Hôm đó, Triệu Khải Ngôn đưa cô về nhà xong chỉ nói “Tạm biệt” rồi lái xe rời đi. Nguyễn Tĩnh đứng trước cửa nhà chỉ trố mắt mà nhìn, sau một lát trên khóe miệng mới xuất hiện một nụ cười gượng gạo. Dọc đường đi toàn nói những lời khách sáo và cuối cùng là lịch sự nói lời từ biệt, hành động của Triệu Khải Ngôn vô cùng thuần túy. Gần gũi, xa cách, mọi thứ được bộc lộ ra và thu hồi lại vô cùng tự nhiên mà không chút giả tạo.
Người khởi xướng và mong muốn duy trì mối quan hệ kiểu đó giờ phút này có nên cảm thấy mình đã chiến thắng rất giòn giã không nhỉ? Trên thực tế, Nguyễn Tĩnh chỉ cảm thấy chán nản không sao hiểu được. Rốt cuộc cô cũng ý thức được chính mình đã bóp chết một thứ gì đó vô cùng chân thành quý giá mà khó có thể phục hồi lại nguyên trạng.
Có phải cô đã đánh mất Triệu Khải Ngôn rồi hay không? Ngẩn ngơ khi ấy đổi lấy sự nuối tiếc ngày hôm nay, quả thực là đúng người đúng tội rồi.
Cảm giác mất mát cứ đeo bám Nguyễn Tĩnh trong suốt hai ngày. Ngay khi cô nghĩ rằng “Tương kính như băng” chính là điểm chốt cuối cùng cho mối quan hệ nửa vời giữa hai người thì cô nhận được một thứ. Đó là lúc Nguyễn Tĩnh vừa xử lý xong công việc ở bên ngoài và quay lại phòng tranh. Đang định vùi đầu vào công việc thì cô phát hiện ra bên cạnh máy tính có để một chiếc túi màu trắng. Nguyễn Tĩnh mở túi ra xem thì thấy bên trong có hai chai thuốc mỡ dùng để trị sẹo và một tờ giấy mở ra, “Mẹ tôi giới thiệu thuốc này nên có thể yên tâm sử dụng. Triệu.”
Nguyễn Tĩnh vô cùng kinh ngạc và suýt nữa làm đổ chén trà trong tay.
Cô rõ ràng cho rằng sẽ không còn được anh quan tâm đến nữa… Hành động thế này muốn nói lên điều gì? Chỉ là thăm hỏi xã giao đơn thuần hay còn có hàm ý gì khác? Nguyễn Tĩnh không dám suy đoán lung tung. Triệu Khải Ngôn cũng không phải là người phức tạp, có lẽ đây thực sự chỉ là một hành động xã giao vô cùng thuần túy mà thôi.
Nhưng mà tối đó, sau khi tắm rửa xong và thoa thuốc mỡ lên vết thương, Nguyễn Tĩnh nhịn không được lại bấm số điện thoại gọi cho người ấy.
“Nguyễn Tĩnh, em tìm tôi à?” Giọng nói ôn hòa của Triệu Khải Ngôn nghe ra không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như việc cô gọi điện cho anh chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
“Em muốn cảm ơn anh.” Nguyễn Tĩnh hy vọng biểu hiện của bản thân cũng đủ thản nhiên.
Lần này, đối phương trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng, “Chuyện nhỏ thôi, em không cần để tâm đâu.”
Nguyễn Tĩnh dường như không còn lời nào để nói nữa rồi, “Nói chung là cảm ơn anh. Vậy thôi, chúc anh ngủ ngon!”
Đối phương cũng phối hợp nói lời ngủ ngon rồi ngắt điện thoại.
Nguyễn Tĩnh nằm trên giường nghĩ thầm, quan hệ hời hợt chính là như thế này đây.
Mối quan hệ đó vẫn tiếp tục kéo dài đến tận sinh nhật của Khương Uy thì cuối cùng mới niết bàn*.
(*Niết bàn: Kết thúc.)
Hôm đó Nguyễn Tĩnh tới hơi muộn. Khi cô được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng đặt riêng thì cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi dừng bước lại.
Triệu Khải Ngôn đang đứng bên cạnh cửa sổ. Anh cùng với một cô gái có mái tóc nhuộm nâu đang cúi đầu trò chuyện gì đó, mà người đẹp này còn mỉm cười nắm lấy cánh tay anh, dáng vẻ trông rất thân mật.
