Tối Chủ Nhật, Triệu Khải Ngôn cùng uống rượu với mấy người bạn ở tỉnh khác mới tới. Về mặt rượu chè anh luôn biết cách tiết chế nhưng không hiểu vì sao mà hôm đó lại có chút phóng túng. Bạn bè cứ kính rượu là anh lại cụng ly uống cạn mà không hề từ chối.
Đến giữa trận thì có người gọi mấy cô gái vào. Một cô trang điểm lòe loẹt ngồi xuống bên cạnh Triệu Khải Ngôn, đầu ngón tay nhuộm màu đỏ tươi của cô ta cứ xoa xoa lên cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi của anh, “Anh say rồi?”
“Tôi không sao, cô đừng chạm vào tôi!” Khải Ngôn nhẹ nhàng đẩy tay cô gái ra.
“Thì ra là một người không màng thanh sắc.”
Khải Ngôn mơ hồ cười, “Tôi chỉ không muốn người con gái khác chạm vào mình thôi.”
Hôm đó, khi từ quán bar đi ra, Triệu Khải Ngôn khéo léo từ chối lời mời của đám bạn rồi gọi taxi trở về nhà. Anh tắm rửa bằng nước ấm rồi nằm trên giường và lấy tay úp lên mặt. Anh cứ nằm mãi như thế được một lúc lâu rồi cuối cùng mới đứng dậy một lần nữa và mặc quần áo vào, sau đó lái xe ra khỏi cửa.
Thời gian làm việc của Nguyễn Tĩnh không được ổn định, thông thường thì cuối tuần là thời điểm cô bận rộn nhất. Vì vậy mà lúc 10 giờ, khi Triệu Khải Ngôn tới phòng triển lãm thì bất ngờ là phòng làm việc của cô vẫn còn sáng đèn.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra. Người đang vùi đầu vào mấy bức tranh hơi ngẩng đầu lên, khi thấy người vừa tới, cô liền cười hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến… xem em thế nào.” Anh trả lời rồi chậm rãi đi tới, “Em bận lắm à?”
Nguyễn Tĩnh dựa vào lưng ghế, cô giơ tay xoa xoa cổ, “Cũng tạm, có thể nói là khá bận ạ.”
Khải Ngôn cười cười, anh ôm cô từ phía sau, bàn tay ấm áp chạm lên cái cổ nhỏ nhắn. Nguyễn Tĩnh hơi kinh ngạc, “Khải Ngôn…”
“Anh chỉ muốn giúp em được thoải mái hơn thôi!” Giọng nói dịu dàng vang lên cùng với lực đạo thong thả nhẹ nhàng từ đầu ngón tay của Khải Ngôn truyền đến. Nguyễn Tĩnh sửng sốt, Triệu Khải Ngôn tự mình matxa cho cô ư?
Đầu ngón tay nhịp nhàng và thông thạo ấn lên huyệt vị làm cho Nguyễn Tĩnh trong giây lát cảm nhận được một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể. Cô không khỏi nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Ngay khi đôi môi của Triệu Khải Ngôn bao phủ lên bờ môi đỏ tươi đang hé mở của Nguyễn Tĩnh, mí mắt của Nguyễn Tĩnh hơi run rẩy một chút. Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy của người đàn ông trước mặt, trong thứ ánh sáng khó hiểu từ mắt anh toát ra một vẻ u buồn dày đặc. Khải Ngôn phủ tay che đi ánh mắt trong suốt của đối phương. Bóng tối đột ngột bao trùm cùng với sự ướt át dây dưa trên môi khiến Nguyễn Tĩnh không biết phải làm sao. Cô nghiêng đầu sang một bên, nhưng nhận lại lại là sự tìm kiếm càng thêm bức thiết. Hơi thở mãnh liệt đầy nam tính làm cho ý chí của Nguyễn Tĩnh dần dần trở nên mềm nhũn.
Thật lâu sau đó Khải Ngôn mới lùi lại tạo ra chút khoảng cách. Anh khom người ngồi xuống và ôm lấy sau lưng Nguyễn Tĩnh, tư thế ôn nhu này thực sự làm say lòng người.
“Khải Ngôn?”
