Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 19



Edit: Cam



Kim đồng hồ chỉ bảy giờ sáng, Nguyễn Tĩnh tỉnh dậy. Đồng hồ sinh học của cô luôn luôn đúng giờ. Có điều Nguyễn Tĩnh chưa từng trải qua cảm giác vừa mới tỉnh dậy đã nghĩ tới đàn ông ngay trước tiên. Tối hôm qua cô trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh ánh mắt đem thẳm mà trong trẻo lạnh lùng của Triệu Khải Ngôn.

Nguyễn Tĩnh buồn bực cựa mình trên giường, đầu óc có chút hoảng hốt. Trong trí nhớ của cô, khi cô thích Tưởng Nghiêm là theo đuổi đấu đá lung tung không để ý trước sau, một loại cảm giác vô cùng nặng nề. Còn cảm giác bây giờ lại không giống như thế, nó nhàn nhạt và giống một sợi tơ như có như không cứ vương vấn bám sâu trong lồng ngực, rất mềm nhẹ nhưng không cách nào bỏ qua cho được.

Nhớ tới bóng dáng cô đơn của anh khi rời đi ngày hôm qua, trong lòng Nguyễn Tĩnh lại thêm trăm mối tơ vò, trong nỗi buồn phiền còn mang theo cả cảm giác lo sợ mất mát. Cô sợ mất đi người bạn đó? Hay là sợ mất đi một thứ gì đó sâu sắc hơn?

Mấy ngày liên tiếp, thứ cảm giác hỗn loạn này vẫn làm cho cô rất đỗi hoang mang và lo sợ, thậm chí có lúc cô còn lâm vào trạng thái chán ghét cả bản thân mình mà chẳng hiểu vì sao.

Gần đây cô có hai lần vô tình gặp được Triệu Khải Ngôn, một lần là ở trên sân bóng, một lần là ở phòng làm việc của Tạ Hà.

Sự kiên trì dứt khoát trong mắt đã được thay thế bởi vẻ lịch sự khách sáo, thái độ phù hợp, ánh mắt chân thành, khoảng cách thỏa đáng, hết thảy đều là kiểu phong cách của Triệu Khải Ngôn.

Nguyễn Tĩnh cũng không muốn giả bộ nên tiến lên chào hỏi anh. Cô vốn cho rằng đối phương có thể sẽ né tránh mình, nhưng chuyện ấy lại không hề xảy đến. Triệu Khải Ngôn cũng bình thản chào hỏi cô, anh bình thản nói chuyện với cô mà không có bất kỳ giả dối nào, thái độ cũng hết sức ôn nhu và chân thành. Chỉ là, có lúc không cẩn thận ánh mắt giao nhau, Khải Ngôn bao giờ cũng thản nhiên quay đầu sang hướng khác để tránh tầm mắt của cô. Nguyễn Tĩnh đoán có lẽ anh không muốn nảy sinh ác cảm với cô thêm nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà ngoại trừ cử chỉ gật đầu chào hỏi chung chung ra, giữa hai người không còn bất kỳ trao đổi riêng tư nào nữa. Nguyễn Tĩnh xác định Triệu Khải Ngôn là một người lịch sự lý trí, lịch sự đến vô tình. Anh muốn quân tử chi giao*, vậy thì khoảng cách giữa hai người bọn họ chính là nhạt như nước chứ không kém chút nào.

(*Quân tử chi giao: Xuất phát từ câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy”, nghĩa là “Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã”.)