Theo hiểu biết của cô đối với Triệu Khải Ngôn thì anh sẽ không lộ liễu biểu lộ sự thân mật đặc biệt với bất kỳ người con gái nào trong các buổi hội họp ở bên ngoài.
Người đầu tiên phát hiện ra sự có mặt của Nguyễn Tĩnh chính là Từ Vi, “Bạn gái của nhân vật chính mà lại đến muộn vào dịp này ư?”
Nguyễn Tĩnh cười cười quay đầu lại, “Cũng có phải tới sớm mới có kẹo ăn đâu.”
Từ Vi nhíu mày. Cô cảm giác logic này của Nguyễn Tính khá quái lạ. Lúc này Khương Uy đã chạy tới ôm lấy “Bạn gái”, “Cuối cùng cũng tới rồi!” Anh lập tức ghé sát vào tai Nguyễn Tĩnh nói nhỏ, “Lần này bà ngoại của anh cũng đến, người ngồi ở chính giữa, áo khoác màu đỏ thẫm đấy, còn khó tính gấp ba lần mẹ anh, được không?”
“Dù sao nếu thất bại thì cũng chỉ có mình anh hy sinh thôi.”
“Anh mà hy sinh thì đối với em cũng chả có lợi lộc gì. Hiện tại chúng ta là châu chấu bị buộc chung một dây đấy.”
“Thôi, cố gắng vậy. Nếu thực sự không được thì em đành đi kiếm một con châu chấu khác vậy.”
“Ôi, tuyệt tình quá! Anh đi trước kéo dài thời gian, đợi lát nữa em hãy tới chào hỏi bà ngoại anh nhé!”
Cảnh hai người cúi đầu bàn bạc chiến sự ở trong mắt người khác chính là tiết mục ân ân ái ái không thể nghi ngờ.
Nguyễn Tĩnh vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đang đứng cạnh cửa sổ. Triệu Khải Ngôn đã nhẹ nhàng cất bước đi về phía cô. Tư thái của anh trông rất thong dong và trầm ổn như thể không còn có gì có thể làm anh dao động được nữa.
“Nguyễn Tĩnh, đã lâu không gặp!” Anh nói.
Nguyễn Tĩnh nhìn anh, sắc mặt có chút ảm đạm, “Triệu Khải Ngôn, xin anh nói cho em biết, có phải em đã làm gì xúc phạm đến anh không? Cho nên ngay cả làm bạn với em anh cũng không còn muốn nữa?”
Ngôn từ được thốt ra với cảm xúc chân thật không hề che giấu khiến Triệu Khải Ngôn trở tay không kịp.
Khải Ngôn nhắm mắt lại. Bao nỗ lực mấy ngày qua và bao cố gắng giả vờ ung dung thản nhiên đã không chịu nổi nửa cú thảo phạt của Nguyễn Tĩnh mà gần như sắp sụp đổ trong nháy mắt. Anh vốn tưởng rằng bao khắc chế đập nồi dìm thuyền ít nhất sẽ không dễ dàng bị đánh vỡ, không ngờ kết quả là càng thêm minh chứng cho việc bản thân mình vẫn không chịu nổi một đòn ở trước mặt Nguyễn Tĩnh.
Anh không muốn chấm dứt. Anh chưa từng bao giờ nghĩ tới việc phải chấm dứt. Nếu Nguyễn Tĩnh cần, Triệu Khải Ngôn anh có thể mở toang lồng ngực mà đem cả linh hồn dâng lên trước mặt cô. Thế nhưng cô không cần, cô không cần một Triệu Khải Ngôn có nội tâm bỉ ổi. Từ khi quen biết cô, anh bắt đầu nảy sinh những dục vọng trần trụi, một nụ cười khe khẽ cũng kích động đến xác thịt, sau đó còn vọng tưởng tham lam muốn chiếm giữ cả linh hồn. Cô sẽ không muốn biết đâu…
Thời khắc này, ánh mắt của Triệu Khải Ngôn khiến Nguyễn Tĩnh chấn động, bởi vì trong đó chất chứa quá nhiều tâm tình, quá nhiều ngập ngừng lưu luyến, và quá nhiều đấu tranh thống khổ… Tiếp đó, Triệu Khải Ngôn vươn cánh tay trái đặt lên bả vai cô. Nhưng anh chỉ dừng lại một chút rồi khó khăn thu tay về. Hành động vô thức này khiến cho trái tim Nguyễn Tĩnh theo bản năng co rụt lại.