“Ừm?”
Giọng nói của đối phương có thể nói là khá lãnh đạm. Nguyễn Tĩnh cười khẽ, “Em lại đắc tội với anh khi nào vậy?”
Triệu Khải Ngôn sững người. Nguyễn Tĩnh cúi người và hé miệng cười, “Ngày mai em về quê của ba em, anh có muốn đi cùng không? Chúng ta sẽ ở đó một tuần.”
Lúc ấy, trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nhất định chưa ai từng trông thấy vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn khi đó… Vẻ từng trải và ngang ngược luôn luôn thường trực trong mắt anh đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại sự nhu hòa và thậm chí còn toát ra vài phần trong trẻo thuần khiết mong manh.
Cứ tháng mười hai hàng năm lại dành ra một tuần để về quê của cha là hành trình cố định của Nguyễn Tĩnh. Ngồi xe lửa đi từ thành phố N đến đó sẽ mất ba tiếng. Sáng sớm ngày thứ Hai, Nguyễn Minh Huy lái xe đưa Nguyễn Tĩnh tới nhà ga. Hai người đang đi trên đường thì Triệu Khải Ngôn gọi điện thoại tới.
“Có cần anh giúp em mang thêm thứ gì không? Anh đang ở siêu thị.”
“Anh mang đồ uống nhé. Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo!”
Nguyễn Minh Huy nhìn thoáng qua người bên cạnh, “Cuối cùng cũng biết yêu đương rồi.”
Nguyễn Tĩnh cất di động đi, “Gì ạ?”
“Mặt mày hớn hở, hòa hợp êm ấm.” Nguyễn Minh Huy cười ha hả rồi lập tức thử dò hỏi, “Đối phương có lai lịch thế nào hả?”
“Chỉ là người bình thường thôi, không có lai lịch gì hết.”
“A, so với Tưởng Nghiêm thì thế nào?”
“Kiểu người khác nhau, không thể so sánh được đâu ạ.”
Nguyễn Minh Huy cũng không phải kiểu người muốn truy hỏi đến tận cùng vấn đề*, thấy A Tĩnh không có ý nhiều lời, anh chỉ nhắc nhở một câu, “Em tìm người nào bình bình thường thường là tốt nhất, đừng tìm người có tiền lại có tướng mạo, những người đó không đáng tin đâu, biết chưa?”
(*Nguyên văn: “打破砂锅问到底” – Hán Việt: “Đả phá sa oa vấn đáo để” – Nghĩa đen: “Đập vỡ nồi đất, hỏi đến cùng” – Nghĩa là: “Truy hỏi đến tận cùng”.)
“Em biết rồi!”
Hôm đó, Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn cùng lên tàu lúc mười giờ, hết sức may mắn là chỗ ngồi của hai người lại được xếp cạnh nhau.
Khải Ngôn mở chai nước rồi vừa cười vừa đưa cho Nguyễn Tĩnh, “Đây là lần đầu tiên anh ngồi xe lửa đấy.”
“Cảm giác thế nào?”
“Anh nghĩ chắc anh sẽ nhớ suốt đời.” Khải Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt mà ý vị sâu xa.
Nguyễn Tĩnh ho nhẹ một tiếng rồi theo thói quen chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Người bên ngoài với muôn hình vạn trạng đang lôi kéo túi hành lý to đùng đi đi lại lại trên sân ga. So với mọi người, cô và Triệu Khải Ngôn thực đúng là những người đơn giản, chỉ cần một túi hành lý nhỏ gọn là xong.
Khi tàu bắt đầu chuyển bánh, ngồi đối diện hai người là hai cô gái còn khá trẻ. Dọc trên đường đi, hai người này cứ rì rầm nói chuyện. Nguyễn Tĩnh vốn muốn ngủ một giấc nhưng kết quả là không tài nào ngủ được, cô chỉ có thể vừa ngáp vừa nghịch điện thoại. Cuối cùng cũng không thể chịu nổi, cô liền kéo người bên cạnh rồi nhẹ giọng nói, “Khải Ngôn, anh phát huy một chút mị lực để người ta đừng nói nữa đi!”
Người đang lật tạp chí liền sửng sốt hỏi, “Cái gì?”
