Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 20: Trên hòn đảo không người



Edit: Hinh

Chu Từ Lễ nghe cô nói thế thì cứ tưởng Lục Nghi Ninh sẽ dẫn mình đến quán bar, sàn nhảy này nọ, ai ngờ xe lại dừng trước khu thương mại, Lục Nghi Ninh dẫn anh đi thẳng một đường đến tầng cao nhất.

Thế giới trò chơi, đối diện cửa chính là một chuỗi máy ném bóng rổ.

Lục Nghi Ninh quen thuộc đi đến trước quầy mua một rổ xu chơi game, mấy thằng nhóc giả vờ làm người lớn đứng bên cạnh nhìn cô, thỉnh thoảng lại nói đùa với người bên cạnh.

Cuối cùng, có một người lớn gan trực tiếp đi lên hỏi, ”Mỹ nữ, đi một mình à?”

Lục Nghi Ninh lấy thẻ vàng trong túi ra đưa cho nhân viên, làm ngơ lời tên đó, ”Quẹt thẻ đi.”

Sắc mặt mấy thằng nhóc nhuộm đầu đỏ xanh vàng bên cạnh hơi thay đổi, tuy rằng cả đám đã trà trộn vào thế giới trò chơi lâu rồi, nhưng thẻ vàng trong nước cũng không phải có tiền là mua được đâu.

Lục Nghi Ninh cầm rổ xu trở về, ”Nhiêu đây chắc đủ bọn mình chơi rồi.”

Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn rổ xu trong tay cô, tiền xu trò chơi chắc cũng không nhẹ lắm. Tầm mắt anh thoáng dời, mấy thằng nhóc phía đối diện đang không có ý tốt đánh giá bọn họ.

”Mấy người đó, quen không?” Anh nhíu mày hỏi, ”Bọn họ cứ nhìn em.”

Lục Nghi Ninh không để ý lắm, cô lấy hai đồng xu ra nhét vào máy gắp thú bông, ”Có thể là cảm thấy tôi đẹp.”

Chu Từ Lễ không nhịn được cười ra tiếng, đi đến bên cạnh cô, hơi cúi người, ”Em thường xuyên đến đây?”

”Hồi còn đi học thì hay đến lắm, nhưng sau khi làm việc rồi không có thời gian chơi nữa.”

Tay máy kẹp lấy đầu thú bông, trong khi trở về thì lực máy dần nhẹ đi, rồi thú bông rơi xuống.

Lục Nghi Ninh chớp chớp mắt, lại lấy hai xu nhét vào, cô nhìn con thú bông hồng nhạt mới trượt khỏi tay. Tấm kính thủy tinh của máy gắp thú bông phản chiếu biểu cảm vô cùng cẩn thận của cô, giây tiếp theo, bi kịch tiếp tục xảy ra.

Chu Từ Lễ bình tĩnh đứng thẳng dậy, ”Nhìn ra rồi, đã lâu không chơi, bị lụt nghề.”

Khi Lục Nghi Ninh đang chuẩn bị khiêu chiến lần thứ ba thì tay bị đè lại, cô ngẩng đầu, rất tự nhiên hỏi: ”Anh muốn thử một chút à?”

”Tôi không chơi.” Chu Từ Lễ dừng một chút, giọng điệu rất thắc mắc, ”Tại sao không trực tiếp đi mua một con đi, cần gì tốn công như vậy?”

Lục Nghi Ninh nghiêm túc lắc đầu: ”Cái đó không giống, đến thành phố trò chơi là phải bắt đầu từ máy gắp thú bông trước, cái này gọi là gì nhỉ — À đúng rồi, cảm giác nghi thức.”

Chu Từ Lễ bất đắc dĩ, cầm hai xu trong rổ nhét vào máy, kéo cần điều khiển đến chính giữa, cúi người đo lường góc độ rồi nhấn nút.

Lục Nghi Ninh lấy một viên kẹo bạc hà ra bỏ vào miệng, dù sao cũng phải chiến đấu dài hạn, cô không tin hôm nay một con cũng không gắp được. Khi cô đang kích động nghĩ ngợi, máy gắp thú bông chợt phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Chu Từ Lễ cúi người, tìm kiếm ở phía dưới máy ra một cái gì đó màu hồng phấn, rồi đứng lên.

Lục Nghi Ninh ngơ ngác ”Ơ” một tiếng.

Chu Từ Lễ híp hai mắt lại, trong con ngươi tối đen đầy ý cười, anh nhét tay vào khóa kéo dưới thân con búp bê, rồi quơ quơ tay trước mặt cô, ”Bây giờ có thể đi chỗ khác chơi chưa?”

