Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 22



Edit: Cam



Thời gian đầu chính thức nếm trải tình yêu của hai người cũng không có kiểu trói buộc ngọt ngào như ngày ngày ở chung một chỗ dính chặt như keo như sơn. Với Nguyễn Tĩnh thì do tính tình của cô là như thế, bản thân cô là người luôn luôn bình thản nên trước kia không chỉ một lần bị người ta nói là bạc tình bạc nghĩa, những việc làm đối với Triệu Khải Ngôn mà nói cũng coi như có chút tình chút nghĩa hơn rất nhiều rồi. Còn Khải Ngôn thì luôn “Giữ đúng bổn phận” hoàn toàn là bởi vì không muốn làm cho Nguyễn Tĩnh cảm thấy anh là người hay đeo bám người khác, mặc dù việc này có chút khó khăn nhưng anh không hề muốn tạo ra sai lầm trước mặt Nguyễn Tĩnh làm cho đối phương có lý do để kết thúc mối quan hệ yêu đương này. Vì vậy mà phần lớn thời gian Khải Ngôn cũng chỉ chờ đối phương hẹn gặp chứ không dám chủ động quá mức.

Vào một buổi tối thứ sáu, quán cà phê đóng cửa sớm hơn 20 phút. Nhân viên phục vụ đã tiếp đón một vị khách khiến Khải Ngôn đang trên đường về nhà cũng phải lập tức quay xe trở lại.

Quán cà phê đã đóng cửa. Khải Ngôn đẩy cửa bước vào. Bên trong chỉ được chiếu sáng bởi một chiếc đèn treo tường tỏa ánh vàng ấm áp. Lúc này Nguyễn Tĩnh đang một mình im lặng nghiêng người tựa trên chiếc ghế sofa màu đỏ thẫm, trông cô hình như đang ngủ.

Khải Ngôn từ từ đi tới… Hôm nay Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo màu vàng nhạt hơi rộng thùng thình nhưng cơ thể xinh đẹp vẫn lồ lộ không bỏ sót chút nào, cô co hai chân kê lên ghế sofa, bên cạnh bày ra một quyển tạp chí, tay trái nhẹ nhàng buông thõng xuống, dáng vẻ mệt mỏi tùy ý dưới ánh đèn dìu dịu khiến lồng ngực của Khải Ngôn nảy lên một cái.

Anh không nhịn được liền quỳ một gối xuống ghế sofa rồi dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gò má của Nguyễn Tĩnh. Các dây thần kinh của Khải Ngôn ngay lập tức như bị điện giật và thiếu chút nữa đã bị đứt đoạn.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ to gan khiến Triệu Khải Ngôn kinh hồn bạt vía. Khó khăn lắm anh mới thu tay lại được. Đúng lúc đó thì Nguyễn Tĩnh tỉnh dậy.

“Anh tới rồi à…” Ngữ khí dịu dàng mang theo âm thanh khàn khàn của người mới vừa tỉnh ngủ, “Sorry, em hình như đã ngủ thiếp đi rồi.”

“Em mệt lắm à?” Khải Ngôn khẽ vuốt mái tóc đen của Nguyễn Tĩnh, ý nghĩ xấu xa trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm hơi.

“Không phải đâu, không biết tại sao hôm nay em buồn ngủ quá.” Nguyễn Tĩnh cúi đầu ngáp một cái, “Xin lỗi anh, lại bắt anh phải đi một chuyến rồi.” Lúc tan làm, cô vừa lái xe ra khỏi bãi đậu thì không hiểu sao xe không nhúc nhích được nữa. Cô đành đi bộ tới quán của Triệu Khải Ngôn, vốn nghĩ nếu anh ở đây thì sẽ nhờ đưa về, còn nếu anh không có ở quán thì cô sẽ về bằng xe bus, kết quả là người phục vụ vừa trông thấy cô đã nhấn điện thoại gọi ngay cho Triệu Khải Ngôn.

Khải Ngôn cười cười kéo cô ngồi thẳng người lên, “Anh rất vui lòng được làm tài xế cho em mà.”

“Em có nên nói đấy là vinh hạnh của em không nhỉ?” Nguyễn Tĩnh cầm nửa ly cà phê còn đặt trên bàn rồi uống một hớp, “Vẫn là cà phê anh pha hợp khẩu vị của em nhất.”

“Thật không đấy?” Khải Ngôn như thể lơ đãng ghé sát môi mình vào ly cà phê trên tay đối phương, “Cũng không tệ lắm!”

Nguyễn Tĩnh bật cười, “Gu thưởng thức của anh đã bị giảm xuống rồi đấy!”