Nguyễn Tĩnh sờ sờ lên mặt Triệu Khải Ngôn. Cô nhịn không được thở dài một tiếng, “Không ngờ anh lại có lực hấp dẫn như vậy.” Hai cô gái tán gẫu hăng say một nửa là bởi vì người đàn ông anh tuấn đang ngồi đối diện này.
Khải Ngôn mỉm cười, anh cúi đầu xuống rồi nhẹ giọng nói, “Hôm nay em mới biết à?”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Triệu Khải Ngôn, anh càng ngày càng kiêu ngạo đấy!”
“Đâu có, anh chưa từng kiêu ngạo với em.” Từng câu từng chữ được mài dũa hết sức khéo léo.
Nguyễn Tĩnh lại im lặng không nói gì. Cô không tức giận cũng chẳng xấu hổ mà trái lại còn có chút vui vẻ. Khi ở bên Triệu Khải Ngôn, mỗi ánh mắt, mỗi cái mỉm cười của anh tựa hồ đều có ngụ ý sâu xa, Nguyễn Tĩnh dần dần hiểu được nỗi niềm mà đối phương muốn bày tỏ. Cô cũng bắt đầu thử đáp lại anh. Thành thực mà nói, cảm giác này cũng không hề tệ chút nào.
Xe lửa đến nhà ga vào lúc xế chiều. Hai người vừa bước xuống thì đã có người chờ ở cửa ra vào. “Chị họ!” Một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi bỗng vẫy vẫy tay với Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh nhìn Khải Ngôn và mỉm cười, “Quên không nói trước với đại thiếu gia anh, nơi này tương đối thuần phác nên không có xe riêng đưa đón đâu.”
Mạc Tuệ Tuệ chạy tới ôm chầm lấy Nguyễn Tĩnh, “Chị hai, em nhớ chị muốn chết đây này!”
“Chị cũng nhớ em.” Nguyễn Tĩnh yêu chiều trả lời.
Cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chị họ, “Anh ấy là ai vậy?” Vừa mới vào sân ga cô đã nhìn thấy chị họ và anh ta cùng đứng một chỗ, hai người này đứng cạnh nhau quả thực giống như một bức tranh do tạo hóa tạo ra vậy.
“Anh này à…” Nguyễn Tĩnh đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào với cô em họ cho hợp lý thì Khải Ngôn đã kề tai cô mà nhẹ giọng hỏi, “Em thấy khó trả lời lắm à?”
Nguyễn Tĩnh cười khổ. Tuệ Tuệ đứng đối diện đã đỏ ửng cả mặt, hiển nhiên cô không cần nghe câu trả lời nữa.
Tối đó, Nguyễn Tĩnh giới thiệu Triệu Khải Ngôn với ông nội và bà nội. Cha của Nguyễn Tĩnh đi ở rể nên Nguyễn Tĩnh gọi ông bà ở hai nhà đều giống nhau là ông nội và bà nội. Sau bữa tối, Khải Ngôn chơi cờ với ông Mạc, Nguyễn Tĩnh cùng bà nội đi vào phòng riêng nói chuyện. Đến chín giờ, khi cô trở về phòng thì trông thấy Triệu Khải Ngôn đang ngồi trên sofa xem TV. Nguyễn Tĩnh không khỏi sửng sốt, “Khải Ngôn?”
“Ngại quá… Anh ngủ thế nào nhỉ?” Khải Ngôn vừa cười vừa đứng dậy.
Hiểu ra vấn đề, Nguyễn Tĩnh liền thầm mắng mình không lo lắng chu toàn cho anh, cô quên mất ở vùng nông thôn này không có phòng trọ, “Sorry, haiz, nếu anh không ngại thì ngủ chung với em nhé?”
Khải Ngôn chớp mắt một cái, cuối cùng mới cười nói, “Được!”
