Triệu Khải Ngôn nhận được điện thoại của Nguyễn Tĩnh vào lúc rạng sáng. Lúc ấy, anh vừa tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ thì thấy trên điện thoại liên tục sáng lên một cái tên, “…Nguyễn Tĩnh?”
“Không phải, nhưng đúng là có một Nguyễn Tĩnh ở đây ạ. Xin hỏi anh có phải là anh Triệu Khải Ngôn không?”
Khải Ngôn khẽ nhíu mày, nếu đối tượng không phải là Nguyễn Tĩnh thì ba chữ “Triệu Khải Ngôn” này cũng đồng nghĩa với trầm tĩnh và lý trí, “Đúng vậy!”
“Ha ha, tìm được chính chủ rồi, anh bắt nạt Nguyễn Tĩnh nhà chúng tôi hả?”
Triệu Khải Ngôn ngẩn người, dở khóc dở cười.
Nguyễn Tĩnh nhìn cô bạn tốt bên cạnh đang ồn ào giúp cô gọi điện thoại mà không ra tay ngăn cản. Cô không rõ hôm nay tại sao mình lại cố tình làm bậy? Có lẽ vì cô cảm thấy anh cất giấu quá nhiều bí mật mà cô muốn khai quật, có lẽ nhìn thấy sự yếu mềm mà anh vô tình để lộ đã khuấy động trái tim cô… Nguyễn Tĩnh tự nhận mình không phải là người dễ bị tình cảm chi phối, ấy vậy mà vẫn bị Triệu Khải Ngôn bức đến độ mất cả cân bằng…
Khi Khải Ngôn có mặt tại quán bar ở trung tâm thành phố thì Nguyễn Tĩnh mới từ phòng vệ sinh bước ra. Hai người đứng đối diện nhau ngay trước cửa phòng ăn.
Mọi người trông thấy một anh chàng đẹp trai xuất chúng như vậy thì không hẹn mà cùng ồn ào một trận, “Triệu Khải Ngôn trong truyền thuyết đây rồi!”
“Tớ dám chắc rồi, vì anh ấy trông còn đẹp trai hơn cả Tưởng Nghiêm cơ mà.”
“A Tĩnh, mau dẫn người vào đi!”
“Tớ xin một suất hát tình ca với anh chàng đẹp trai nào!”
Nguyễn Tĩnh đi vòng qua người anh rồi tới vị trí ban đầu của mình và ngồi xuống. Bạn bè thấy Nguyễn Tĩnh gọi người đến rồi bỏ mặc thì không khỏi giúp đỡ giảng hòa, “Nó mà uống rượu vào là vô đạo đức thế đấy, anh đừng trách nhé!”
“Lại đây lại đây, hát với tớ bài “Ngày mai anh muốn cưới em” nào!”
Khải Ngôn đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi bình thản nói một câu, “Tôi chờ em trên xe!”
Nhìn bóng người xoay lưng rời đi, một cô bạn sắc sảo rút ra kết luận, “Sao tớ cứ thấy hình như A Tĩnh mới là người đang hành hạ anh ấy thế nhỉ?”
Nguyễn Tĩnh nhếch nhếch khóe miệng. Triệu Khải Ngôn cũng không phải là người dễ tiếp cận, theo một mức độ nào đó có thể nói anh rất kiêu ngạo và cứng đầu. Nhưng hiện tại cô muốn xé bỏ lớp vỏ bọc ấy, muốn thấy anh vì cô mà khó xử hay vì cô mà khó chịu. Nguyễn Tĩnh nhất thời cảm thấy mình tồi tệ không thể chịu nổi.
Hơn nửa giờ sau Nguyễn Tĩnh mới từ trong quán rượu đi ra. Khải Ngôn thấy cô đi về phía mình thì dập tắt tàn thuốc và bình tĩnh chờ đợi.
Sau khi lên xe, Khải Ngôn khởi động máy, hai người không hề nói chuyện. Nguyễn Tĩnh bình thản nhìn Triệu Khải Ngôn đang chuyên chú lái xe. Gương mặt dịu dàng anh tuấn dưới ánh đèn vàng nhạt tạo nên một vẻ tĩnh lặng hoàn mỹ, người đàn ông ôn hòa này thoạt nhìn thì vô hại và rạng rỡ nhưng lại có chút nặng nề.
