Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 31: Sợ cái gì



Edit: Hinh

Nhà cũ Chu gia, ánh đèn trong đại sảnh sáng trưng. Hiện tại chỉ mới 6 giờ chiều, trời bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn tối đen.

Ánh sáng ảm đạm xuyên qua hai cái cây to bên đường, le lói chiếu vào phòng, rồi lại bị ánh đèn chói mắt xua tan.

Lúc này, trong căn phòng khách to như thế, chỉ có một ông cụ ngồi.

Phía sau ông ta trưng bày một loạt tranh chữ lỗi thời, màu sắc rực rỡ hoa lệ, hình vẽ sôi động như thế nhưng cũng không thể cải thiện được bầu không khí vắng lặng này.

Ngược lại còn khiến nó trầm xuống hơn.

Lát sau, một người đàn ông trung niên đi vào, trong tay cầm một xấp ảnh chụp, ông cụ nhận lấy, còn chưa xem hết đã dùng một lực cực kỳ lớn đập lên bàn, “Mày nhìn xem mỗi ngày mày đều làm gì —”

Chu Từ Lễ im lặng đứng, sống lưng thẳng tắp, rũ mắt nhìn sơ qua ảnh chụp, lạnh giọng mở miệng: “Ông phái người theo dõi tôi.”

Ông cụ nhếch môi, cho thư ký bên cạnh một ánh mắt.

Thư ký nhận được ám hiệu, liền mở túi văn kiện trong tay, rút một phần tư liệu ra.

Ông cụ xem xong lại ném lên bàn, “Không biết cô bạn gái của mày có bướng bỉnh giống mày không?”

Bàn tay buông lỏng xuống dưới bàn của Chu Từ Lễ nắm chặt lại, khi đang định tiến lên thì bị người bên cạnh giữ chặt.

Hôm nay Chu Ôn Lan vốn có thể không đến, dù sao chuyện nhà chính không liên quan đến anh ta mấy. Nhưng sợ có khi Chu Từ Lễ sẽ vùng lên với ông cụ nên mới kiên trì đi cùng.

“Chu Từ Lễ, trừ Chu gia ra, mày không còn nơi nào để dựa vào nữa.” Ông cụ thong thả đứng dậy, đi đến trước mặt anh, “Tao bồi dưỡng mày nhiều năm như vậy, không phải là để mày làm tao khó chịu.”

Chu Từ Lễ hơi cúi đầu nhìn vào ông ta, “Vậy ông bồi dưỡng tôi, là để làm gì?”

Không đợi đối phương trả lời, anh tiếp tục nói: “Là để mỗi ngày tôi đi theo phía sau anh cả, làm một cái bóng, một mực yên lặng đợi sau khi anh cả qua đời rồi lên thay thế vị trí của anh ấy, trở thành Chu Hồi kế tiếp?”

Chu Ôn Lan cả kinh, không ngờ được anh lại nói toạc ra như thế, không hề nói tránh mà hung hăng tát cho ông cụ một bạt tai.

Chu Từ Lễ cong môi, tự nói tự đáp: “Cũng đúng, người như ông, sao có thể quan tâm sống chết của đám tiểu bối bọn tôi.”

Vừa dứt lời, ông cụ liền nâng cây gậy trong tay lên, hung hăng đập vào lưng anh.

Chu Từ Lễ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đợi bớt đau rồi nói tiếp, “Ông bị tôi nói trúng nên mới thẹn quá hóa giận.”



Lại một lần tan rã trong không vui.

Chu Ôn Lan ngồi trên xe giúp anh xử lý vết thương, “Lần này ông ấy xuống tay nặng ghê, nhìn vết thương này có lẽ phải bốn năm ngày mới khỏi được.”

Chu Từ Lễ mặc quần áo, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khởi động xe, rời khỏi khu biệt thự ở lưng chừng núi.