Cuối cùng vẫn không dám làm càn, nếu đối tượng là Nguyễn Tĩnh thì Triệu Khải Ngôn vĩnh viễn lâm vào tình trạng có muốn cũng không dám thực hiện.
“A Tĩnh, em không xúc phạm gì đến tôi cả… Nếu em cảm thấy hành động của tôi không tốt, tôi sẽ sửa.”
Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông tràn đầy thiện chí và khách sáo trước mặt. Cô nhắm mắt lại rồi cuối cùng xoay người bỏ đi.
Khải Ngôn hít sâu một hơi rồi cũng quay người lại. Nhìn bóng hình phản chiếu của chính mình qua chiếc gương nằm cách đó hai mét, đến ngay cả Khải Ngôn cũng cảm thấy xa lạ, sự bình tĩnh trong đôi mắt đã hoàn toàn vỡ tan, chỉ còn lại một mảng tối tăm mịt mờ.
Anh vốn cho rằng chí ít tối nay cũng có thể gắng gượng được đôi chút, nhưng mà, không hề như thế.
Khi Triệu Khải Ngôn trông thấy Nguyễn Tĩnh nói cười với người đàn ông bên cạnh, khi thấy Khương Uy kéo cô tới giới thiệu với người lớn trong nhà, nét đau đớn lại xẹt qua gương mặt anh tuấn của Triệu Khải Ngôn, bàn tay đặt trên bàn cũng từ từ siết chặt lại.
Chỉ cách một cái bàn tròn mà Khải Ngôn cảm giác như chính mình tựa hồ đã bị Nguyễn Tĩnh đẩy xa ra khỏi phạm vi của cô. Anh biết cô cố ý làm cho anh khó chịu. Giống như đêm hôm đó cô gọi anh tới, để cho anh nhìn thấy cô vui vẻ thế nào khi không có Triệu Khải Ngôn bên cạnh. Mà anh đích thực khó chịu, khó chịu vô cùng. Mỗi lần cô cố ý đều khiến anh cảm nhận được sự đau đớn vô cùng khẩn thiết và chân thật.
Khải Ngôn khẽ đưa tay lên bao phủ mí mắt, cảnh tượng bàn tay Khương Uy nắm chặt lấy những ngón tay thon dài của Nguyễn Tĩnh vẫn còn lưu lại khiến anh chỉ thấy chói mắt.
Từ Vi ngồi bên cạnh trông thấy vậy liền đi tới gần. Cô dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy để kéo tâm trí của Khải Ngôn quay trở lại, “Sao anh phải tự làm khổ mình…”
Triệu Khải Ngôn không trả lời, chỉ nhắm hai mắt lại. Đúng vậy? Anh tội gì phải làm khổ mình? Thế nhưng, nếu có thể khống chế được thì anh cũng không muốn làm vậy, anh quả thực bất lực rồi.
Di động trong túi đột nhiên rung lên. Khải Ngôn mơ hồ mở điện thoại ra xem.
“Em không lái xe tới đây, nếu anh không phiền thì lát nữa chở em về giùm nhé.”
Vừa nhìn thấy tên người gửi tin nhắn, ngón tay của Khải Ngôn lập tức run run, di động rơi ngay xuống bàn.
Tối đó, sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, Nguyễn Tĩnh tạm biệt Khương Uy và bà ngoại của anh rồi đi ra khỏi cửa khách sạn.
Dưới bóng tối mờ ảo ven đường, Triệu Khải Ngôn đang tựa vào cửa xe và im lặng chờ đợi.
Nguyễn Tĩnh đi lướt qua anh và một mình cuốc bộ trên con phố vắng vẻ không một bóng người. Khải Ngôn cúi đầu đuổi theo cô. Nguyễn Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân của đối phương đã đuổi kịp mình thì đứng lại. Tiếp đó, Khải Ngôn vươn tay ra vòng qua cổ cô rồi chậm rãi kéo người lại, mãi cho đến lúc phần lưng của cô áp sát vào lồng ngực anh, giữa hai người không còn chút khe hở nào nữa.
Đầu tiên là mê muội, sau đó càng lúc càng lún sâu, tâm trạng của anh cứ mãi mãi quanh quẩn bên ranh giới giữa vui sướng và đau khổ. Anh nghĩ bản thân mình sắp bị tính hay thay đổi ác ý của Nguyễn Tĩnh ép cho phát điên lên rồi. Trên thực tế, tâm trạng của anh quả thực đã bị ép đến bước đường cùng.
Khải Ngôn không quan tâm, cho dù đối phương chỉ muốn giày vò anh thì anh cũng muốn được giày vò trong sự thân thiết gần gũi thế này.
