Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 38



Edit: Cam



Dạo gần đây, cứ có thời gian rảnh là Nguyễn Tĩnh sẽ tới phòng gym tập chạy trong khoảng một hai giờ. Sau vô tình biết được ở tầng hai trong sân bóng rổ của trường cũng có một phòng tập gym nho nhỏ, cô liền dời địa điểm đến đó, đi gần sẽ tiết kiệm được chút tiền. Chỉ có điều, sau năm giờ chiều thì phòng tập này tương đối đông người. Đám lưu học sinh, người ngoại quốc đặc biệt thích phòng tập gym này. Nếu mọi người chỉ chăm chú vào việc của mình thì cũng không sao, đằng này lại có người bắt đầu bắt chuyện với cô. Cô không phải thích giả bộ cao sang gì mà chẳng qua là không thích nói chuyện phiếm với người lạ và giả vờ thân thiết với họ. Vì vậy nên khi người ta nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, cô liền quay sang nói tiếng Trung, “Tôi không hiểu!”. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, kết quả là hôm nay cô lại gặp phải một người Anh có thể nói tiếng Trung tương đối chuẩn. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể ném lại một câu, “Đúng vậy, tôi là người Trung Quốc!” để giải quyết ổn thỏa câu chuyện.

Khi ra ngoài uống nước, Nguyễn Tĩnh phát hiện ở sân bóng rổ tầng một đang có trận đấu. Cô không khỏi dừng lại nhìn xem thế nào. Nói đến cũng thực sự không hay ho gì, cô vừa mới đứng được ba phút thì quả bóng rổ đã lao thẳng về phía mình. May là thần kinh vận động của Nguyễn Tĩnh cũng không tồi, cô lập tức nhanh nhẹn tránh được quả bóng, nếu không chắc sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.

Có người chạy tới nhặt bóng. Khi đi sát qua người Nguyễn Tĩnh, người này còn quay đầu nhìn cô và cười nói, “Chào học muội, em học khoa nào khóa nào thế?”

Hai ngày trước bị người ta gọi là chị dâu, hôm nay lại bị một sinh viên gọi là “Học muội”, Nguyễn Tĩnh quả thực có chút khó xoay xở, “Khoa xã hội, khóa 4201.” Sau khi thành thật khai báo công việc địa chỉ, Nguyễn Tĩnh liền rời đi. Cô còn nghe được phía sau có người nói một câu, “Xinh thì xinh thật đấy, nhưng mà hơi kiêu ngạo.” Nguyễn Tĩnh có chút dở khóc dở cười.

Nguyễn Tĩnh trở lại căn nhà tập thể trong trường của mẹ để tắm rửa, khi đi ra thì có điện thoại của Triệu Khải Ngôn gọi đến, “Giờ em đang ở đâu? Vẫn ở trường à?”

“Ừm, em đang định ra ngoài ăn gì đó. Anh muốn đi cùng không?”

“Chờ anh mười phút!” Nói xong câu đó, đối phương lại do dự một chút rồi hỏi tiếp, “Hôm nay em vẫn ở trường à? Anh… sẽ ở cùng em.”

Nguyễn Tĩnh cảm thấy ấm lòng. Anh biết gần đây tâm tình của cô không được tốt. Triệu Khải Ngôn hiểu rõ hết thảy nhưng vẫn làm việc hết sức khiêm tốn lễ độ và trong mọi hành động của anh dường như luôn có sự an ủi và ủng hộ hết mình. Cô rất cảm động trước sự dịu dàng này của anh.

Nguyễn Tĩnh vừa bước ra khỏi cửa căn hộ tập thể thì gặp một cô giáo ở phòng bên cạnh. Đối phương biết cô là con gái của Nguyễn Hoa Ngọc nên thái độ vô cùng thân thiện nhiệt tình. Có mấy lần người này còn gõ cửa phòng hỏi cô có muốn dùng đồ ăn khuya hay không.

“Cô giáo Nguyễn ra ngoài à? Tối nay cô có ngủ ở đây không?”

“Dạ, cháu có ạ.” Nguyễn Tĩnh hàn huyên được hai câu với cô giáo kia thì lại nhận được điện thoại của Triệu Khải Ngôn, “Anh tới dưới nhà rồi. Em xuống đây hay là anh đi lên?”

“Em xuống đây, anh đợi chút nhé!”

“Bạn trai à?”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười gật đầu. Khi cô xuống dưới lầu thì Triệu Khải Ngôn đang dựa vào cạnh xe, trên tay anh cầm một… ly kem? Cô vừa đi tới anh liền đưa ly kem cho cô. Nguyễn Tĩnh đón lấy, “Người ta đều tặng hoa anh ạ.”

“Hoa ở trên xe.”

Người nào đó luôn làm việc không hề sơ hở như vậy đấy, ai đó có muốn thỉnh thoảng khiến anh khó xử cũng chẳng có cách nào.