Triệu Khải Ngôn thừa nhận mình có chút tự ngược bản thân, phải nói là khá tự ngược mới đúng. Người bên cạnh đã hít thở đều đều mà anh vẫn mãi thao thức không ngủ được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi cánh tay bên trái bị một cơ thể ấm áp ép vào, Triệu Khải Ngôn chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt khi ngủ của Nguyễn Tĩnh trông rất trong sáng và điềm tĩnh. Mái tóc đen tản trên bờ vai tại gian phòng đơn sơ này có một vẻ dụ hoặc mê người… Dục vọng nguyên thủy vốn luôn ẩn núp trong một nơi sâu kín lại chậm rãi lẻn ra, lòng tham lại bị đẩy mạnh vào trạng thái điên cuồng không thể thỏa mãn. Khải Ngôn gắng sức nhắm mắt lại. Anh biết sau phóng túng có lẽ sẽ là lành ít dữ nhiều nên không dám mạo hiểm, bất luận nội tâm lúc này đã khát vọng đến mức nào.
Trọn một đêm, Khải Ngôn không những mất ngủ mà thái dương còn căng lên vô cùng đau đớn. Anh định đứng dậy đi lấy thuốc ngủ nhưng sợ đánh thức Nguyễn Tĩnh nên không dám manh động, chính vì vậy mà từ đầu tới cuối đầu óc lúc nào cũng thanh tỉnh. Mãi tới bốn giờ sáng thì Khải Ngôn mới hơi buồn ngủ, nhưng người bên cạnh vừa cử động một cái là anh lại lập tức bừng tỉnh.
Tình cảnh hiện tại khiến Triệu Khải Ngôn dở khóc dở cười. Người bên cạnh đã trở mình gác chân lên chân anh, chăn mỏng thì trượt xuống mép giường, bộ đồ ngủ có chút bảo thủ giờ đã không thể che giấu được những đường cong gợi cảm trên cơ thể.
Một mùi hương trong vắt phảng phất trong không gian hỗn độn. Tâm trạng của Khải Ngôn lại rung động, anh nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận để an ủi một chút cho sự ham muốn quá mức của mình. Mà Triệu Khải Ngôn đã quên bản thân không thể chịu đựng được chỉ một chút ngon ngọt của Nguyễn Tĩnh, sự kiềm chế cả đêm trong nháy mắt đã bị cái đụng chạm bờ môi làm cho ào ào tràn ra như nước vỡ bờ, đây đúng là rút dây động rừng rồi.
Nguyễn Tĩnh chậm chạp mở to hai mắt, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng lên. Cô muốn đẩy ra nhưng lại bị Triệu Khải Ngôn cấp bách hôn tới.
Triệu Khải Ngôn cảm thấy chính mình luôn không ngừng tự khiêu chiến lửa dục đến cực hạn, mà hiện tại sự nhẫn nại của anh cũng đã tới cực hạn rồi. Anh rất muốn cô, khát khao này đã đục khoét linh hồn anh từ lâu lắm rồi, anh muốn có cô, muốn đến mức hôn môi đã không còn đủ nữa! Bàn tay của Khải Ngôn run rẩy đặt lên cơ thể mềm mại ấy, lý trí của anh đã tan thành mây khói, thế giới của anh cuối cùng đã bị lật nhào.
Sự nuông chiều vô lực của Nguyễn Tĩnh làm cho Khải Ngôn càng thêm không kiêng nể gì. Vào lúc tờ mờ sáng, trong căn phòng đơn sơ, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, Khải Ngôn cứ mãi quấn quít dây dưa với người bên dưới. Trong không gian hỗn loạn, Khải Ngôn kéo tay của đối phương xuống dưới quần, anh cần được chạm vào, rất cần.
Nguyễn Tĩnh rùng mình một cái, tuy có chút chống cự và do dự nhưng giữa sự nôn nóng quấn quít của Triệu Khải Ngôn, cô cuối cùng cũng không thể xoay chuyển được tình hình, đành phải tùy ba trục lãng*. Khải Ngôn úp đầu vào gáy của Nguyễn Tĩnh, hơi thở gấp gáp, trúc trắc cọ xát, hai cơ thể dán chặt vào nhau, cánh cửa gỗ thật dày ngăn cách một phương thiên địa…
(*Nguyên văn: “隨波逐浪” – Hán Việt: “Tùy ba trục lãng” – Nghĩa đen: “Theo sóng lướt sóng” – Có thể hiểu là mặc kệ muốn đến đâu thì đến.)