Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 34: Thuần phục



Edit: Hinh

Lục Nghi Ninh nhếch môi, đấm tay lên sô pha, “Ông ấy đúng là rảnh rỗi quá mà.”

Chu Từ Lễ nghe thấy lời nói hơi trẻ con của Lục Nghi Ninh lập tức thả lỏng mặt, nghiêng người ôm bả vai cô, “Lục tiên sinh là ba em, cũng là chủ của công ty, thương nhân suy nghĩ vì lợi ích cũng không sai.”

Âm thanh của người đàn ông trong sạch dịu dàng, cứ như là một đôi bàn tay mềm mại đang mơn mớn sự xao động dưới đáy lòng cô.

Lục Nghi Ninh biết vì Kỳ Huệ bị tống ra nước ngoài nên tình ba con giữa hai người mới khôi phục lại sự hài hòa như trước.

Có thể ngồi cùng ăn một bữa cơm, thậm chí là nói về những chuyện lúc nhỏ.

Chu Từ Lễ vô cùng thân thiết nhéo hai má cô, “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh có thể giải quyết được.”

Lục Nghi Ninh ngoan ngoãn cọ vào tay anh, dây thần kinh căng chặt thả lỏng, không nói gì biểu hiện sự tin tưởng của mình.

Dưới ánh đèn ôn hòa, cô gái hơi nâng cằm, trong đôi mắt nhỏ có tia sáng le lói. Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, vì là tư thế ngồi xổm nên không đụng được đến bờ môi anh, cô có hơi không vui kéo vai anh xuống, đôi môi mềm mại cuối cùng cũng rơi xuống môi anh.

Chu Từ Lễ im lặng ôm cô, không có hành động khác, dường như là đã hạ quyết tâm đêm nay cho phép cô muốn làm gì thì làm.

Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, đầu gối tì vào sô pha, xê dịch ngồi lên đùi của anh. Nâng tay tháo nút áo ở cổ áo sơ mi của anh, vạt áo rộng mở, để lộ đôi xương quai xanh thẳng tắp lộ liễu.

Lục Nghi Ninh chưa bao giờ gặp bộ phận này của người đàn ông nào lại có vẻ đẹp như thế. Mỗi một chiếc xương đều như được điêu khắc cẩn thận, gợi cảm đến nỗi khiến người ta mơ màng không thôi.

Cô dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da Chu Từ Lễ, mơ hồ nghe thấy tiếng thở thoáng dồn dập thêm của người đàn ông.

Bàn tay Chu Từ Lễ đặt lên eo cô chậm rãi đi lên, đầu ngón tay chạm lấy mái tóc dài của cô thưởng thức, sau một giây, động tác quấn quanh sợi tóc dừng một chút.

Sợi dây cung mang tên lý trí trong đầu bị cô vô tình trêu chọc dần căng chặt.

Lục Nghi Ninh có ý xấu cắn lên xương quai xanh của anh, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, cho đến khi làn da trắng nõn khắc lên dấu răng rõ ràng của cô, động tác cắn mới dừng lại.

Chu Từ Lễ nheo mắt cười, “Muốn trực tiếp ăn anh vào miệng à?”

Lục Nghi Ninh liếm liếm khóe môi, chưa đã thèm gật nhẹ đầu, “Hôm nọ mơ một giấc mơ, hình như là em cũng đối xử với anh như vậy.”

Chu Từ Lễ khẽ ừ, dụ dỗ: “Vậy có lẽ anh nên đáp lại em một chút chăng?”

Không đợi cô phản ứng, Lục Nghi Ninh liền bị anh lật lại đặt dưới thân. Sợ cô đụng phải góc sô pha, Chu Từ Lễ lấy tay ôm lấy gáy cô.

Sau đó, nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống.

Lục Nghi Ninh vô thức nhắm mắt lại, đôi môi người đàn ông mang theo chút mát lạnh, như chuồn chuồn lướt nước mà cọ qua mi mắt cô, giống như đang đối xử với món bảo bối quý giá nhất, động tác dịu dàng mà cẩn thận.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, anh nhìn cô, giọng vừa khàn vừa nhỏ.

“Nghi Ninh.”

Lục Nghi Ninh run mi nhìn lại anh, “Hai chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi.”

“Anh không cần bận tâm đến em, mọi việc đều để lại đường lui cho em.” Cô gian nan hít thở, nhỏ giọng bổ sung nửa câu sau, “Em cũng, rất muốn anh.”

Chu Từ Lễ lại cúi đầu hôn cô, miễn cưỡng ngăn chặn dục vọng nguyên thủy nhất.

“Hôm nay không được.” Anh khàn giọng, khẽ thở dài, “Không có chuẩn bị cái đó.”

Đương nhiên là Lục Nghi Ninh biết anh đang nói đến thứ gì, hai má cô nóng lên, “Không ngờ giáo sư Chu luôn suy nghĩ chu đáo lại thua trên trận này.”

Chu Từ Lễ trầm ngâm lên tiếng trả lời, “Thua trong tay em, là trong dự kiến của anh.”