Khải Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt càng thêm đen thẳm. Nguyễn Tĩnh giật mình, cô bỗng có chút lúng túng, “À, mình đi được chưa ạ?” Phản ứng bị chậm nửa nhịp so với thâm ý trong câu nói “Cũng không tệ lắm.”

“Đi thôi!” Trong giọng nói ấm áp có pha lẫn một chút nuông chiều. Anh rất thích thú mỗi khi đang nói chuyện với Nguyễn Tĩnh lại thấy cô lộ ra một chút xúc động, cảm giác này thật không gì sánh bằng.

Trên đường về, Nguyễn Tĩnh đói bụng nên mua thêm một suất bánh kem.

Người đang lái xe bên cạnh mở miệng hỏi, “Ngày mai Chủ nhật em có rảnh không?”

“Có việc gì ạ?” Nguyễn Tĩnh đã mở gói bánh ra và bắt đầu thưởng thức.

“Anh định hẹn em đi chơi bóng.”

Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Em từ chối. Em không muốn làm đối thủ của anh nữa đâu.”

Khải Ngôn không khỏi buồn cười, “Thế hợp tác thì sao? Đối phương là cặp đôi vàng đấy, chúng ta thử phối hợp đấu lại với họ một chút được không?”

Nguyễn Tĩnh suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Nếu tranh thủ được chút thời gian thì em sẽ gọi điện thoại báo trước cho anh nhé, được không?”

Khải Ngôn nghe xong liền nở nụ cười ảm đạm, được chứ, chỉ cần được một chút thời gian dự khuyết là đủ rồi.

Tới đèn đỏ chỗ ngã tư, Khải Ngôn dừng xe lại.

Anh nghiêng đầu sang bên cạnh rồi dùng đầu ngón tay thon dài lau lau khóe miệng còn dính chút kem của Nguyễn Tĩnh. Khi thu tay lại, anh đưa đầu ngón tay còn dính bánh ngọt lên môi và dùng lưỡi liếm liếm.

Khải Ngôn đột nhiên nhướng mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Tĩnh lúc này đang có chút cứng đờ.

Nguyễn Tĩnh cảm thấy hơi sợ hãi và sau đó là rối loạn bất an, bởi vì ánh mắt đen thẳm đang nhìn thẳng vào mắt cô đã rõ ràng lộ ra sự ham muốn không chút che dấu mà trước đây chưa từng hiển lộ, ít nhất cũng chưa từng biểu lộ mãnh liệt như vậy. Hai người không ai nói gì, thậm chí ánh mắt cũng không hề dời đi. Mãi đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi thì Nguyễn Tĩnh mới bừng tỉnh. Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác… Mà Khải Ngôn thì lại tiếp tục lái xe như không có chuyện gì xảy ra.

Sau ngày đó, Nguyễn Tĩnh đang xem tivi thì giật mình khi thấy một con báo tuyết đang liếm láp vết máu, động tác của nó giống y hệt như vậy.

Thứ bảy, người nhà họ Nguyễn phát hiện ra Nguyễn Tĩnh đã tháo chạy khỏi bữa tiệc liên hoan lúc 11 giờ sáng. Người giúp việc báo cáo lại có loáng thoáng nghe thấy Nguyễn Tĩnh gọi điện thoại hẹn bạn trai đi chơi bóng ở trong vườn hoa.

Chủ tọa Nguyễn Chính đập gậy xuống đất, “Không ra thể thống gì cả!”

Những người tham gia bữa tiệc ngày hôm đó đều là những người rất thân thiết với gia đình họ Nguyễn, bao gồm cả cha con nhà Khương Uy, và có mặt cả Tưởng Nghiêm nữa.

Triệu Khải Ngôn đi cùng hai người bạn tới sân tennis ngoài trời vào lúc 10 giờ và chờ gặp Nguyễn Tĩnh ở đó. Không tới một lát nữ chính đã xuất hiện ở bên ngoài. Cô xuống xe và đeo túi rồi thong dong đi về phía Triệu Khải Ngôn.

Khải Ngôn đã trông thấy Nguyễn Tĩnh từ xa. Cô mặc một bộ trang phục rất đơn giản nhẹ nhàng và thoải mái nhưng vẫn vô cùng nổi bật như lần đầu mới gặp. Người bạn bên cạnh tỏ vẻ tán thưởng, “Thật là một cô gái xinh đẹp!”

Triệu Khải Ngôn thu hồi tầm mắt và cúi đầu đeo bao cổ tay, “Cậu đừng chú ý tới cô ấy đấy!”

