Tĩnh trả lời theo trực giác, “Anh cứ từ từ cũng không sao đâu ạ, em sẽ chờ anh.”

Người nói không có ý tứ gì khác nhưng bàn tay đang nắm tay lái của người nghe suýt chút nữa thì trượt xuống. Cô không biết những lời này lọt vào tai Triệu Khải Ngôn lại có vẻ ám muội và khiêu khích lòng người đến cỡ nào.

“Ừ.” Sợ đối phương chỉ đột nhiên hứng trí, Khải Ngôn đồng ý xong lập tức kết thúc cuộc gọi để đối phương không kịp đổi ý. Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, khóe môi không kiềm được khẽ nhếch lên, anh không ngờ thì ra mình lại dễ dàng bị kích động đến vậy, chỉ cần Nguyễn Tĩnh ban cho một chút ngọt ngào là anh lại hoàn toàn rối loạn.

Khi Khải Ngôn tới quán cà phê thì Nguyễn Tĩnh đang ngồi ở vị trí cô vẫn thường ngồi và thong thả uống một ly mocha. Anh cẩn thận bước tới, từ từ đến gần bóng hình đã bao lần khiến anh không thể khống chế bản thân. Đối phương cũng đúng lúc nghiêng đầu lại, khi thấy anh, cô liền mỉm cười dịu dàng.

So với sự tự nhiên của Nguyễn Tĩnh, vẻ hoảng hốt của anh dù sao cũng biểu lộ kém đi mấy phần. Anh đi đến rồi ngồi xuống ghế đối diện. Phục vụ nhìn thấy ông chủ thì tự động đưa tới một ly Blue Moutain.

Muốn cư xử ra vẻ tự nhiên nhưng lại phát hiện thấy có chút khó khăn, anh chỉ có thể đưa ly cà phê lên nhấp hai ngụm, “Sao đột nhiên em lại đồng ý tới đây?” Vị lạ của cà phê làm cho Khải Ngôn bình tĩnh trở lại, anh hỏi một câu xuất phát từ đáy lòng. Anh muốn biết đích xác vì cái gì mà Nguyễn Tĩnh lại đột nhiên đối xử vô tư với anh như thế.

“Muốn đến thì đến thôi ạ.” Nguyễn Tĩnh giản dị nói nhưng trong lòng có chút dao động. Cô biết Triệu Khải Ngôn có tình cảm khác thường với mình, biểu hiện của anh tuy không thể nói là thực rõ ràng nhưng tuyệt đối cũng không hề kín đáo.

Vốn nghĩ trong lòng rất bài xích loại quan hệ nam nữ này nhưng kết quả lại khiến cho cô nghi ngờ bản thân liệu có thực sự hờ hững với chuyện tình cảm như vậy hay không?

Nguyễn Tĩnh nhận thấy Triệu Khải Ngôn đang chăm chú nhìn mình, anh tựa như đang nghiên cứu lời nói vừa rồi của cô, lại tựa như đang nghiên cứu cả con người cô vậy. Trong lòng Nguyễn Tĩnh không khỏi dâng lên một cảm giác không biết phải làm sao.

Đối với con người của Triệu Khải Ngôn, cô vẫn luôn trong tình trạng nửa biết nửa không, nhưng cho dù bỏ qua sự thâm trầm ấy, sức hấp dẫn mà thi thoảng anh mới thể hiện ra bên ngoài cũng đủ hấp dẫn người khác rồi. Nguyễn Tĩnh không biết có phải chính mình cũng bị anh hấp dẫn hay không, cho nên cô mới không truy cứu những hành vi bất ngờ của anh?

“Cửa hàng vừa mới cho ra một loại bánh ngọt, em có muốn nếm thử không? Hương vị cũng không tệ lắm đâu.” Khải Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Nguyễn Tĩnh cười cười, “Được ạ. Em tin tưởng vào khẩu vị của anh.”