Nguyễn Tĩnh chưa bao giờ bị thái độ nho nhã lịch sự này làm cho khó chịu như vậy. Có đôi khi chạy bộ buổi sáng cô vô tình nhìn thấy anh, sau lại thấy anh gật đầu một cái rồi xoay người tránh đi. Dọc trên đường về, Nguyễn Tĩnh không khỏi hồi tưởng lại thái độ của Triệu Khải Ngôn, sự lãnh đạm của anh hiện rõ trên hai hàng lông mày, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Nguyễn Tĩnh không khỏi dâng lên một cảm xúc oán giận, nói đúng ra thì là “Buồn nản”. Mỗi lần nhìn thấy Triệu Khải Ngôn quay đầu rời đi không để lại dấu vết như vừa nhìn thấy một lệnh trục xuất, cô lại muốn đi tới, nhưng lấy lý do gì để tới đó đây? Nói là bạn bè ư? Haiz, cái loại chuyện không đơn giản này cô không muốn tiếp tục động đến nó nữa, vì vậy mà không có chuyện xảy ra tiếp theo…

Hôm nay, mấy người bạn đại học đã hẹn cô ra ngoài thi đấu, hai nam hai nữ. Có lẽ do bị phân tâm nên cô không thể phát huy được trình độ, càng không ngờ cuối cùng lại bị ngã một cú như vậy.

Vợt tennis bị văng ra ngoài, người đập xuống đất, đầu gối nóng rát một trận, mặc dù chỉ bị rách da bên ngoài nhưng thực sự rất đau.

“A Tĩnh, cậu không sao chứ?” Anh bạn đánh cặp Trương Siêu chạy tới.

Mễ Hương Hương và chồng cũng từ sân bên kia chạy lại, “Ôi, chảy máu rồi!”

Trương Siêu đã đỡ Nguyễn Tĩnh dậy rồi dìu cô ngồi xuống chiếc ghế dựa bên ngoài sân đấu, “Bọn tớ đưa cậu tới bệnh viện gần đây nhờ bọn họ băng bó một chút nhé? Vết thương có vẻ nghiêm trọng đấy.”

“Không sao đâu, mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ nghỉ ngơi một chút là được mà.”

Để phòng ngừa, Trương Siêu vẫn đưa cho cô chai nước khoáng để súc rửa vết thương. Nhưng Nguyễn Tĩnh vừa thử cử động một chút đã đau đến độ hít thở cũng khó.

Tiếp đó, hai đồng chí nam giới ra sân đánh đơn, Hương Hương ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh, “Sao rồi? Có đau lắm không?”

“Vẫn tốt mà.”

“À, hôm nay tâm trạng của cậu không tốt thì phải?”

“Cũng bình thường thôi.”

“Tớ bảo này, có phải cậu lại đi giày vò một nhân vật cứng đầu bất động như núi phải không? Tình trạng này so với năm đó cậu theo đuổi Tưởng Nghiêm còn mất hồn mất vía hơn nhiều đấy!” Hương Hương vừa nói đùa vừa nhìn về phía Nguyễn Tĩnh thỉnh thoảng vẫn nhìn sang… Ở một sân đấu ngoài trời đằng xa có một người đàn ông đang chơi squash*. Thành thật mà nói, sự tồn tại của người đó vô cùng rõ ràng, anh ta vừa vào sân Hương Hương đã chú ý tới ngay. Có điều, người này vừa bước xuống chiếc xe thể thao đã không chú ý đến thứ gì khác mà đi thẳng vào sân, anh ta cởi áo khoác, uống nước, đeo bao cổ tay, chơi bóng, một loạt các động tác được thực hiện vô cùng gọn gàng và đẹp mắt. Về trình độ đánh bóng thì càng ngập tràn khí thế khiến người ta không thể coi thường, toàn thân anh ta tỏa ra một sức lực sung mãn và đầy mỹ cảm.

(*Squash: Trò đánh bóng vào tường.)

Nguyễn Tĩnh ngẩn người hỏi, “Nói lung tung gì thế hả?”

Hương Hương nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Tĩnh rồi điểm một cái lên trán cô, “Nhìn này, mất hồn mất vía, trên trán cậu có viết chữ này đấy!”

Nguyễn Tĩnh kéo tay cô xuống, “Đừng đùa nữa! Đầu gối của tớ hình như bị tê rồi.”

Hương Hương cau mày cúi xuống kiểm tra vết thương, “Hay là tới bệnh viện kiểm tra một chút xem thế nào? Ít nhất cũng để người ta sát trùng cho chứ?”