Lục Nghi Ninh nghẹn lời, ”Được, mời ngài.”

***

Trong thành phố trò chơi có rất nhiều game, sau khi Lục Nghi Ninh mời Chu Từ Lễ chơi đua xe AR xong, xu trong tay đã dùng hết, cô chuẩn bị đi mua thêm một rổ nữa, kết quả người đàn ông bên cạnh lại nói, ”Chút trình độ này, hình như vẫn chưa thỏa mãn được tôi.”

Lục Nghi Ninh kéo kéo váy, suy nghĩ một lát, ”Hay là đi uống một ly?”

Nói xong lại bất giác nhớ, ”Không được, anh bị dị ứng cồn.”

Chu Từ Lễ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ”Đi, tôi đưa em đến một nơi.”

7 giờ tối, màn đêm vẫn chưa hoàn toàn buông xuống. Chạy xe ven biển, gió biển đang gào thét.

Lục Nghi Ninh mở cửa xe, một cơn gió lớn mang theo mùi muối biển ẩm ướt đập vào mặt, chóp mũi cô lập tức đỏ lên.

Đây là bãi biển ngoại thành thành phố S, thường xuyên có du thuyền của phú hào đi trắng đêm, bây giờ mặt biển yên lặng, có đàn hải âu đang sống ở chỗ nước cạn, đèn thuyền chài sáng tỏ.

Chu Từ Lễ để áo khoác lên khuỷu tay, nhìn thấy cô gái vô thức rụt bả vai liền đưa qua, ”Em mặc quá ít.”

Lục Nghi Ninh cũng không nhăn nhó, khoác áo lên người. Đôi giày trên chân bị cát lùa vào, cô nửa dựa vào cọc gỗ cởi giày ra cầm, sau đó nhảy đến bên cạnh anh, ”Chúng ta đi đâu đây?”

Chu Từ Lễ ngồi xổm xuống, cởi dây của một chiếc ca nô ra, ”Đưa em rời bến.”

Lục Nghi Ninh nghe vậy lập tràn nhiệt huyết, chạy trở về, ”Anh chờ tôi một chút, tôi vào xe lấy camera!”

10 phút sau, cô khiêng túi camera chạy đến, trước đó cũng đã tiện tay đổi đồ vận động trong xe, áo ba lổ bó sát cơ thể và quần dài, vô thức phác họa đường cong của cơ thể.

Chu Từ Lễ đã sớm bàn bạc xong với nhân viên công tác, hứa sẽ quay về trong hai giờ. Anh cắm chìa khóa khởi động ca nô, xắn ống tay áo sơ mi theo thói quen, sau khi kiểm tra thiết bị xong thì quay lại nói với người trên bờ: ”Xuống đây đi.”

Lục Nghi Ninh chớp mắt, ôm thiết bị trong lòng ngực thăm dò đạp chân lên bàn đạp của ca nô.

Thân ca nô lung lay, cô không đứng vững, cơ thể nghiêng theo.

Lục Nghi Ninh vội vàng bắt lấy vạt áo của người đàn ông dưới tình huống cấp bách, dùng sức nắm lấy eo của anh, xuyên thấu qua lớp vải dệt hơi mỏng, cô thậm chí còn có thể chạm vào làn da cực nóng của anh.

Chu Từ Lễ đưa tay vịn vào vai cô, dịu dàng nói: ”Từ từ.”

Lục Nghi Ninh đứng vững, vén mái tóc dài tán loạn, ”Không sao rồi.”

Ca nô là thiết kế hai người ngồi, Chu Từ Lễ ngồi phía trước, chừa lại không gian rất lớn cho cô.

Lục Nghi Ninh ngồi xong liền đeo túi thiết bị ra trước ngực, quay trái phải tìm tay vịn có thể nắm lấy. Có điều, hình như… không có nơi để cô vịn lấy.

Ca nô chậm rãi chạy qua chỗ nước cạn, trên thân những cây dừa thẳng tắp có treo bảng chỉ đường, trên bờ biển có không ít gia đình du khách đang nhàn nhã hưởng thụ gió đêm.

Người đàn ông phía trước vẫn chuyên tâm nhìn mặt biển gợn sóng, nửa khuôn mặt bị ngọn đèn màu đỏ chiếu sáng. Anh hơi nâng cằm, yết hầu ẩn trong bóng đêm hơi di chuyển, lại nhìn lên phía trên, đôi môi mỏng nhếch lên.