Hôm đó, cả hai chọn bừa một nhà hàng để giải quyết bữa tối. Lúc sau, Nguyễn Tĩnh đề nghị đi xem phim ở khu tập thể. Từ trước tới nay Khải Ngôn vẫn luôn thế nào cũng được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ở cùng một chỗ với Nguyễn Tĩnh. Hai người đi được nửa đường thì gặp phải Thích Tần, “Đã lâu không gặp, A Tĩnh!”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười ôn hòa và vẫn kéo tay Triệu Khải Ngôn không buông, “Đã lâu không gặp!”

Thích Tần trông thấy người bên cạnh Nguyễn Tĩnh thì gần như lập tức nhận ra người đó là ai. Trong chuyến du lịch do nhà trường tổ chức vào nửa năm trước cũng có mặt anh ta, một người như vậy có muốn bỏ qua cũng khó. Cô chỉ không ngờ anh ta và A Tĩnh lại là người yêu của nhau.

“Hai người…”

“Ừm, anh ấy là Triệu Khải Ngôn, bạn trai của tôi.” Nguyễn Tĩnh thẳng thắn thành thật giới thiệu, “Khải Ngôn, vị này là Thích Tần, cô giáo dạy đàn dương cầm.”

Triệu Khải Ngôn gật đầu chào hỏi. Anh đương nhiên biết người kia là ai. Người bên cạnh anh có lẽ đã quên mình từng suýt chết đuối một lần. Khải Ngôn nghĩ lại chuyện khi đó, trong lòng không khỏi nảy lên suy tính muốn sớm dạy bơi lội cho cô.

“A Tĩnh, thực ra… Có chút chuyện tôi vẫn muốn nói với cô, có điều…” Thích Tần có chút do dự.

“Cô giáo Thích, có chuyện gì cô cứ nói đi ạ, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.” Nếu là ngày trước, Nguyễn Tĩnh sẽ tìm một nơi yên tĩnh để nghe đối phương nói chuyện, nhưng hiện tại cô không hề muốn rời khỏi Khải Ngôn.

Đối phương vội xua tay, “Không, không có gì quan trọng đâu, tôi đã nhiều lần quấy rầy cô rồi. Tôi chỉ muốn…” Thích Tần liên tục giải thích nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói hết câu chuyện, quan hệ giữa cô và Tưởng Nghiêm cho dù có phải ngay từ đầu chỉ do một mình cô cam tâm tình nguyện hay không cũng không nên liên lụy đến Nguyễn Tĩnh nữa… Bên cạnh cô ấy đã có một đối tượng vô cùng xuất sắc, sự thuần túy và xuất chúng của anh có lẽ cũng đủ để bọn họ gắn bó cả đời, người ngoài cuộc như cô cần gì phải ném đá vào hồ nước yên ả nữa?

Sau khi nói lời từ biệt, Thích Tần im lặng nhìn theo bóng hai người dần dần rời xa, bọn họ đều đẹp đẽ như vậy, thật vô cùng xứng đôi!

Sau đó mấy ngày, Nguyễn Tĩnh bị Triệu Khải Ngôn đưa tới bữa liên hoan với đồng nghiệp của anh. Ngày hôm đó, chờ khi Khải Ngôn rời khỏi, cô lập tức đưa ra kiến nghị với đám tinh anh của xã hội này, “Sau này mọi người đừng gọi tôi là chị dâu nữa có được không?”

Hoa Tử hỏi, “Chị là bạn gái của Triệu ca phải không?”

“… Phải!”

“Chị có yêu Triệu ca không?”

Vấn đề này có chút… thâm sâu đây, “…Yêu!”

Mọi người hét lên, “Chị dâu Triệu, sau này nếu không có việc gì thì đừng dọa bọn em nhé! Mọi người ơi! Đúng là bạn gái của Triệu ca rồi, bữa này Triệu ca trả tiền.”

Nguyễn Tĩnh hoàn toàn chịu trận.

Trên đường trở về, Nguyễn Tĩnh nhịn không được liền hỏi người bên cạnh, “Sao mọi người đều gọi anh là Triệu ca vậy? Anh lớn tuổi nhất hội à?”

Đối phương suy nghĩ một giây rồi đáp, “Đây là vấn đề năng lực.”

Rất kiêu ngạo… Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn những vì sao ẩn hiện trên bầu trời.

Hôm nay, Triệu Khải Ngôn vừa giải quyết xong xuôi công việc của quán cà phê thì nhận được lời nhắn của Nguyễn Tĩnh bảo anh đến khu trung tâm đón cô. Khi anh tới nơi thì đã muộn mất năm phút. Điều này rất hiếm khi xảy ra. Khải Ngôn định giải thích một chút với Nguyễn Tĩnh, kết quả là vừa trông thấy anh, cô lập tức kéo người vào tòa nhà thương mại phía sau, “Em thấy có hai bộ quần áo rất được, trông rất hợp với anh nhé.”

“Em mua quần áo cho anh à?”

“Không được à?”

Khải Ngôn hạ giọng, “Không, anh chỉ ngạc nhiên thôi.”