Cây cối xung quanh rất rậm rạp, các loại cây lần lượt thay đổi, một ít cây không đủ chất dinh dưỡng sống đã héo úa, hoàn toàn bị các loại cây to lớn che phủ.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, chân trời nặng nề xuất hiện vài ngôi sao sáng ngời. Chạy xe cả một đường, gặp phải tình trạng cao điểm kẹt xe mỗi ngày.

Chu Ôn Lan không đoán được tâm trạng của đối phương, bèn ra vẻ thoải mái mở miệng: “Thật ra anh cũng không cần phải nói thẳng mặt như vậy đâu, bây giờ anh cả còn sống, ông ấy sẽ không xuống tay quá ác độc.”

“Ông ta cần tôi, nên sẽ không đụng vào tôi.” Chu Từ Lễ đặt tay lên vô lăng nhẹ nhàng gõ hai cái, giọng rất trầm, “Nhưng ông ta đang điều tra Nghi Ninh.”

Chu Ôn Lan liếc anh, “Eo, yêu đương vào là si tình ngay.”

“Nếu cô bạn gái chưa vào cửa của anh mà biết —”

Chu Từ Lễ xoa xoa trán, cắt ngang lời anh ta: “Câm miệng đi.”

Chu Ôn Lan nghẹn lời, má nó, đến giọng điệu kêu người ta câm miệng cũng giống cô bạn gái kia nữa, thật làm người ta muốn khóc.

***

Lục Nghi Ninh và Lâm Gia uống rượu xong định trở về, đã 11 giờ hơn rồi. DJ trên sân khấu đã đổi thành một chàng trai nước ngoài, chơi DM thật sự rất thuận tay, làn điệu bắt tay. Thấy bọn cô muốn đi về liền dùng vốn tiếng Trung không thuần thục giữ lại.

Lâm Gia đỡ lấy thân cây nôn mửa, không ói ra được thứ gì mà nước mắt lại ào ào chảy ra. Bóng dáng gầy yêu ngồi xổm trên mặt đất, làn váy dính chút bụi đất, mái tóc xoăn dài bị mồ hôi thấm ướt, tóc mái bếch dính dán vào trán.

Lục Nghi Ninh không nhìn nổi nữa, “Thích thì đi nói cho anh ta đi, bây giờ kỹ thuật chữa bệnh phát triển như vậy, cậu sợ cái gì.”

Lâm Gia cào cào mái tóc dài tán loạn, lầm bầm nói, “Đúng vậy, tớ sợ cái gì chứ.”

Lục Nghi Ninh không nhiều lời nữa, tìm người đưa bọn cô trở về.

Về tới dưới tiểu khu, đã gần 12 giờ.

Đêm nay Lục Nghi Ninh uống rất ít, ý thức rất tỉnh táo, lúc 8 giờ cô có nhắn với Chu Từ Lễ, nói sẽ tranh thủ 10 giờ về.

Nhưng mà, bị lố hai tiếng.

Thật cẩn thận mở cửa nhà ra, đèn trong phòng khách không mở, ở lối vào chỉ bật một cái đèn tường, cô tử bước một chân vào, khi xoay người đóng cửa, phía sau lại truyền đến một tiếng nói đầy sâu xa: “12 giờ.”

Âm thanh bất ngờ vang lên, làm cô sợ đến mức trực tiếp đóng cửa nhà lại.

Một tiếng cạch thật lớn, chấn động khiến cả người Lục Nghi Ninh run rẫy, sau đó từ từ quay đầu lại nhìn bóng người chỉ cách mình khoảng ba bước chân, “Anh còn chưa ngủ à.”

Chu Từ Lễ khẽ dựa vào tủ trưng bày, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, “Anh đang đợi em đó.”

Một câu nói vô cùng bình thường, vô cùng bình tĩnh, nhưng vào tai Lục Nghi Ninh lại nghe ra ý uy hiếp và cảnh cáo.

Cô nhìn chằm chằm mủi chân, buồn bã nói: “Lâm Gia không vui, nên em ở chung với cậu ấy thêm một lát.”

Chu Từ Lễ chính mắt thấy cô trở về mới yên tâm, anh nâng tay nhéo hai má cô, “Đi rửa mặt, sau đó ngủ.”