Lục Nghi Ninh lặng lẽ đánh giá anh, bỗng cả cơ thể bất ngờ ngửa ra sau theo quán tính vì tốc độ đột nhiên tăng lên, sống mũi hung hăng đập vào xương cột sống cứng rắn của người đàn ông.

Cô gào lên một tiếng, ”Mẹ ơi, sao anh đột nhiên tăng tốc mà không nói một tiếng vậy!”

Tiếng cười trầm thấp của Chu Từ Lễ ẩn vào trong bóng đêm, âm lượng bị gió lạnh làm nhỏ hơn, ”Bây giờ nắm chặt chưa?”

Bàn tay đang đơ giữa không trung của Lục Nghi Ninh đè mép ghế ca nô lại, cuối cùng chuyển qua eo của anh, nắm chặt lấy vạt áo anh.

”Nắm chặt rồi.” Lục Nghi Ninh cong môi, sợ anh không tin, lại yên lặng bổ sung một câu, ”Lần này ngồi rất vững.”

***

Lục Nghi Ninh chưa từng đến hòn đảo này. Nói đúng hơn là, hòn đảo này đã sớm bị một thương nhân bất động sản nào đó của thành phố S mua, chuẩn bị khai phá thành khu nghỉ dưỡng, nhưng hạng mục này vẫn luôn bị gác lại, hòn đảo này cũng bỏ trống.

Cả hòn đảo yên tĩnh mà trống trải, bên cạnh biển là bờ cát chưa bị con người phá hư, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay qua, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, bầu trời đêm buông xuống cứ như vươn tay là có thể chạm đếm.

Chu Từ Lễ cột ca nô vào cọc gỗ anh mới dựng lên, không làm phiền nhã hứng chụp ảnh của cô.

Lục Nghi Ninh liên tục nhấn máy rồi cất camera, ngồi xổm xuống tìm kiếm gì đó trong túi, cuối cùng lấy một chai rượu vang đỏ ra, còn có một chai nước suối đặc biệt mang theo cho anh.

Hai cái chai đặt cạnh nhau, cứ như là thân sĩ Anh quốc thế kỷ 18 xuyên đến thế kỷ 21 yêu một cô gái bình thường nghèo khó vậy.

Lục Nghi Ninh mở chai nước suối ra, ”Đáng thương ghê, chai rượu ngon này chỉ mình tôi có thể hưởng thụ thôi.”

Chu Từ Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, cầm chai nước suối quơ quơ, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng.

Anh tiếc nuối thở dài, lại có tiếng gió phụ họa bên cạnh, có vẻ vô cùng thê thảm.

Lục Nghi Ninh không nhìn được, cô lại kéo khóa ba lô, lục lọi một lát rồi lấy vài viên sủi vị trái cây ra và nói: ”Tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi.”

Nói xong liền ôm chặt chai rượu vang đỏ trong ngực, ”Dù sao chai rượu này tôi cũng sẽ không cho anh uống.”

Cho dù buồn bực đến đâu, chắc cũng không lấy mạng người ra nói giỡn nhỉ?

Lục Nghi Ninh âm thầm tính khoảng cách từ bãi biển đến bệnh viện, không gần như từ khách sạn Vân Sơn đến trung tâm khu phố Tây Ninh, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô biết ăn nói sao với mẹ chồng tương lai đây.

Chu Từ Lễ nhìn dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con của cô, không nhịn được cười ra tiếng, nhận được ánh mắt hình viên đạn thì lập tức ngưng cười ngay, ”Được, tôi không uống rượu, tôi nhìn em uống.”

Lục Nghi Ninh không phải người sợ chuyện này, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô vô cùng can đảm mở nút chai rượu ra, không lấy ly đế cao, trực tiếp uống bằng chai.

Chu Từ Lễ cả kinh, đưa tay cướp lấy chai rượu trong tay cô, ”Rượu vang đỏ tác dụng chậm, em đừng uống nhiều.”

Lục Nghi Ninh híp mắt cười, ”Tửu lượng của tôi tốt lắm, anh đừng sợ.”

Lực tay của Chu Từ Lễ buông lỏng một chút, vừa không để ý, chai rượu lại bị cô cướp lấy, cô gái lùi xa anh ra, cách hai ba mét rồi lại gào lên: ”Chu Từ Lễ, anh rất thích hòn đảo này à?”

Nhìn dáng vẻ của anh, không giống lần đầu tiên đến.

Lục Nghi Ninh thừa dịp anh xuất thần, lén ôm chai rượu uống tiếp, động tác rất vội vàng thành ra bị rượu làm sặc, ban đầu cô cố nén không ho, vì thế mà mặt đỏ bừng lên.