Chỉ một câu trả lời khách sáo đơn giản cũng khiến Khải Ngôn tê dại cả người. Anh không muốn cứ hơi chút lại suy nghĩ miên man nhưng vẫn không kiềm chế được tâm trạng bất định.

“Lần trước quên không cảm ơn anh.”

Khải Ngôn thu hồi nỗi lòng hỗn loạn, “Gì cơ?”

“Lần trước ở trên đảo đã không để em đến mức thành ma chết đuối ạ.”

Khải Ngôn cười khổ, cô vẫn không biết bởi vì chuyện này mà anh tức giận, “Về sau nên cẩn thận một chút, không phải lần nào cũng may mắn vậy đâu.”

Lời nói không có ý châm chọc mà chỉ là nhắc nhở. Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Từ nay về sau em nhất định cách xa sông nước ao hồ ít nhất năm thước.”

Không khí rốt cuộc có chút thoải mái. Khải Ngôn cười nói, “Không cần phải thế, chỉ cần tôi dạy bơi cho em là em muốn chơi đùa với nước thế nào cũng được.”

Nguyễn Tĩnh hơi có hứng thú, “Chừng nào anh rảnh? Em sẽ tìm anh nhờ chỉ dạy?”

“Nguyễn Tĩnh, tôi luôn chờ em.”

Câu nói ngầm chứa ý tứ sâu xa của Triệu Khải Ngôn khiến Nguyễn Tĩnh nhất thời sửng sốt, mà đối phương lại lo lắng nhìn cô.

Triệu Khải Ngôn có chút căng thẳng. Anh không biết bản thân sao lại đột nhiên đánh một đường bóng thẳng như thế. Cứ quanh quẩn nói những chuyện không đâu với Nguyễn Tĩnh, nỗi bức thiết nằm sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa. Lúc này, trên đôi môi nhỏ xinh của Nguyễn Tĩnh còn vương lại một chút hương vị cà phê, đó là sự hòa trộn giữa hương vị ngọt mát của trái cây cùng với vị thoang thoảng của rượu… Nếu giờ phút này được hôn lên môi cô, sau này hương vị mà anh yêu thích nhất nhất định sẽ đổi thành mocha mất thôi… Khải Ngôn day trán, anh thực là vô phương cứu chữa.

Nhân viên phục vụ bưng lên món tráng miệng mới. Nguyễn Tĩnh nhân cơ hội nếm thử món mới để xoa dịu tâm trạng. Cô cũng không muốn hai người phải lâm vào cảnh khó xử, có nên nói rõ một chút với anh ấy không nhỉ…

“Ra ngoài với tôi một lát nhé?” Khải Ngôn cuối cùng đề nghị.

Trên phố không còn nhiều người qua lại, giờ đã là chín giờ, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn mấy quán nước và vài cửa hàng tiện lợi kinh doanh 24/24 là vẫn còn mở cửa.

“Nguyễn Tĩnh, chấp nhận tôi thực khó khăn vậy sao?”

Nguyễn Tĩnh đi ở phía trước một ít đột nhiên dừng lại. Anh bắt đầu câu chuyện không hề nhẹ nhàng.

Nguyễn Tĩnh nhất thời không nói gì, cuối cùng, cô cúi đầu hỏi lại, “Làm bạn bè không tốt hơn sao?”

Khải Ngôn từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô, “Không tốt.” Anh không muốn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì nữa, phải nói anh đã bất lực trong việc tiếp tục giả vờ.

“Nguyễn Tĩnh…” Khải Ngôn vùi đầu vào gáy đối phương, anh thì thầm gọi tên cô, giọng nói mang theo một chút uất ức.

Anh thích cô đến mức ngay cả con tim dường như cũng không còn hoàn toàn thuộc về mình nữa, vì sao cô không thể đáp lại anh dù chỉ một chút…

Thật lâu sau Nguyễn Tĩnh mới nhẹ giọng trả lời, “Khải Ngôn… Chúng ta không thể được đâu.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, nhưng lại khiến cho anh đau đớn tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.