Để sắp xếp được một chút thời gian vào cuối tuần nên mấy ngày này Triệu Khải Ngôn tương đối bận rộn. Vì vậy mà hai ngày nay đều là Nguyễn Tĩnh tới gặp anh ở nơi làm việc sau giờ tan tầm. Chiều hôm nay cô đi cùng mẹ tới văn phòng luật sư. Vụ án của Nguyễn Chính vẫn bị hoãn lại và chưa ra quyết định. Phiên tòa sơ thẩm chắc chắn sẽ diễn ra vào chín giờ sáng ngày kia.
“Vụ này không dễ thu xếp đâu.” Luật sư Thẩm cũng thẳng thắn trao đổi, “Nếu muốn thắng thì có lẽ cũng tổn thất không ít.”
“Trong lòng chúng tôi cũng đã có chuẩn bị cả rồi, trước mắt chỉ hy vọng có thể tránh được tai vạ tù ngục thôi.”
“Tôi đã nhận vụ này thì sẽ làm hết sức. Hơn nữa tôi còn được người ta hết lòng nhờ vả nên nhất định sẽ không thất tín đâu.”
Nguyễn Tĩnh nghe đến cuối câu thì muốn hỏi ai đã hết lòng nhờ vả? Nhưng lại thấy có lẽ luật sư Thẩm chỉ thuận miệng nói quá lên như vậy thôi nên cô không hỏi nữa. Cô cũng nghĩ có lẽ là do các vị chú bác nhà mình đã nhờ vả người ta.
Hôm đó, sau khi đưa mẹ đi gặp luật sư, Nguyễn Tĩnh lại tới chỗ làm việc của Triệu Khải Ngôn. Tuy đã tới đây hai lần nhưng mỗi lần cô đều đứng chờ anh ở bên ngoài mà chưa vào trong bao giờ. Lần này đến hơi sớm nên sau khi dừng xe, Nguyễn Tĩnh liền gửi tin nhắn cho anh. Chưa được một lát thì Triệu Khải Ngôn đã đi ra. Nguyễn Tĩnh đã trông thấy anh từ xa, anh mặc một chiếc áo dài màu trắng, thoạt nhìn trông vô cùng chuyên nghiệp và làm nổi bật dáng người cao ngất.
Triệu Khải Ngôn đưa cô đi xuyên qua dãy hàng lang dài. Khi đi ngang qua mấy phòng thí nghiệm, Nguyễn Tĩnh không khỏi tò mò nhìn qua lớp cửa kính thủy tinh. Có người ló đầu ra chào hỏi, cô mới ngại ngùng không nhìn nữa. Khi tới phòng làm việc của anh, một đồng nghiệp đứng bên trong lập tức kinh ngạc một lúc rồi mới nhiệt tình đi về phía cô và chào hỏi, “Bạn gái của Khải Ngôn phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Cậu cứ đi làm việc khác trước đi, lát nữa quay lại chúng ta sẽ thảo luận nốt những vấn đề còn lại.” Triệu Khải Ngôn cười cười hạ lệnh đuổi khách.
Người kia cũng không dám nói nhiều, anh ta vung vẩy hai tay đi ra ngoài, trước khi đi khỏi còn không quên đóng cửa lại giúp hai người bọn họ.
Khải Ngôn ra hiệu bảo cô ngồi ở ghế của anh, còn anh thì ngồi ghé vào mép bàn, “Đặc biệt tới sớm để gặp anh à?” Anh cười rất vui vẻ.
Nguyễn Tĩnh vừa nghĩ ngợi vừa gật đầu.
“Nếu từ đầu tới cuối em cứ thẳng thắn thành thật như hiện tại thì tốt rồi.”
“Em không thẳng thắn thành thật khi nào?”
“Lúc em từ chối anh.”
Nguyễn Tĩnh nhịn không được khẽ cong khóe miệng. Cô định nói anh đang cố tình nói xấu cô, nhưng khi thấy ánh mắt tuy mang theo ý cười nhưng lại ẩn giấu một tia bi thương khi nhớ về quá khứ của đối phương, cô chỉ có thể cam tâm tình nguyện mang tiếng xấu.