Nhưng mà, thích một người và ho khan, đều không thể kiềm nén được.

Cô cong môi, cứng rắn nhịn cảm giác khó chịu trở về, tôn chỉ làm người của cô chính là, nếu không nắm chắc mười phần thì tuyệt đối sẽ không nói điều khiến cả hai cùng khó xử.

Chu Từ Lễ lạnh nhạt nói: ”Nơi này yên tĩnh, rất hợp phát tiết.”

Lục Nghi Ninh nhỏ giọng nói thêm một câu, ”Cũng thích hợp hẹn nhau bỏ trốn.”

Từ khi gặp được người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân cứ như học sinh tiểu học mới yêu đương ấy, cả ngày không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ làm sao để ở cùng với anh.

Gió quá lớn, phần sau câu nói của cô bị thổi bay.

Chu Từ Lễ nghi hoặc hỏi: ”Cái gì?”

Lục Nghi Ninh bình thường trở lại, ”Không có gì đâu, tôi chỉ lầm bầm thôi.”

***

Một chai rượu vang đỏ mà có hơn phân nửa đã vào bụng Lục Nghi Ninh. Dần dần rượu có tác dụng, bây giờ cô đã cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn, cảnh tượng trước mắt chậm rãi lẫn lộn vào nhau, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt người đàn ông.

Độ cong đuôi mắt rơi rũ xuống, mặc kệ là mặt bình tĩnh hay có ý cười, ánh mắt này vẫn mang theo một loại cảm giác gợi cảm đầy vô tội.

Giờ phút này, anh đang thản nhiên nhìn cô, phát hiện ra chỗ không hợp liền đứng dậy đi đến.

Chu Từ Lễ: ”Uống rượu?”

Lục Nghi Ninh dùng sức lắc đầu, ”Không có say, chỉ là… hơi hơi choáng.”

Cô chống tay lên mặt đất, kết quả tứ chi đều mềm nhũn, do tác dụng của cồn, cả người đều không còn sức.

Chu Từ Lễ cúi người nắm lấy tay cô, cơ thể cô gái rất nhẹ, một tay là có thể kéo lên.

Chân Lục Nghi Ninh mềm nhũn như nước, óc cũng mê man, vừa mới đứng lên, đầu cô đã trực tiếp đụng vào ngực anh.

Cô muốn bắt lấy cánh tay người đàn ông, vô cùng cố gắng muốn nâng đầu lên, nhưng trên đầu cứ như có tảng đá nặng mấy trăm ký vậy, đè cô phải cúi đầu xuống.

Giọng điệu Chu Từ Lễ ôn hòa, ”Rất khó chịu à?”

”Không khó chịu.” Lục Nghi Ninh chậm rãi nói, ”Cảm thấy có chỗ không hợp lý, vốn là tôi đưa anh đi chơi.”

Hàng mi Chu Từ Lễ run một chút, ”Dù sao cũng đều là ra ngoài chơi, ai đưa ai, không cần phân biệt rõ ràng như vậy chứ?”

”Không.” Cô gái dựa đầu vào ngực anh tiếp tục phủ nhận, ”Cần phải phân biệt rõ ràng.”

”Hửm?”

Lục Nghi Ninh dùng thêm sức nắm lấy cánh tay anh, sau đó lùi về sau hai bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, ”Bởi vì tôi muốn khiến Chu Từ Lễ, muốn anh, vui vẻ vì tôi.”

”…”

Không biết có phải là do say rượu hay không, mà gan cô lớn hơn không ít.

Lục Nghi Ninh liếm khóe môi, bàn tay đang nắm chặt quần áo anh rơi xuống, cô nắm tay lại, biểu cảm nhìn anh rất chân thành.

”Chu Từ Lễ mà tôi quen, biết được rất nhiều thứ.” Cô im lặng một hồi lâu, nói tiếp, ”Nhưng mà, hình như anh ấy lại không biết, làm sao để khiến bản thân vui vẻ.”

”Anh ấy sống rất quy củ, rõ ràng chỉ mới 26 tuổi thôi.”

”Tuy rằng già hơn tôi 3 tuổi, nhưng sống giống y như —”

Đầu óc của Chu Từ Lễ chập mạch vài giây, bị hai khái niệm ”Vui vẻ” và ”Khó chịu” chiếm giữ. Lại sau đó, bên tai quanh quẩn câu nói của cô, muốn anh vui vẻ vì tôi.

Anh mím môi, lên tiếng hỏi: ”Giống như gì?”

Lục Nghi Ninh mở mắt lên, keo kiệt liếc nhìn anh một cái, ”Ông nội của tôi.”