“Ha, Triệu à, chẳng phải cậu đã bảo không phải là bạn gái rồi sao?”

Đúng thế, anh không nói Nguyễn Tĩnh là bạn gái bởi vì cô không nói nên anh không dám nói lung tung.

Khải Ngôn tỏ vẻ kiên quyết, “Dù thế cũng không được!”

Người bạn nghi ngờ trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng, “OK, hiểu rồi!”

Trận bóng diễn ra chưa bao giờ nhuần nhuyễn như thế. Quá trình hợp tác cùng Nguyễn Tĩnh khiến cả người Triệu Khải Ngôn cứ phấn chấn không dứt. Trận đấu kết thúc với tỷ số hòa trong khi Khải Ngôn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Anh phát hiện chỉ cần ở bên Nguyễn Tĩnh là anh rất dễ dàng thành nghiện.

Nguyễn Tĩnh cầm chiếc khăn bông trên ghế rồi lau lau mồ hôi trên mặt. Cô mở bình nước uống hai hớp rồi rất tự nhiên đưa cho Triệu Khải Ngôn đang ở bên cạnh, “Trà hoa cúc thanh nhiệt giải nóng đấy!”

Biết Nguyễn Tĩnh không có ý gì mờ ám nhưng Triệu Khải Ngôn lại vô cùng hưởng thụ niềm vui thầm kín kiểu này.

“Mình ăn cơm trưa với nhau nhé?”

Nguyễn Tĩnh gật đầu mà không cần suy nghĩ, “Được ạ! Có điều đừng ăn món Hàn Quốc nhé!”

Khải Ngôn cười nói, “Về mặt này chúng ta luôn luôn không có bất đồng nhỉ.”

Trận đấu kết thúc, bốn người chào hỏi nhau rồi Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn kẻ trước người sau lái xe rời đi.

Khi xe đi được một quãng xa, một người trong cặp đôi vàng mới mở miệng hỏi, “Hai người đó có quan hệ thế nào vậy?”

“À, quan hệ giữa bọn họ là tình yêu bí mật đấy!”

Hôm đó, Nguyễn Tĩnh vừa về nhà liền bị vời thẳng vào thư phòng nói chuyện.

“Tiệc gặp mặt thì không chịu xã giao, ngày nào cũng ra ngoài lêu lổng, trong mắt con còn có người ông này không hả?”

“Có ạ!” “Trong mắt con còn có người ông này không hả?” lần thứ ba mươi mốt rồi đấy!

“Bạn trai à? Hả? Khương Uy hôm nay đang ở nhà chúng ta mà, con còn bạn trai nào nữa?”

“Bạn trai mới ạ.”

Nguyễn Chính thấy cô còn thừa nhận thì lửa giận càng dâng cao, “Con bây giờ còn ra bộ dáng gì nữa hả, còn học người ta bắt cá hai tay sao?”

“Ông à, con không bắt cá hai tay. Con rất đúng mực mà!”

Khẩu khí của Nguyễn Tĩnh không giống như đang nói dối. Nguyễn Chính có vẻ hơi nguôi giận. Một lát sau, giọng nói của ông đã trở nên hòa hoãn ít nhiều, “Có một số việc chỉ trong lòng mình mới hiểu được.”

Kỳ thực Nguyễn Chính luôn hiểu rõ đại nghĩa và thấu tình đạt lý đối với chuyện tình cảm hôn nhân của con cháu mình, chẳng qua là tình trạng hiện tại của Nguyễn Tĩnh có hơi vượt quá giới hạn, ông có muốn mặc kệ cũng không được. Hơn nữa, ông quả thực tương đối thiên vị đứa cháu gái nhỏ nhất này, nếu sau này nó cứ tùy tiện kết hôn với ai đó thì thực sự rất đáng tiếc.

“Nếu con không có ý tứ gì với con trai của bác Khương thì nói rõ ràng với người ta đi. Không có duyên phận nhưng cũng đừng gây mất hòa khí.”

“Dạ.”

“Nếu con thực sự có quen với ai đấy thì tìm cơ hội đưa về nhà ăn bữa cơm để người lớn chúng ta nhìn một chút xem thế nào. Chuyện tình cảm này cuối cùng vẫn là chuyện của con, chỉ cần đối tượng không quá kém là được, chúng ta sẽ không phản đối gì đâu.”

“Con biết rồi ạ.”

“Mà tên nó là gì?”

“Khải Ngôn, Triệu Khải Ngôn ạ.”

Nguyễn Chính gật đầu, “Cái tên này cũng không tệ.”

Lúc này, một người đàn ông vẫn đứng bất động ngoài thư phòng liền xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.