“Em không biết hành động đó của em đã giày vò anh bi thảm cỡ nào đâu.”
Cô bỗng cười cười nâng mặt anh lên và cong cong đôi môi khêu gợi, “Giờ thì sao, anh còn bi thảm nữa không?”
Trong mắt đối phương lập tức lấp lánh ánh sáng. Nguyễn Tĩnh cũng biết rõ, cô vội vàng đứng dậy tránh sang một bên và nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng.
“Bình phong này đẹp quá, anh kiếm ở đâu đấy?”
“Người khác tặng, anh không nhớ rõ lắm.”
… Người nào đó thật ngạo mạn!
Lúc này bỗng có đồng nghiệp thò đầu vào. Người này gật đầu chào Nguyễn Tĩnh, “Khải Ngôn, giáo sư Trịnh bảo anh tới đó giúp ông ấy một chút.”
Anh đứng thẳng dậy và nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói với người đang đứng cách xa hai mét kia, “Chờ anh hai mươi phút nhé, nếu thấy chán thì có thể dùng máy tính.”
Nguyễn Tĩnh ừ một tiếng. Một lát sau thì có trợ lý của Triệu Khải Ngôn gõ cửa đi vào và đưa cho cô một ly cà phê thơm ngào ngạt, là hương vị cô yêu thích.
Trong chuyện tình cảm, khi một người đàn ông vừa có lòng lại vừa có năng lực thì hiệu quả đem lại sẽ khiến đối phương nếu không phải mười phần hài lòng thì cũng là là tử thương nghiêm trọng. Trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ may mà cô đã “theo” anh…
Nguyễn Tĩnh vừa mở máy thì lại có tiếng gõ cửa. Một người đàn ông trưng ra vẻ mặt vui mừng hoan hỉ lập tức thò đầu vào, “Xin chào, chị dâu!”
Nguyễn Tĩnh bị hai từ chị dâu làm cho á khẩu. Cuối cùng cô vẫn thân mật mở miệng hỏi, “Anh có việc gì thế? Triệu Khải Ngôn đi ra ngoài rồi ạ.”
“Em biết Triệu ca đi ra ngoài rồi.” Người này cong miệng trả lời cô, biểu hiện trông hết sức vô tội, “Em chỉ phụng mệnh những người khác trong phòng thí nghiệm tới xem mặt ngài thôi.”
Lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh bị người ta gọi là “Ngài”, cô chỉ có thể nói, “Vậy, anh cứ tự nhiên nhé!”
Người kia ngạc nhiên nhìn cô rồi phụt cười, “Thật có lỗi thật có lỗi! Chị dâu thực sự là… Rất thú vị! Em tên là Chu Vĩnh Hoa, chị cứ gọi em là Hoa Tử, nhưng không phải là “vòi phấn” bên trong bông hoa đâu nhé, ha ha…”
Về sau Nguyễn Tĩnh lại biết người này là nghiên cứu sinh của Đại học Thanh Hoa, cô không khỏi cảm thấy xã hội hiện nay thật lắm nhân tài.
Hôm đó quả thực vô cùng náo nhiệt. Nguyễn Tĩnh không biết hóa ra bị người ta ngó lơ cũng là một loại hạnh phúc. Triệu Khải Ngôn có lẽ là người có khí chất cao quý nên người may mắn trở thành bạn gái của anh sẽ phải quen với việc bị người ta “nhòm ngó”. Ví dụ như trong hai mươi phút Triệu Khải Ngôn đi ra ngoài đã có ba người tiến vào gọi cô là chị dâu, có một người thậm chí còn gọi cô là “Chị Triệu”. Nguyễn Tĩnh thật vô cùng khó xử.
Lúc Triệu Khải Ngôn đi vào thì thấy có hai đồng nghiệp nam đang ở trong phòng cùng với Nguyễn Tĩnh và khua tay múa chân kể chuyện cười. Người vừa vào thực sự cảm thấy bất lực.
“Mọi người vất vả rồi, tan tầm còn không về đi!”
Người đứng ngoài cùng quay đầu lại cười nói, “Chủ nhân đã về rồi, bọn em đi ngay đây đi ngay đây!”