Triệu Khải Ngôn kìm lòng không được mà vùi đầu vào gáy Nguyễn Tĩnh. Vị rượu nhàn nhạt tỏa ra từ người cô làm cho anh say mê đến mức càng thêm mê man bất tỉnh.
Nguyễn Tĩnh nhắm mắt lại. Cái ôm dịu dàng này lại khơi lên chút bất an đã đè nén từ lâu trong đáy lòng cô, khiến cho cô hoảng hốt.
Nguyễn Tĩnh nhớ lại mối quan hệ từ trước tới nay giữa cô và Triệu Khải Ngôn. Mối quan hệ giữa hai người giống như một màn giằng co, hai bên cứ tiến tiến lùi lùi mà không thể nào nắm bắt được điểm trọng yếu. Cô vốn tưởng chính mình sẽ không bao giờ khốn đốn vì chuyện tình cảm nữa, nhưng sự thực là đã có một chút chân tình nhẹ nhàng len lỏi tiến sâu vào bên trong tâm hồn và không biết từ bao giờ đã từ từ tích lũy, từ từ trở nên rõ ràng đến mức cô phải hoảng sợ khi phát hiện ra.
Hiểu được Triệu Khải Ngôn không phải từ bỏ mà chỉ đang cố gắng kiềm chế bản thân, Nguyễn Tĩnh kinh ngạc nhận ra mình lại đau lòng vì người đàn ông này như vậy.
Khi môi của đối phương chạm nhẹ lên vành tai, Nguyễn Tĩnh run rẩy quay đầu lại. Hơi thở ấm áp của anh phả thẳng lên mặt cô. Bờ môi chạm nhau. Khải Ngôn dùng lưỡi tách mở các trở ngại và bắt đầu thử thâm nhập.
Nguyễn Tĩnh cứng đờ cả người. Cô chưa bao giờ từng nhận một nụ hôn như vậy, ôn tồn nhưng mạnh mẽ, quấn riết mà tìm tòi. Mùi vị môi lưỡi dây dưa thực sự có sức hút làm say sưa lòng người. Lúc này Triệu Khải Ngôn có chút run rẩy. Anh thử điều động tất cả sức mạnh ý chí để áp chế nỗi xúc động không nên có này xuống, nhưng rồi anh nhận thấy mọi cố gắng chỉ làm cho bản thân mình càng muốn nhiều hơn nữa mà thôi. Vốn là thế, Triệu Khải Ngôn có quá nhiều ham muốn không nên có đối với Nguyễn Tĩnh. Chịu đựng một mối tình thầm kín đối với anh mà nói là vô cùng thống khổ, hơn nữa, đối phương lại thường xuyên giày vò anh như vậy…
Từ đầu đến cuối Nguyễn Tĩnh vẫn nhắm chặt hai mắt. Khi Khải Ngôn xoay người cô lại, khi tấm lưng áp sát vào cánh cửa kính thủy tinh lạnh buốt, Nguyễn Tĩnh mở mắt ra. Gương mặt lộ rõ sự kiềm chế của người đàn ông trước mặt gợi cảm đến cực điểm. Hai cơ thể dán chặt vào nhau gần gũi không bút nào tả xiết, bàn tay của Khải Ngôn bắt đầu trượt dọc theo cánh tay của cô, đặt trên eo lưng cô… Triệu Khải Ngôn không thể ngăn cản được khát vọng cực độ đang dâng trào từ tận đáy lòng. Vào lúc rạng sáng, ở trên đường phố, anh dường như đang muốn cô đến phát điên lên được… Lòng bàn tay vô thức thâm nhập vào vạt áo, đầu ngón tay chậm chạp luồn vào bên trong…
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Tĩnh như thể bị dội một gáo nước lạnh. Cô dùng sức đẩy Triệu Khải Ngôn ra, chất dứt màn kích tình mãnh liệt. Khải Ngôn hoàn hồn, anh phát giác mình đã… Khải Ngôn hoảng hốt và hối hận tột độ. Anh không biết phải giải quyết tình huống này thế nào? Việc này đã hoàn toàn vượt quá xa so với giới hạn. Anh bối rối đứng đối diện với Nguyễn Tĩnh. Vì sao khi vừa chạm vào người trước mặt anh đã hoàn toàn đánh mất mọi chuẩn mực? Bản thân anh rõ ràng chỉ muốn một chút thôi…
Khi nhìn thấy Nguyễn Tĩnh xoay người bỏ đi, Khải Ngôn đau đớn nhắm chặt hai mắt lại. Bị hành quyết ngay tại chỗ có lẽ chính là như vậy.