***

Ngày hôm sau, Lục Nghi Ninh lái xe đến Lục thị, tiếp tân hết sức quen thuộc với vị đại tiểu thư từ trước đến nay luôn đối nghịch với ông chủ của mình mà còn vô cùng vĩ đại này, mời cô vào thang máy lên văn phòng ở tầng cao nhất, sau khi lên lầu còn có thư ký tiếp đãi.

“Lục tiểu thư, hiện tại Lục đổng đang họp, cô có thể đi vào phòng nghỉ ngơi một lát.”

Lục Nghi Ninh gật đầu, “Khi nào thì tan họp?”

Vừa dứt lời, phòng họp đối diện lục tục có nhân viên trong công ty đi ra, trợ lý bên cạnh Lục Bá Nguyên nhìn thấy cô liền gật đầu, “Lục tiểu thư.”

Lục Bá Nguyên đi ra cuối cùng, gương mặt vốn nghiêm túc hơi dịu xuống, “Sao hôm nay lại rảnh đến thăm ba vậy?”

Lục Nghi Ninh tiến đến khoác tay ông, vào trong văn phòng đóng cửa lại, biểu cảm rất nghiêm túc, “Muốn hỏi đầu ba thiếu mất sợi dây thần kinh nào lại đi hủy hợp tác với viện nghiên cứu thuộc đại học S.”

Lục Bá Nguyên kinh ngạc, cúi đầu uống một ngụm trà, “Không ngờ con lại để bụng với lần hợp tác này.”

Lục Nghi Ninh ho nhẹ, biết không giấu được ông, “Người con thích là giáo sư của viện nghiên cứu đó.”

“Cái người họ Chu hả?”

Lục Bá Nguyên lạnh nhạt hỏi, trong đầu dần hiện lên hình ảnh của đám người tháng trước đến thăm hỏi, trong đó đúng là có một người trẻ tuổi tướng mạo xuất sắc, khí chất nổi bật, dù là lời nói cử chỉ hay là phẩm hạnh đều không khiến người ta bắt bẻ nổi một câu.

Lục Nghi Ninh nhếch môi, biểu cảm có hơi đắc ý, “Ba chú ý đến anh ấy à?”

Lục Bá Nguyên nâng mắt liếc cô, sâu xa nói: “Rất khó có người không chú ý đến cậu ta.”

Chỉ là không ngờ, hai đứa này lại quen nhau.

Biểu cảm của ông hơi sợ sệt, ly trà Long Tĩnh thích nhất trong tay dần nguội lạnh, trong một thời gian dài không nói thêm câu nào nữa.

Lục Bá Nguyên thở dài, “Con kêu cậu ta đến gặp ba đi.”

Nghe thế, Lục Nghi Ninh vui vẻ, “Con tìm quán trà cho hai người nói chuyện nhé.”

***

Trưa hôm sau, Chu Từ Lễ đúng giờ đến. Anh biết lần này gặp lại vẫn sẽ không thay đổi được kết quả Lục thị thất hứa như trước, thậm chí cũng đoán được nguyên nhân Lục Bá Nguyên tìm anh.

Nhưng bởi vì đối phương là ba của Lục Nghi Ninh, là người thân duy nhất trên đời này của cô gái của anh.

Anh không muốn cũng phải đi gặp.

Buổi sáng có một cơn mưa, gió lạnh mang theo sự ẩm thấp sau cơn mưa đi vào cơ thể, quán trà đứng đầu ngọn gió, ván cửa gỗ khắc hoa văn bị gió thổi nên hơi lung lay.

Chu Từ Lễ được nhân viên dẫn đến phòng riêng.

Lục Bá Nguyên mới đến một lát, trên bàn đã được rót sẵn trà, hơi nóng lượn lờ bốc lên, mùi trà bay vào mũi.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn và áo khoác ngắn, lăn lộn hơn nửa đời trên thương trường, cả người ông toát ra khí thế lạnh nhạt, tương tự với Chu Hoài An.

Lục Bá Nguyên nâng tay cầm một ly trà trống rỗng, ngẩng đầu nhìn anh, “Người trẻ tuổi, cậu thật đúng giờ.”

Chu Từ Lễ dùng hai tay nhận lấy ly trà ông đưa, ý cười ôn hòa ung dung, “Vẫn muộn một bước so với Lục tiên sinh.”

Một bàn tròn làm bằng gỗ lim, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn lần ở trong văn phòng.

Lục Bá Nguyên không chút che giấu ánh mắt đánh giá của ông.

Chu Từ Lễ nhận ra đối phương đánh giá mình, mắt hơi cong lên một độ cong, vui vẻ thừa nhận tất cả sự soi mói.

Anh biết Lục thị đột nhiên nuốt lời là do Chu Hoài An cố ý ép buộc, cũng biết lúc này đi cầu xin Lục Bá Nguyên là vô dụng.

Còn nữa, lần này Lục Bá Nguyện hẹn anh, căn bản không phải vì hợp đồng.

“Về chuyện hợp tác với viện nghiên cứu —” Lục Bá Nguyên cố ý kéo dài, để một khoảng thời gian cho người trẻ tuổi phản ứng lại.