Lục Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đợi một lát vẫn không thấy người trước mặt có ý muốn rời đi, bỗng nhớ đến gì đó liền che miệng lại, lúng túng nói: “Em uống rượu, hôn ngủ ngon phải đợi ngày mai.”

Chu Từ Lễ nhịn cười, “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, khi đi đừng đụng vào Bảo Bối.”

“Bây giờ nó đang nằm bên cạnh chân em.”

Lục Nghi Ninh nhanh chóng cúi đầu, nương theo ánh đèn ảm đạm của lối đi, nhìn thấy một cục bông xù không biết đã đến bên chân mình khi nào.

Bảo Bối co chân trước, thay đổi tư thế nằm sấp.

Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, “Quả nhiên vẫn là mèo quan trọng hơn.”

Nói xong liền vòng qua cục bông xù bên chân đi đến buồng vệ sinh rửa mặt, trở lại phòng ngủ, leo lên giường kéo chăn che khuất đầu, rượu khiến người ta tỉnh táo, suy nghĩ muốn đi ngủ thất bại.

Cách một cánh cửa.

Lục Nghi Ninh nghe thấy tiếng cánh cửa phòng đối diện mở ra, người đàn ông cố ý thả nhẹ bước chân bước lên sàn nhà, phát ra tiếng vang có tiết tấu.

Anh tắt đèn tường để lại ở lối đi.

Tiếng bước chân ngày càng xa, nhưng không lập tức trở về phòng.

Lục Nghi Ninh lấy điện thoại ra chơi game, qua hai vòng, bất giác đã qua nửa tiếng.

Chu Từ Lễ vẫn chưa trở về phòng như trước.

Cô tắt màn hình, mang dép bước ra ngoài, cả phòng tối đen, chỉ ban công có một đốm lửa màu đỏ tươi.

Lục Nghi Ninh chậm rãi bước qua đó, “Anh không ngủ được à?”

Chu Từ Lễ quay lại, thuận tay dụi tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, “Sao lại không ngủ?”

“Uống rượu, không ngủ được.” Lục Nghi Ninh ôm lấy eo anh, “Hay là đêm nay anh ngủ với em đi.”

Chu Từ Lễ gục đầu xuống, trong âm thanh có ý cười, “Muốn anh ngủ với em?”

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, liếm môi dưới, tiến đến bên tai anh nghiêm túc bổ sung, “Cho anh xem đồng hồ phát quang em mới mua.”

Chu Từ Lễ khẽ ừm, ôm vai cô đi về phía phòng mình, “Là loại đồng hồ gì?”

“Là loại phát sáng dưới ánh trăng ý.” Lục Nghi Ninh mở to mắt tranh luận, “Giờ điện tử, phía trên còn có hình Hello Kitty nữa.”

Đi vào phòng ngủ chính, khăn trải giường đã đổi thành màu khác, so với màu xanh ngày hôm qua còn tối hơn.

Lục Nghi Ninh không để anh bật đèn, xốc chăn lên nằm vào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Bảo bối, lại đây nào.”

Chu Từ Lễ nhịn cười, đứng bên giường nắm lấy vạt áo dưới của áo thun, động tác lưu loát cởi nó ra, trần nửa thân trên. Ánh trăng chiếu vào làn da của anh, theo động tác giơ tay, đường nhân ngư càng thêm rõ ràng.

Lục Nghi Ninh nuốt nước miếng, “Anh cởi quần áo làm gì?”

“Hửm?” Chu Từ Lễ quay đầu lại, như là dự đoán được gì đó, kéo dài giọng bổ sung, “Cởi quần áo ngủ.”

Vừa nói,aanh vừa đặt tay lên chỗ thắt lưng, cười như không cười cong môi.

Lục Nghi Ninh càng nắm chặt tấm chăn hơn, có một loại cảm giác tự đá mình vào ổ sói. Cô khó khăn quay mặt, “Em không biết anh lại thích ngủ nude đấy.”