Khải Ngôn đứng ngơ ngác giữa con phố vắng vẻ mất hai phút rồi cuối cùng mới chậm chạp quay lại chỗ đỗ xe. Tựa trán vào tay lái, anh phát hiện chính mình có chút hít thở không thông.
Bỗng cửa xe bên cạnh bị ai đó đẩy ra, một thân hình yểu điệu ngồi vào ghế phụ. Khải Ngôn nghiêng đầu nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau.
“Thử làm người yêu của nhau.” Nguyễn Tĩnh quả thực đã vô cùng hoảng sợ nên phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi bước. Nhưng khi đi đến đầu phố, cô đột nhiên không thể bước tiếp được nữa. Tiếp đó, cô liều mạng quay lại. Cảm xúc lúc ấy là cái gì trên thực tế ngay cả chính cô cũng không rõ ràng.
“Nguyễn Tĩnh.” Khải Ngôn vươn đôi bàn tay ôm trọn lấy hai má cô, “Nếu em chỉ định nói chơi…”
Nguyễn Tĩnh nhíu mày. Cô không ngờ quyết định mà bản thân phải đấu tranh vật lộn mãi mới có được lại bị đối phương tỏ thái độ nghi ngờ. “Không phải…” Nguyễn Tĩnh còn chưa nói xong thì Khải Ngôn đã nghiêng người hôn lên môi cô.
Giữa không gian mê man say đắm, Nguyễn Tĩnh nghe thấy câu nói của Triệu Khải Ngôn, “Cho dù em chỉ nói chơi thì anh cũng không bận tâm đâu.”
Đêm đó Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà. Dọc trên đường đi anh chỉ im lặng lái xe. Nói thực, Nguyễn Tĩnh có đôi chút cảm giác mất mát. Tuy không hy vọng đối phương sẽ vì lời nói “Thử xem” của cô mà vui mừng như điên nhưng cô nghĩ ít nhất anh cũng phải tỏ ra vui sướng một chút chứ?
Đã về đến nhà nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn ngồi lại trên xe một lúc. Thấy đối phương không nói lời nào, cô vừa định mở cửa xuống xe thì Khải Ngôn đã vươn tay giữ chặt bàn tay đang mở cửa của cô. Nguyễn Tĩnh theo bản năng quay đầu lại, cô lập tức rơi vào ánh mắt đen thẳm sâu không thấy đáy ấy. Ánh mắt không chút tạp niệm lại ẩn chứa lửa tình vô hạn khiến hai gò má của cô có chút ấm nóng.
Không gian bên trong xe nhàn nhạt ánh đèn, trên người Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo giản dị, ánh mắt của cô vô cùng trong sáng, hơi thở cũng cực kỳ thuần khiết. Cô mãi mãi đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho anh muốn tìm mọi cách để được chạm vào. Khải Ngôn cảm thấy rốt cuộc một chút hồn phách của mình cũng đã trở về vị trí cũ. Tuy Nguyễn Tĩnh chỉ muốn thử tiếp nhận anh nhưng Triệu Khải Ngôn lại cảm thấy lúc này cả ruột gan của mình như đang bị thiêu đốt. Thừa nhận đi, mày yêu cô gái này, cô ấy chỉ cần mỉm cười với mày là mày đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi!
Không dám có mảy may hấp tấp, anh cúi người khẽ hôn lên trán Nguyễn Tĩnh. Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại anh chỉ muốn làm nô lệ cho tình yêu mà thôi…
“Anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon!”
Mãi lúc sau Nguyễn Tĩnh mới hồi phục lại tinh thần. Cô nghĩ chắc có thể xuống xe được rồi nhưng hơi ấm và sức nặng từ bàn tay phải truyền đến làm cho cô khó xử, “À… Chúc anh ngủ ngon!”
Đối phương nhàn nhạt mỉm cười rồi không làm khó nữa mà tự tay mở cửa xe cho cô.
Nhìn theo bóng người rời đi, Khải Ngôn phát hiện toàn thân mình đều đang run rẩy… A, may mà anh kiềm chế được, nếu thực sự phát cuồng thì đối phương nhất định sẽ hành quyết anh ngay tại chỗ có phải hay không?
Triệu Khải Ngôn mất ngủ cả đêm, lần đầu tiên bởi vì mong chờ đến ngày mai mà anh không thể ngủ được.