Chu Từ Lễ bất ngờ, bị câu nói của cô chọc cười, ”Sao lại là ông nội?”

Lục Nghi Ninh ôm lấy hai má, rồi sau đó nhướng chân, đặt bàn tay lên đỉnh đầu anh.

Ngón tay mềm mại thon dài không nhanh không chậm xoa hai cái, ”Rõ ràng là mới chỉ sống hơn 20 năm, nhưng tư tưởng lại cứ như ông cụ già sống hơn 60 năm ý.”

”— Sau này nha, Ninh Ninh làm anh vui vẻ.” Âm cuối của cô không rõ ràng lắm, lại kéo dài giọng nói với anh, ”Cho nên, Lễ Lễ đừng giả vờ vui vẻ nữa.”

Chu Từ Lễ không biết cô nhìn ra anh không vui, hay là giả vờ vui vẻ ở đâu.

Nhưng khi cô thẳng thắng lại chắc chắn nói ra như vậy, những cảm xúc anh cố nén trong lòng đột nhiên bùng nổ, gió biển lạnh buốt thổi đến.

Trước khi gặp Lục Nghi Ninh, không ai đánh giá anh như vậy hết.

Khiến anh nhất thời không biết, Chu Từ Lễ trong miệng cô, có phải là anh không.

Lục Nghi Ninh không lên tiếng nữa, rượu trong dạ dày làm đầu cô không ngừng quay cuồng như sóng biển, nhưng không ói ra được, cồn vẫn kiên trì không ngừng như muốn làm chủ đại não của cô.

Chu Từ Lễ nhìn đồng hồ, đỡ lấy bả vai cô, “Đến giờ rồi, chúng ta phải trở về.”

Lục Nghi Ninh gật gật đầu, đi theo anh hai bước, rồi đột nhiên dừng chân lại.

”Sao vậy?” Chu Từ Lễ xoay người, giọng điệu mang theo chút cân nhắc, ”Nếu không trở về, chúng ta sẽ phải ngủ trên hoang đảo.”

”Tôi muốn hỏi anh.” Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, nghiêm túc nói, ”Tối hôm nay, anh có sảng khoái không?”

Trong ngực cô ôm chai rượu đã uống được một nửa.

Chu Từ Lễ cong môi, xoay người đối mặt với Lục Nghi Ninh, theo thói quen cúi người nhìn thẳng vào cô, dùng giọng điệu dỗ con nít.

”Tối hôm nay tôi rất vui vẻ.” Anh cong môi cười cười, ”Cảm ơn Nghi Ninh đã đưa tôi đi thành phố trò chơi, đương nhiên, nếu có thể đừng quá nghiêm túc mà cho tôi uống một ngụm rượu thì sẽ càng vui vẻ hơn.”

Lục Nghi Ninh nhăn mặt: ”Người khác vui vẻ, đòi tiền. Anh vui vẻ, muốn chết.”

Nụ cười trên miệng Chu Từ Lễ càng tươi hơn, được rồi, tổng kết cũng đúng lắm.

***

Khi Lục Nghi Ninh say rượu thì không quậy gì hết, cô ngồi phía sau ca nô ôm chặt lấy eo anh, khi đến bờ biển thì tự giác buông tay, loạng choạng đi đến khu đỗ xe.

Chu Từ Lễ trả tiền thuê xong, sợ cô té ngã nên bước nhanh đến đỡ lấy, ”Chìa khóa để ở đâu?”

”Trong túi tiền.” Lục Nghi Ninh nói, ”Anh sờ xem có không.”

Động tác của Chu Từ Lễ dừng lại, liếc nhìn qua cái quần đùi của cô, hơn nửa vạt áo khoác che khuất túi quần, bị gió thổi qua, mơ hồ để lộ vòng eo nhỏ nhắn.

Không thể lợi dụng cô thế được.

Biểu cảm của anh không được tự nhiên lắm, nhỏ giọng hỏi, ”Có thể tự lấy ra không?”

Lục Nghi Ninh mở mắt, dựa cả người vào thân xe, cuối cùng xuất hiện biểu cảm tức giận, với tay vào vạt áo.

”Để tôi kiếm cho anh.”

Cô vừa nói xong, cổ tay đã bị nắm lấy, đúng lúc ngăn chặn hành vi không quá ”lịch sự” đó.

Chu Từ Lễ khẽ thở dài, cúi người xuống nhìn vạt áo quá dài của cô, ”Bên trái hay là bên phải?”