“Triệu huynh, chị dâu quả thực rất được đấy!”
Khải Ngôn vừa treo áo blouse trắng lên móc vừa trả lời, “Đương nhiên!” Ngữ khí rất hiển nhiên bình thản.
Một người đã ra ngoài còn quay đầu lại hỏi, “Hình như ở chỗ chúng ta có tục lệ là ai có bạn gái thì phải mời khách một bữa thì phải?”
Tâm trạng của Triệu Khải Ngôn đang rất tốt, “Tối cuối tuần sau tôi mời mọi người tới New World xả hơi một bữa.”
“Chị dâu làm chứng nhé! Chuyện này không phải do em đòi hỏi đâu, là tự Triệu ca nói đấy nhé!” Người này nói xong liền vui vẻ chạy đi thông báo cho các đồng nghiệp còn chưa về rằng cuối tuần có bữa tiệc lớn.
Trong phòng rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh. Khải Ngôn đi tới trước, một tay chống lên mép bàn, một tay khoác lên vai cô và khom người nhìn vào màn hình, “Em đang chơi gì thế?”
Chỉ là một trò chơi nho nhỏ. Nguyễn Tĩnh đóng trang mạng lại rồi hỏi anh, “Mình đi chưa?”
“Ừm.” Khải Ngôn đứng thẳng dậy rồi lập tức như vừa nhớ ra điều gì đó, anh ghé sát vào và hạ giọng nói, “Lần sau em đừng đến đây nữa, mà nếu muốn tới cũng đừng đến sớm như vậy.”
Nguyễn Tĩnh khó hiểu, hay là rốt cuộc mình đã bị… lạnh nhạt rồi, “Sao vậy?”
“Ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy oan uổng, “Em có làm gì ảnh hưởng đến công việc của anh đâu?”
“Anh cứ nghĩ em đang ở trong phòng làm việc là lại bị phân tâm.”
Hả, việc này nên nói thế nào đây? Nguyễn Tĩnh lập tức im lặng.
Bởi vì chín giờ phải có mặt ở tòa án nên hôm trước Nguyễn Tĩnh đã thông báo nghỉ phép với trưởng phòng Hành chính. Cô và Nguyễn Nhàn rời khỏi nhà vào lúc tám giờ. Các vị trưởng bối đã đi từ trước rồi. Hôm đó, hai người vừa tới cổng tòa án thì thấy có hai phóng viên đã ở sẵn đó rồi. Trên mặt Nguyễn Nhàn lộ rõ vẻ u ám. Người đi bên cạnh liền vỗ vỗ vai cô, “Em đi đỗ xe, chị vào trước đi! Đừng tức giận, chuyện đã thế này, chỉ cần ông nội không có việc gì là tốt rồi.”
Nguyễn Nhàn cười cười nhìn cô, “Em đấy, việc nhỏ thì mơ mơ hồ hồ nhưng có việc lớn thì luôn vững vàng hơn chị.”
Hôm đó, tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng: Phạt một năm tù giam, hoãn thi hành án trong hai năm, truy thu ba mươi hai vạn nhân dân tệ.
Nguyễn Tĩnh nhớ rõ hôm đó là một ngày rất lạnh thế nhưng lúc đi ra thì lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
“A Tĩnh!” Có tiếng gọi Nguyễn Tĩnh. Cô không quay đầu lại, cũng không lên tiếng trả lời.
Tưởng Nghiêm chậm rãi bước đến gần Nguyễn Tĩnh, tay anh do dự đặt lên vai cô. Anh nhẹ giọng hỏi, “Về nhà à? Tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi có xe rồi.”
Anh nhìn cô một cái, “Chị cô đã lấy xe đi rồi.”
Nguyễn Tĩnh ngước mắt lên. Cuối cùng, cô hạ tay anh ta xuống và lắc lắc đầu, “Tôi chỉ muốn ở một mình.”
“Tôi và em lúc này rốt cuộc đã cách nhau bao xa?” Anh nói một câu ở sau lưng cô, còn cô thì tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Anh nhìn cô, từng bước từng bước một, cách anh ngày càng xa…
Anh nghe thấy cô thì thầm qua di động, “Khải Ngôn, em muốn gặp anh!”