Chu Từ Lễ thản nhiên cười, “Lục tiên sinh, chuyện hợp tác không phải đã bàn xong ở văn phòng rồi sao?”

Ánh mắt Lục Bá Nguyên nhìn anh có thêm vài phần sâu xa, “Vậy tôi không vòng vo với cậu nữa.”

“Cậu ở Chu gia đang rất gian nan, Chu Hoài An cũng không phải người dễ đối phó, kết quả cuối cùng của cậu chắc sẽ là bị ép trở về Chu gia bán mạng.” Giọng Lục Bá Nguyên trầm xuống, vẻ mặt có hơi hổ thẹn, “Nghi Ninh là con gái duy nhất của tôi, tôi tuy không thể cho con bé một gia đình hạnh phúc, nhưng tôi làm ba nên vẫn hy vọng tương lai nó sẽ có một chốn về của riêng mình.”

Ngụ ý là, cậu không phải lựa chọn tốt nhất của con bé.

“Cậu rất vĩ đại, cũng vô cùng thích Nghi Ninh.” Đầu ngón tay Lục Bá Nguyên vuốt ve thành ly, “Có lẽ sau này con bé sẽ gặp được một người kém cậu rất xa, nhưng ít nhất người đó có thể bảo vệ nó an toàn.”

Chu Từ Lễ hiểu rõ ông nói cho anh nhiều như thế chỉ muốn nhắn cho anh một việc, đó là Lục Bá Nguyên sợ đưa Nghi Ninh vào hố lửa, muốn để con gái mình rời xa nơi thị phi như Chu gia.

Đồng thời, xin anh rời xa Nghi Ninh.

Chu Từ Lễ nắm tay đặt lên đầu gối, sau một lúc lâu, ngón tay lại buông lỏng. Anh nâng mắt, giọng điệu kiên định, gần như là gằn từng chữ: “Lục tiên sinh, tại sao ngài lại cảm thấy tôi không thể bảo vệ cô ấy được?”

“Cậu không nghe hiểu lời tôi nói à.” Lục Bá Nguyên hơi xúc động, “Bởi vì cậu là người của Chu gia, so với Chu Hồi, thân phận của cậu kém hơn một bậc.”

Mọi người đều biết Chu hồi là Chu thiếu gia.

Nhưng lại không mấy ai biết đến Chu Từ Lễ.

Lục Bá Nguyên nói thẳng ra, từng chữ hung hăng mà đập thẳng vào người anh.

Chu Từ Lễ châm chọc cong môi, đè nén tâm tình trong mắt, đứng dậy xoay người, “Lục tiên sinh, tôi sẽ để ngài thấy.”

***

Đêm đó Chu Từ Lễ mơ một giấc mơ.

Năm 15 tuổi ấy, anh được đón về nhà cũ của Chu gia, đứng ở cửa nghênh đón chỉ có Chu Hồi lớn hơn anh hai tuổi.

Tất cả người hầu lạnh lùng đứng cách đó không xa, dùng một ánh mắt thương hại, bi thương nhìn anh.

Từ nhỏ Chu Hồi đã yếu ớt, tất cả loại vận động đều bị cấm, mỗi ngày anh ta ngồi ở trong thư phòng đọc sách, làn da tái nhợt không có chút máu.

Bác sĩ đến kiểm tra định kỳ, tiêm đủ loại thuốc có thể cứu mạng anh ta, và tác dụng phụ của nó chính là khiến một cậu bé đang tuổi thanh xuân tươi đẹp trở nên thích ngủ, ít nói chuyện với người ngoài.

Lúc ấy Chu Từ Lễ đã nghĩ, anh không muốn làm một con chim hoàng yến như vậy.

Bị bẽ gãy cánh nhốt trong tòa thành xa hoa, mất đi mục tiêu với bên ngoài. Một mặt lại bị ép thuộc thừa nhận những thứ mình không thích.

Vì thế, anh cố gắng trốn ra ngoài.



Đột nhiên bừng tỉnh.

Ánh mặt trời sáng sớm chói lóa, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh chiếu vào.

Cô gái trong lòng không thoải mái mà nhăn mũi, nhích lại gần trên người Chu Từ Lễ, mái tóc dài xõa ra trên khăn trải giường màu trắng, vô tình quấn lấy da anh, khiến anh hơi ngứa ngáy.

Chu Từ Lễ xoa trán, quẹt tóc trên trán cô ra hôn lên.

Anh gục đầu xuống, không biết Lục Nghi Ninh đã tỉnh lại bao giờ, hàng mi cong vút run rẩy vài cái, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, lại mang theo chút mơ màng khi vừa mới tỉnh ngủ.

Cô bực bội vạch trần người nào đó, “Anh lén hôn em.”

Mắt Chu Từ Lễ trầm lắng, anh tì cằm lên hõm vai cô, không hiểu sao lại muốn kéo cô khảm vào trong xương.

Anh bị thuần phục vài năm.

Sau đó anh bay ra khỏi cái lồng chim đấy, gặp một cô gái.

Rồi lại lần nữa nếm được tư vị bị thuần phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.