Hai người tiến vào khu quần áo cao cấp ở tầng năm. Nguyễn Tĩnh kéo anh tới trước một cửa hàng. Người bán hàng khá nhiệt tình. Nguyễn Tĩnh đưa hai bộ quần áo và bắt anh mặc thử. Chẳng bao lâu thì người kia đã mặc quần áo mới đi ra. Cô nhịn không được chậc một tiếng, kiểu người có vóc dáng và phong thái thế này kỳ thực căn bản cũng không cần phải thử.

“Sao thế? Em thấy được không?” Anh để mặc cô đánh giá từ trên xuống dưới.

“Không thể bắt bẻ được điều gì!”

Bộ thứ hai cuối cùng ngay cả thử cũng không thử mà đưa thẳng cho người ta gói lại luôn. Người bán hàng có lẽ chưa từng thấy cặp đôi nào có hiệu suất làm việc cao như vậy. Người này liền chủ động chiết khấu 5% cho bọn họ.

Lúc cả hai đi ra thì ngoài trời đổ mưa tầm tã. Những người đi trên đường đều vội vàng trú mưa.

“Anh đỗ xe ở đâu thế?”

“Anh đỗ trên đường.”

“Mình chạy tới đó nhé!”

Khải Ngôn vừa cười vừa giữ chặt cô lại, “Em có vội việc gì không? Hôm nay em mua đồ cho anh rồi, để anh mời em bữa cơm nhé?”

Người đàn ông này rõ ràng kiêu ngạo sắc bén lại cố tình dùng cách thức ôn hòa để “tấn công” người ta, mà lần nào cũng đạt hiệu quả kinh người. Nguyễn Tĩnh chọn một nhà hàng Italy ở bên cạnh. Cơm nước xong, mưa cũng đã tạnh, cô lại bị kéo đi Âm Sơn ngắm cảnh. Nguyễn Tĩnh hoàn toàn quên mất chuyện mình phải trở về viết báo cáo.

Từ tháng mười hai, Nguyễn Tĩnh được bổ nhiệm và chuyển tới nhậm chức ở phòng tài vụ của trường. Tưởng Nghiêm tiếp nhận vị trí của Nguyễn Chính. Nguyễn Nhàn không thể nhẫn nhịn được nữa, cô bắt đầu đi công tác liên miên. Việc này đã làm liên lụy tới Nguyễn Tĩnh, cô vừa mới nhận vị trí mới đã bận tối mắt tối mũi, những buổi hẹn hò với Khải Ngôn cũng vì thế mà bắt đầu bị giảm bớt. Nhưng Triệu Khải Ngôn luôn rất khẳng khái và thấu tình đạt lý, bạn gái bận rộn mà lạnh nhạt với anh anh đương nhiên cũng không lên án kháng nghị gì. Tất nhiên cũng không thể chịu đựng được ba ngày mới gặp mặt một lần, anh chàng khí độ phi phàm này đã chọn cách mang đồ ăn tối tới căn hộ trong khu tập thể trường học của cô và giúp cô làm việc, sau đó cả hai lại cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Với vị trí hiện tại, Khải Ngôn cũng hài lòng với cục diện thế này. Mặc dù thỉnh thoảng cá tính chiếm hữu lại liều lĩnh nổi lên nhưng anh vẫn có thể khống chế và giữ chừng mực để không khiến bản thân thoạt nhìn như một kẻ tham lam vô độ.

Hôm ấy, Nguyễn Tĩnh trở về khu tập thể thì thấy Khải Ngôn đang đứng tựa vào cạnh cửa, hai chân đan chéo vào nhau, anh cúi đầu nghịch điện thoại trên tay.

Cô rón rén tới gần. Anh chưa ngẩng đầu lên đã nhàn nhạt mỉm cười, “Em về rồi à?” Cô thu cánh tay đang vươn được một nửa về rồi chuyển sang lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở vừa lẩm bẩm, “Sao lại phát hiện được nhỉ?”

“Trên người em có hương thơm.”

“Hả?”

“Hương thơm có một không hai, làm cho anh biết ngay đấy là em.” Anh đi theo phía sau và thuận tiện đẩy cửa ra.

“Hương quýt hay hương dâu tây vậy?” Cô nói đùa rồi kéo vạt áo lên ngửi ngửi. Hành động này làm cho người đi sau không khỏi chớp mắt mấy cái. Anh đặt hộp cơm lên bàn trà. Nguyễn Tĩnh đã làm lụng vất vả cả một ngày, đã ăn đói mặc rét lắm rồi, lúc này, vừa nhìn thấy có đồ ăn, cô liền chạy vội tới ngay. Khải Ngôn kéo cô trở lại chỗ ngồi và giúp cô mở hộp cơm ra. Anh bỗng hơi dừng lại nghĩ ngợi rồi kề vào tai cô nói nhỏ một câu. Người kia lập tức ngây người, cả mặt và tai đều ửng đỏ.

Thừa nước đục thả câu cũng không quá đáng thế này! Sau hôm đó, trong lòng Nguyễn Tĩnh vẫn mãi bối rối không thôi, vì một chút cơm cô đã phải “Bán mình” những hai lần, có thể nói tổn thất thực nghiêm trọng, thực sự không sáng suốt chút nào. Đương nhiên điều này cũng càng làm nổi bật sự thông minh vượt trội của đối phương bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.