Chu Từ Lễ kéo tủ quần áo ra, lấy một cái áo ngắn tay khác, xốc chăn nằm vào.

“Bộ vừa rồi có mùi thuốc, sợ em không chịu được.”

Lục Nghi Ninh chạm vào lòng ngực anh, “Hôm nay có phải anh không được vui lắm không?””

Chu Từ Lễ nâng tay đặt lên eo cô, “Không có không vui, chỉ là gặp chút chuyện khó giải quyết.”

“Cũng là chuyện nhà?”

“Không tính.” Anh dừng lại, không quá để ý nói, “Trong nhà hiện giờ chỉ còn một mình anh.”

“…” Cả người Lục Nghi Ninh cứng đờ, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Người trước mặt đang suy nghĩ, hàng lông mi dài mà đen, khi chăm chú nhìn cô thì khóe miệng lại cong lên một độ cong không rõ theo thói quen.

Giờ phút này, anh bình tĩnh nói, chỉ còn một mình anh.

Trái tim Lục Nghi Ninh không nhịn được đau xót.

Cô nâng tay sờ sờ lông mi anh, “Anh còn có em.”

Chu Từ Lễ hít thở nhẹ nhàng lại, “Ừm, anh biết.”

Lục Nghi Ninh lại ôm chặt anh hơn mấy phần, “Anh thật sự không cần có áp lực, tuy rằng bây giờ vẫn thịnh hành việc nhà trai mua nhà rồi đính hôn hơn, nhưng em không quan tâm đâu. Nhà này của anh vẫn chưa trả hết tiền, đợi chúng ta kết hôn rồi cùng nhau trả.”

Nghe như thế, Chu Từ Lễ rũ mắt, giống như một con gấu quấn lấy cô gái.

Vài giây sau, âm thanh trầm thấp có thêm vài phần khàn khàn vang lên, “Đừng lộn xộn.”

Lục Nghi Ninh nhạy bén phát hiện được ở đùi mình có một thứ gì đó hơi khác thường, nóng rực, không thể bỏ qua.

Hô hấp cô đột nhiên dừng lại, tay chân luống cuống nhăn mặt, “Em khiến anh không thoải mái à?”

Chu Từ Lễ cong môi, nhàn nhạt trả lời, “Không sao cả.”

“Nhưng mà…” Không biết Lục Nghi Ninh lấy gan đâu ra mà sợ hãi thò tay xuống phía dưới, chạm một cái vào nó cách lớp vải, “Hình như nó rất khó chịu.”

Chu Từ Lễ hít sâu vài lần, nắm chặt cổ tay cô lại.

Cô gái này rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng lại tự tay đốt lửa thêm, đến khi đốt sạch bản thân mới bỏ qua.

Lục Nghi Ninh chớp chớp mắt, không hé răng.

Hình như lá gan lại lớn hơn rất nhiều, được voi đòi tiên muốn lột sạch anh.

Chu Từ Lễ cảm nhận được ý đồ của cô, bèn kéo cổ tay cô đến gần chỗ kia, cần này không phải là cách một lớp vải, cứ như trêu mèo chạm một cái rồi rút tay lại nữa.

Mà là rõ ràng chạm vào thứ nóng rực đó.

Tay Lục Nghi Ninh cứng ngắc, gian nan nuốt nước miếng, tầm mắt dừng ở con ngươi trong trẻo của anh, rơi vào bóng đêm, tất cả các giác gian đều được phóng đại.

Giây tiếp theo, người đàn ông đẩy hông.

Lục Nghi Ninh trợn to mắt, nhất thời quên hết tất cả các động tác.

Cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của Chu Từ Lễ, ngửi thấy chút hương thuốc lá vương lại, nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ trong đáy mắt của anh, chiết xạ ra vô số tia sáng, tầm mắt dịu dàng chăm chú.

“!!!!!”

Chu Từ Lễ trầm giọng, bởi vì động tình, trong âm thanh lại mang theo vài phần gợi cảm, “Biết sợ rồi?”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi cũng muốn bị dạy dỗ như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.