”Tôi không nhớ nữa.” Lục Nghi Ninh giơ tay lên, để anh tìm chìa khóa, ”Anh sờ cả hai bên xem có không?”

Chu Từ Lễ thử đụng vào cách một lớp vải, túi tiền bên trái trống không.

Lại đến bên phải, vẫn trống như trước, trừ giấy lau miệng bị vò thành một cục.


Cô gái đột nhiên lên tiếng: ”Hình là như ở phía sau!”

Cô nói xong liền vô cùng thông minh xoay người lại, lần này không đợi anh động tay đã tự mò vào túi quần kiếm, rồi móc một cái chìa khóa ra, như hiến dâng vật quý hiếm mà nâng lên, ”Cho anh.”

”…”

Chu Từ Lễ lái xe đưa cô về nhà, sau khi sắp xếp xong thì đi đến phòng khách nhìn Bảo Bối đang nằm trong giỏ, anh ngồi xổm xuống sờ đầu nó, ”Ngày mai đón mày về nhà, ngoan một chút, đừng quấy rầy cô ấy.”

***

Lục Nghi Ninh say rượu nên ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm. Cô mở điện thoại ra xem tin nhắn, đạo diễn của 《 Đại Tần 》 đã kiên trì gửi hơn 40 tin nhắn oanh tạc cho cô.

【 Lục lão sư*!!!! Cô xem được thì trả lời tôi đi! 】

[*] Lão sư là chỉ những người có thành tựu xuất sắc hoặc làm lâu trong ngành.

Tin nhắn cuối cùng là: 【 Lục lão sư!!! Cô còn sống không!! 】

Xì, chẳng ai lại nói như ông ta hết.

Cô bật người xuống giường, đi rửa mặt sạch sẽ rồi ngậm bàn chải đánh răng đến phòng khách, tìm xung quanh xem có tin nhắn nào để lại không, cuối cùng nhìn thấy tấm giấy trên bàn trà.

【 Tôi lái xe đi rồi, ngày mai sẽ trả. By: Chu Từ Lễ. 】

Người này thật là, có thể lời ít ý nhiều mà biểu đạt ý mình muốn, tuyệt đối không nhiều lời vô nghĩa.

Lục Nghi Ninh gấp tờ giấy lại ném vào ngăn tủ trong bàn trà, bình tĩnh đứng ở đó nhớ lại, đêm qua cô uống say, sau đó xảy ra chuyện gì thì cứ mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ lắm.

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ ngợi thì có thể nhớ lại.

Ví dụ như trên hòn đảo không người yên tĩnh, cô dùng hai tay nắm lấy cánh tay anh, đỉnh đầu dựa vào ngực anh, rồi khăng khăng nói, Chu Từ Lễ, tôi muốn làm anh vui vẻ.

Ví dụ như khi trở lại bến tàu, người đàn ông hỏi cô chìa khóa xe ở đâu, không ngờ cô lại dựa vào thân xe kêu anh tự mò xem.

Lại ví dụ như, câu nói của Chu Từ Lễ, cảm ơn Nghi Ninh, đêm nay tôi rất vui vẻ.

Lục Nghi Ninh dần dần nhớ lại, bây giờ cô hận không thể leo lên sân thượng nhảy xuống. Cố nhịn xúc động muốn nhảy lầu, cô quay về phòng tắm, muốn tắm rửa để bình tĩnh lại.

Người đàn ông không nói lời vô nghĩa bảo là buổi chiều sẽ đến, vì là ngày nghỉ nên công việc ở trường không nhiều lắm, khi anh đến trường cũng sẵn tiện mượn cho cô vài quyển sách.

Lục Nghi Ninh nhìn chằm chằm đống sách thật dày trước mặt, ”Nói thật nhé, đống sách này đủ để tôi đọc nửa đời đó.”

Chu Từ Lễ nhướng mày: ”Có lẽ đọc nửa đời không được rồi, thời hạn mượn đọc chỉ có hai tháng thôi.”

”Vậy tôi sẽ tranh thủ, cố gắng đọc xong một nửa trước khi bộ phim đóng máy vậy.”

Hai chữ một nửa cô nói rất nhỏ, là vì chột dạ.

”Bên trong có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành.” Chu Từ Lễ không vạch trần cô, đặt ngón tay lên trang sách lạnh nhạt nói, ”Có thể gửi tin nhắn cho tôi.”

”Tranh thủ xem xong trong một tuần đi.” Anh tiếp tục chậm rãi nói.

Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh không giống đang nói giỡn, cô dùng mắt ước lượng độ dày của mỗi quyển sách, mỗi ngày ít nhất phải xem nửa quyển mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cô ho nhẹ vài tiếng, rồi phát ra một chuỗi tiếng cười có hơi lỗi thời.

”Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Chu Từ Lễ nhướng mày: ”?”

Lục Nghi Ninh ngừng cười, hợp tình hợp lý nói, ”Sợ không làm được nên cười trước đỡ lo.”

***

Một tuần sau đó, Lục Nghi Ninh thật sự rất cố gắng, mỗi ngày đều cầm sách ngồi trong văn phòng đọc, xem được một nửa, linh cảm đang tắc nghẽn đột nhiên thông thuận.

Cô mở tấm ảnh lúc trước ra, điều chỉnh sắc độ xuống, rồi lại chỉnh một loạt các mục khác, độ nét của hình ảnh có hơi tăng lên.

Buổi chiều, Lục Nghi Ninh cầm USB đến phim trường tìm đạo diễn, còn chưa đi đến cửa, đã nhìn thấy một đám người vẻ mặt vội vàng ra vào.

Cô tiện tay bắt lấy một nhân viên công tác, ”Chuyện gì vậy?”

Cô gái nọ kéo khẩu trang xuống, ”Con ngựa đoàn phim thuê đột nhiên nổi điên, có nữ diễn viên bị đạp trúng phải vào bệnh viện.”

Lục Nghi Ninh gật gật đầu, tiếp tục đi vào xong. Con ngựa bệnh bị nhốt trong lưới sắt, bên cạnh có hai người mặc áo blouse trắng, đang dùng ống nghe xem bệnh.

Mồ hôi trên trán đạo diễn ứa ra, đi đến lên tiếng gọi.

Lục Nghi Ninh thấy ông ấy không rảnh xem ảnh chụp liền đi theo, đến bên ngoài rào chắn.

Đạo diễn: ”Con ngựa này còn dùng được nữa không?”

Bác sĩ nam đeo khẩu trang chỉ lể lộ một đôi mắt to trong suốt, lướt nhìn qua cái đầu hói của đạo diện, rồi lại lướt qua Lục Nghi Ninh, hơi dừng lại một chút, âm thanh lười nhác vang lên, ”Chắc là có thể ăn được.”

Đạo diễn bực bội, con ngựa này là loại giống nhất với miêu tả trong sử sách thời Tần, nếu lại vận chuyển từ phía Bắc về nữa thì có lẽ phải đợi tận ba tuần.

Lục Nghi Ninh trấn an: ”Đạo diễn đừng vội, nhất định các bác sĩ sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi mà.”

Bác sĩ nam vừa nghe liền nheo mắt cười, ”Sao cô biết bọn tôi nhất định có thể chữa được?”

Lục Nghi Ninh lười nâng mắt, nói cho có lệ: ”Bởi vì các anh vĩ đại.”

Người đối diện xoay người lại, chống tay lên lan can, đầu ngón tay nắm phần phía dưới của khẩu trang, rồi kéo lớp vải che khuất mặt xuống.

Một đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn cô, ”Đây là đang khen tôi hả, không phải trước đó còn bảo tôi không có đầu óc sao?”

”Anh nghe nhầm rồi.” Khóe miệng Lục Nghi Ninh co rút, lập tức đổi sắc mặt, ”Là thô tục, đầu to nhưng óc như trái nho.”

Chu Ôn Lan: ”…?”

Lục Nghi Ninh: ”Đúng vậy, chính là ý vừa thô tục vừa không có não đó đó.”

Chu Ôn Lan hít một hơi, suýt nữa đã không kiềm được tính khí của đại thiếu gia, ”Chú nhỏ tôi có biết cô như vậy không? Một con người thất học như cô nhất định không theo đuổi được anh ta.”

”Anh ấy biết tôi không có văn hóa, nhưng mà không biết —” Lục Nghi Ninh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta, ”Sao anh biết tôi đang theo đuổi anh ấy?”

Chu Ôn Lan híp mắt không đứng đắn cười hai tiếng, ”Chú nhỏ của tôi ấy, từ nhỏ đã đoạn tuyệt với tình yêu rồi, cô gái có thể khiến anh ta động lòng có lẽ vẫn chưa sinh ra đâu.”

Lục Nghi Ninh khẽ dựa vào hàng rào, im lặng nghe.

”Hơn nữa, dù thế nào thì chú ấy cũng phải tìm một người có trình độ văn hóa cao hơn tí chứ.” Chu Ôn Lan hứng thú vuốt cằm phân tích, ”Nói không chừng sẽ tiến hành một tình yêu đồng loại.”