Ở những nơi công cộng anh luôn để lộ ra sự lạnh lùng, bộ âu phục tối màu trên người anh thoạt nhìn có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại có cảm giác xa cách, cử chỉ lời nói hoàn toàn phù hợp với một người thành công và lão luyện. Anh không cần thay đổi vì người khác, luôn luôn là người khác phải đón ý và làm theo yêu cầu của anh, bởi vì anh có năng lực như thế, nhưng mỗi lần tầm mắt ấy hướng về phía cô, ánh mắt u buồn lại khiến cô cảm thấy Nguyễn Tĩnh cô có thể dễ dàng dao động vì một người đàn ông kiên định có tên là Triệu Khải Ngôn đó. Nguyễn Tĩnh có chút chột dạ, nhưng với cách nghĩ bẩm sinh “không biết không có tội”, phần lớn thời gian cô luôn tỏ ra trấn tĩnh bình thản, thật ra thì chỉ có cô mới biết mỗi lần đối mặt với người đàn ông này là trong cô lại nảy sinh mâu thuẫn… Nói mâu thuẫn là còn nhẹ, Nguyễn Tĩnh cảm giác mình đã bị Triệu Khải Ngôn đẩy đến một trạng thái mơ hồ nguy hiểm mất rồi.
Khoảng mười phút sau, Nguyễn Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe, “Thật ra anh không cần phải tới đây đâu ạ!”
“Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?”
Câu vặn lại đơn giản đó khiến Nguyễn Tĩnh không thể nói gì được. Nhiều khi, sự khoan dung ôn hòa của Triệu Khải Ngôn lại có lực sát thương cực lớn, nó không để lại chút vết tích nào nhưng lại khiến người ta vô lực chống đỡ.
Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Cô có chút hối hận về hành động hôm nay của mình, chuyện đã đủ rắc rối rồi, vậy mà cô còn cố tình phá vỡ nguyên tắc và tự tìm phiền não bằng cách tùy tiện gọi Triệu Khải Ngôn tới đây. Nguyễn Tĩnh thực sự hối hận, mà hơn cả là cô cảm thấy vô cùng áy náy, “Sorry, chuyện hôm nay, có thể là vì gần đây công việc của em có quá nhiều áp lực… Anh đừng để bụng nhé!”
“Nguyễn Tĩnh, em không cần băn khoăn về cảm nhận của tôi đâu.” Một câu trần thuật rất bình thản.
Trong một giây, có thể là ngắn hơn, Nguyễn Tĩnh cảm thấy trong tim có một chút nhức nhối, nhưng câu nói của đối phương đích xác là một câu trần thuật, không có châm biếm, cũng chẳng có trách cứ.
Nguyễn Tĩnh quay đầu lại, vẻ mặt đối phương vẫn dịu dàng như lúc đầu,”Triệu Khải Ngôn, anh không cần phải đối xử tử tế với em đâu!”
“Tôi cho là bạn bè hẳn phải như thế.”
Nguyễn Tĩnh cười khẽ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc khó chịu, “Anh đừng nói từ bạn bè với em nữa!”
Khải Ngôn thở dài, “Vậy em thích nghe cái gì, tôi sẽ nói cái đó.”
Nguyễn Tĩnh không biết tại sao mình lại cố tình gây sự. Được một lát cô mới trả lời, “Hôm nay là do lỗi của em, em xin lỗi anh!”
Triệu Khải Ngôn bỗng dừng xe lại ven đường. Nguyễn Tĩnh nhìn vào đôi mắt đen thẳm bình lặng không một gợn sóng ấy, trong lòng dâng lên cảm giác bề bộn không cách nào hình dung được.
“Nguyễn Tĩnh, nếu em cảm thấy dễ chịu khi hành hạ tôi thì không cần phải nói lời xin lỗi tôi đâu.”
“Em không…” Nguyễn Tĩnh đột nhiên không nói thêm được nữa, đúng thế, chính cô đã cố ý nói chuyện nghiêm trang khách khí với anh trước.
Hai người ngồi thêm nửa tiếng trong sự yên lặng. Triệu Khải Ngôn khởi động xe lần nữa. Sau đó, anh mãi trầm mặc cho đến lúc tới nơi.