Mặc dù cảm thấy đi bệnh viện thì có phần chuyện bé xé ra to nhưng hiện tại cô thực sự đau tới mức không chịu nổi nữa rồi. Nguyễn Tĩnh không biết có phải bị ảnh hưởng đến vết thương cũ từ tai nạn xe cộ lần trước hay không. Để chắc chắn, cô quyết định nghe lời Hương Hương tới một phòng khám bệnh gần đây để kiểm tra một chút.

Chào hỏi mấy người trên sân xong, Mễ Hương Hương dìu Nguyễn Tĩnh rời khỏi sân tennis. Khi bọn họ đi về phía bóng râm, có một người đang đứng ở 100 mét bên ngoài cứ lẳng lặng nhìn chăm chú theo bóng lưng của Nguyễn Tĩnh cho đến khi mất dạng…

Dường như vừa xuống xe Triệu Khải Ngôn đã nhìn thấy Nguyễn Tĩnh trước tiên. Ở trên sân bóng cô luôn biểu lộ một tư thái rất phóng khoáng. Kỹ thuật đánh bóng của Nguyễn Tĩnh thiên về đánh bóng thấp, cô có thói quen đánh ở đường biên, đường bóng ổn định nhưng điểm rơi rất đa dạng. Khải Ngôn có lần từng nghĩ nếu mình và Nguyễn Tĩnh phối hợp thì cục diện sẽ ra sao nhỉ? Nhất định là sẽ rất phù hợp rồi, bởi vì anh tương đối kém ở khâu phòng thủ biên. Haiz, cô luôn là người phù hợp với anh nhất có phải không?

Khải Ngôn cụp mắt xuống, anh cất bước tiến vào sân bóng.

Không được nhìn! Triệu Khải Ngôn, mày tuyệt đối không có năng lực tự kiềm chế như bản thân vẫn tưởng tượng đâu.

Vừa đánh đường bóng thứ nhất, Triệu Khải Ngôn giật mình nhận ra cảm xúc của mình có nguy cơ sắp bộc phát ra ngoài. Mỗi khi Nguyễn Tĩnh xuất hiện trước mặt mà anh chỉ có thể nhìn chứ không thể tới gần, khi thấy cô dùng cả cơ thể xinh đẹp của mình để biểu hiện ra vẻ vô tư lự, một loại cảm giác dữ dội bất thường không thể khắc chế được lại muốn phá tan lồng giam mà theo máu huyết ào ào chảy ra ngoài… Khải Ngôn cảm giác mình sắp tới cực hạn. Anh càng cố gắng áp chế thì nỗi nhớ lại càng nuốt trọn lấy anh. Anh không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu cái nỗ lực “Hoàn toàn từ bỏ” này. Trên thực tế, cuộc thử nghiệm ngay từ đầu đã không có nửa điểm thành công… Anh biết rõ Nguyễn Tĩnh không thích nhìn thấy mình nhưng vẫn cố ý thường xuyên lui tới những nơi cô hay đến.

Nguyễn Tĩnh nhất định biết rõ trò mèo này của anh, chẳng qua cô đã sáng suốt lựa chọn làm như không nhìn thấy. Chạm mặt rồi rời đi giống như người xa lạ, dù mánh khóe này do chính anh tạo ra nhưng lại như đang lăng trì chính mình, không chết được mà chỉ vô cùng đau đớn.

Khải Ngôn tập trung chơi bóng nhưng chỉ mình anh mới biết rốt cuộc đã dành bao nhiêu phần tâm tư vào việc chơi bóng mà thôi.

Bàn tay trái cầm vợt bỗng nhiên siết chặt lại. Hai giây sau, Khải Ngôn cúi người nhặt quả bóng tennis vừa lăn đến bên chân. Sau đó, anh tiếp tục đánh bóng.

Nguyễn Tĩnh sẽ không muốn anh dìu cô, tuyệt đối không muốn!