Lục Nghi Ninh gục đầu, vô thức nắm chặt cuốn sách trong tay, hơi trầm ngâm nhìn chằm chằm mũi chân một lát.

Cuối cùng, cô nói một câu không rõ cảm xúc: ”Tôi có học tập.”

Nghe vậy, Chu Ôn Lan im lặng, có phải anh ta nói chuyện hơi cứng rắn quá không, khi đang định nói vài lời mềm mại với cô thì ở cái cung điện đối diện có một đám người ầm ầm đi ra, nam diễn viên bị vây chính giữa mặc một bộ triều phục thời Tần, hai miếng râu bên khóe miệng rất giống thật.

Mặt Lục Nghi Ninh lạnh xuống, nhét cuốn sách trong tay cho anh ta, ”Cầm giùm chút nhé, tôi có chuyện cần làm.”

***

Tống Diễm cũng không ngờ được rằng, sẽ gặp Lục Nghi Ninh ở trường quay.

Vì để kiếm lại thể diện trong giới thời trang, công ty ép buộc anh ta phải nhận bộ phim cổ trang nổi tiếng này, áp lực từ mọi phía nên cũng không còn cách nào khác.

Mấy trợ lý bên cạnh muốn ngăn cô gái đang đi đến, ”Lục tiểu thư, ở đây là trường quay.”

Lục Nghi Ninh ngược lại rất bình tĩnh đứng trươc mặt bọn họ, hơi nâng cằm, ”Tống tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Tống Diễm giật mình sửng sốt, sắc mặt quá không tự nhiên lắm, ”Nói chuyện gì?”

”Đi theo tôi, tìm chỗ nào yên tĩnh đã.”

Cô cất bước đi vào phòng nghỉ ngơi tạm thời, bên trong không có ai cả, rất hợp để tính sổ.

Tống Diễm kéo trường bào dài, động tác hơi mất tự nhiên, chột dạ không dám nhìn thẳng người trước mặt.

Lục Nghi Ninh nhìn anh ta vài giây.

Trên tư liệu nói vị này 25 tuổi, đã vào giới giải trí ba bốn năm, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống người biết che giấu cảm xúc của mình.

Một lát sau, cô chống tay lên bàn, không nhanh không chậm lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

”Chuyện ở bãi đậu xe, là anh cho người làm đúng không?”

Tống Diễm xụ mặt, ”Không phải.”

Lục Nghi Ninh lập tức nở nụ cười, ”Tôi còn chưa nói là chuyện gì, sao anh lại phủ nhận nhanh như thế?”

”…”

Tống Diễm biết không thể gạt được nữa, chọc giận vị Lục tiểu thư này sẽ không có gì tốt lành cả, anh ta liền cúi đầu nhận sai, ”Thật sự xin lỗi, tôi sẽ bồi thường một chiếc xe cho chị.”

Lục Nghi Ninh nhíu mày, ”Chỉ có xe?”

Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống là cố ý giấu chuyện tìm người đánh cô. Hơn nữa mấy ngày nay cô cẩn thận suy nghĩ, dù Tống Diễm có ngu xuẩn đến đâu thì chắc sẽ không dám làm chuyện quá cực đoan.

Tống Diễm duy trì tư thế cúi đầu nhận sai, giương mắt nhìn cô, ”Chị, chị còn muốn cái gì nữa?”

”— Không phải anh tìm người đánh tôi là được.” Lục Nghi Ninh nâng tay bóp gáy anh ta, dùng sức đè xuống, ”Viết chữ lên xe tôi rồi, anh đã hết giận chưa?”

Tống Diễm hít một hơi, ”Tìm người đánh chị? Chuyện này sao tôi dám chứ, tôi còn đang trông ngóng chị Lục cho tôi chén cơm kia kìa. Về phần chiếc xe kia, tôi chỉ là muốn cho chị cơ hội đổi một chiếc tốt hơn thôi!”

Lục Nghi Ninh rũ mắt liếc anh ta một cái, buông tay rời đi.

Tống Diễm vội vàng gọi cô lại: ”Chị Lục! Tôi biết mình sai rồi.”

”Ờ.” Lục Nghi Ninh từ từ quay đầu lại, mở xem lịch trình, ”Cuối tuần đến Tây Tác hẹn thời gian đi.”

Tống Diễm buồn bực hả một tiếng.

Lục Nghi Ninh cười cười: ”Vì để thưởng cho sự thành thật của anh, bà chủ của Tây Tác, cũng chính là tôi, sẽ bồi thường cho anh một bộ ảnh.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo đầu sỏ gây chuyện sẽ logout =v=.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.