Nguyễn Tĩnh mở cửa xuống xe mà không lời từ biệt. Nhìn theo bóng người đang rời đi, Khải Ngôn chán chường tựa lưng vào ghế ngồi. Cứ mù quáng mà đâm đầu vào như thế, ngay cả chính anh cũng bội phục bản thân mình, nhưng mà, khổ cực như vậy, ngay cả anh cũng thấy thông cảm…
Khải Ngôn nở nụ cười tự giễu, anh nhắm mắt lại để đoạn tuyệt với bóng hình ngay cả một lần cũng không quay đầu lại kia, để mặc cho sự trống trải xâm nhập vào đầu óc và dần dần chìm vào bóng tối.
“Em muốn khiến tôi phải hoàn toàn từ bỏ có phải không? Nếu em muốn thế, vậy thì, tôi sẽ… thử xem sao.”
Lúc ấy, Nguyễn Tĩnh đang mơ mơ màng màng trở về phòng, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở. Cô tắm nước nóng để xua đi cảm giác chếnh choáng trong người. Nằm trên giường nhìn ra bóng tối thấp thoáng sau rèm cửa sổ, sự thoải mái ở trong lòng mấy năm nay bỗng có chút lúng túng mà chẳng hiểu vì sao.
Thứ sáu là ngày đầu tiên Tạ Hà tổ chức triễn lãm tranh ở phòng tranh Cao Phàm. Nguyễn Tĩnh làm xong các công việc cần thiết rồi đứng vào một chỗ còn trống để theo dòng người đi vào tham quan triển lãm.
Tranh của Tạ Hà lấy con người làm chủ đạo, phong cách rất bạo dạn, màu sắc rất tươi đẹp. Nguyễn Tĩnh đứng lại trước bức vẽ một cô gái có tên là “Duyên dáng”. Trong giai đoạn làm việc lúc trước cô đã có ấn tượng sâu sắc với bức tranh này. Bút pháp thâm thúy khắc họa lên bao vẻ rực rỡ và phóng khoáng khiến người ta không thể không dừng bước.
Khi tầm mắt của cô vô tình hướng về phía cửa phòng triển lãm, khi thấy Tạ Hà đang đứng cùng với một người đàn ông, Nguyễn Tĩnh phát hiện ra hơi thở của mình đột nhiên ngừng lại, đây là biểu hiện của việc gây ra lỗi lầm mà chưa được tha thứ đây mà. Cô không rõ lúc này mình nên tiến tới chào hỏi hay là làm như không nhìn thấy… Đối với Triệu Khải Ngôn, bản thân cô dường như có quá nhiều do dự và không xác định.
Thật ra thì sự do dự của Nguyễn Tĩnh cũng không kéo dài được bao lâu. Bởi vì Tạ Hà đã dắt Khải Ngôn đi về phía cô. Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy có chút căng thẳng.
“A Tĩnh!” Hôm nay Tạ Hà trông rất rạng rỡ, “Cảm ơn em đã giúp chị tổ chức một buổi triển lãm rất xuất sắc!”
Nguyễn Tĩnh vừa cười vừa lắc đầu, “Việc này phải là vinh hạnh cho em mới đúng.”
“Em có thích tác phẩm nào nhất không?” Tạ Hà hỏi.
“Bức “Duyên dáng” ạ, trông rất đẹp!”
Tạ Hà dường như hơi bất ngờ với câu trả lời này nhưng ngay sau đó lại cười tươi, “Khải Ngôn cũng chọn bức này. Vốn chị định tặng em một tác phẩm để cảm ơn…”
Nguyễn Tĩnh nghe thế liền vội vàng xua tay, “Không cần đâu, không cần đâu ạ!”
Triệu Khải Ngôn chỉ lẳng lặng đứng một bên và không hề lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện cùng Tạ Hà, tâm trạng của Nguyễn Tĩnh cũng dần dần yên ổn trở lại. Mà trong suốt hai canh giờ diễn ra buổi triển lãm, Nguyễn Tĩnh không nhận được bất kỳ ánh mắt chăm chú ân cần nào của Triệu Khải Ngôn. Đây là lần đầu tiên Khải Ngôn không có ý định tiếp cận cô. Mà loại khoảng cách xa lạ này khiến Nguyễn Tĩnh nhất thời có chút khó thích ứng.
Nguyễn Tĩnh bỗng hiểu ra một điều, Triệu Khải Ngôn đang thử rút lui rồi.