Nhưng mà… Khải Ngôn cảm thấy tâm trạng của mình hoàn toàn không thể yên ổn… Vết thương của cô có chảy máu hay không? Nó có nghiêm trọng không? Anh có thể… viện cớ là bạn bè mà đi tới đó không? Đây chắc chắn là cái cớ hợp lý nhất rồi…

Khải Ngôn kiên quyết kiềm chế nỗi lòng nôn nóng sầu lo, anh hiểu được lòng tham không đáy của mình cho nên không thể mảy may dính dáng đến cô.

Nguyễn Tĩnh quàng tay phải qua vai người bên cạnh và chầm chậm bước đi. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây lan tỏa trên chiếc áo thể thao của cô giống như mạ một lớp bạc nhàn nhạt khiến cả người cô trở nên mông lung mềm mại… Khải Ngôn chậm rãi buông chiếc vợt trong tay xuống.

“Tớ đi vẫy xe, cậu đứng đây đợi một lát nhé!”

“Mình đi bộ cũng được, có tý đường thôi mà.”

Hương Hương trợn mắt lườm, “Không được! Với tốc độ của cậu thì có mười thước tớ cũng phải gọi xe.”

Nguyễn Tĩnh không còn cách nào khác. Hương Hương đang muốn xoay người rời đi thì một chiếc xe màu đen đã dừng lại bên cạnh các cô. Người trên xe bước xuống khiến Nguyễn Tĩnh sững người, trông dáng vẻ của cô lộ rõ sự bất ngờ, thực sự là bất ngờ.

Hương Hương hơi ngạc nhiên, cô ghé sát vào tai bạn mà hỏi,”Anh ấy… hai người thực sự quen biết nhau hả?”

Vừa nhìn là biết ngay, ánh mắt của Triệu Khải Ngôn lúc này hoàn toàn khóa chặt trên người Nguyễn Tĩnh, vừa dứt khoát vừa sâu không thấy đáy.

“Tôi cũng đang muốn tới bệnh viện.” Khải Ngôn nói xong câu đó liền đứng nguyên tại chỗ.

Hương Hương cảm thấy người đàn ông này thần thái mặc dù trầm tĩnh nhưng có chút lạnh lùng. Cô không khỏi dùng mắt ra hiệu với Nguyễn Tĩnh đang ở bên cạnh, “Cậu có quen không đấy? Không quen thì thôi, tự chúng mình sẽ gọi xe.”

“Có phiền anh không ạ?” Tiếng nói ôn hòa phát ra từ cái miệng đang bị hai bên nhìn vào của Nguyễn Tĩnh.

“Không, không đâu.”

Nguyễn Tĩnh tựa hồ suy nghĩ một chút rồi mỉm cười trả lời, “Vậy phiền anh đưa em tới bệnh viện ạ.”

Hương Hương vốn muốn hỏi, “Chẳng phải cậu muốn tới phòng khám hay sao?” nhưng người đàn ông trước mặt đã tiến lên một bước và nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Nguyễn Tĩnh một cách rất tự nhiên, cử chỉ của anh tuy không thân mật nhưng vẫn có chút ý tứ chiếm hữu.

Hai cô gái ngồi ở ghế đằng sau, Triệu Khải Ngôn im lặng lái xe.

Tình cảnh này làm cho Hương Hương không hiểu vì sao cảm thấy như đang lọt vào một lớp sương mù. Hai người này thoạt nhìn rõ ràng không quen biết nhau nhưng thực ra lại giống như chỉ cách xa nhau một khoảng rất nhỏ.

Hôm đó, khi ra khỏi bệnh viện, Hương Hương liền rời đi trước bởi vì Triệu Khải Ngôn cứ một mực ở lại. Mặc dù từ đầu đến cuối anh cứ luôn trầm mặc nhưng cuối cùng chắc sẽ lịch sự đưa Nguyễn Tĩnh về nhà. Lúc ngồi trên taxi, Hương Hương không khỏi cảm thán một câu, “A Tĩnh à, sao cậu cứ tìm những kiểu người khó đối phó thế hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.