Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 47: Tiếu Hành



Edit: Hinh

Trợ lý do Z phái đến làm trợ thủ nói ý tưởng của Lục Nghi Ninh với mọi người, hy vọng các vị người mẫu có thể hợp tác vui vẻ với đối phương.

Những người khác đều nói ok, chỉ duy nhất người đàn ông làm người mẫu chính ỷ vào lý lịch sâu mà khoa tay múa chân với đề nghị của Lục Nghi Ninh.

Trợ lý quay về, bó tay nói: “Michel hy vọng có thể tự mình nói chuyện với cô.”

Lục Nghi Ninh giương mắt, đặt thiết bị lên bàn rồi kéo rèm cửa phòng thay quần áo ra đi vào. Mấy người mẫu khác thấy cô liền vô cùng có mắt nhìn mà lùi về sau vài bước.

Người mẫu nam nọ không thay quần áo, chỉ mặc một cái quần đùi rộng thùng thình đến đầu gối, làn da ngăm do phơi nắng quá nhiều, bày ra dáng vẻ tự nhận là hormone bùng nổ.

Lục Nghi Ninh trầm giọng hỏi: “Cần tôi giúp anh mặc quần áo à?”

Michel im lặng vài giây, rồi nói người Trung Quốc thật quê mùa, thô lỗ.

Đại ý là “Chủ động hầu hạ một tên đàn ông xa lạ mặc quần áo, phụ nữ Trung Quốc đều lỗ mãng như cô à?”

Nếu là một hai năm trước, Lục Nghi Ninh sẽ không chút do dự mà mắng anh ta, có điều ở bên Chu Từ Lễ một thời gian dài, tính tình nóng nảy của cô cũng đã dần được mài dũa. Cô không chút để ý hỏi, “Có mặc không?”

Michel hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra xem mạng xã hội.

Lục Nghi Ninh giật điện thoại của anh ta, ném lên cái bàn kế bên, “Michel tiên sinh, hành động của anh sẽ khiến tôi cho rằng người mẫu của Z thiếu khuyết tố chất và sự lễ phép đó.”

Không biết Michel đã bị chữ nào chọc giận, anh ta đứng lên.

Lục Nghi Ninh im lặng nhìn anh ta, cười nhạt, “Z là nhãn hiệu nổi danh quốc tế, nhưng cũng chỉ có như thế.”

Michel ỷ vào thân hình cao lớn mà bễ nghễ nhìn cô từ trên cao xuống, túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái nói: “Cô thử lặp lại lần nữa!”

Không đợi Lục Nghi Ninh mở miệng, cửa phòng thay quần áo đã truyền đến tiếng nói của một người khác.

Chỉ hai chữ đơn giản — “Buông tay.”

Tiếu tổng luôn luôn như rồng thấy đầu không thấy đuôi hôm nay lại rảnh đại giá quang lâm đây, các nhân viên cùng chào hỏi, sau đó bị anh ta kêu rời khỏi phòng thay đồ.

Người đàn ông vốn đang nắm cổ tay cô lập tức buông ra.

Lục Nghi Ninh xì một tiếng, lắc lắc cái cổ tay bị túm đến đau nhức, nâng bước chân muốn rời đi.

Tiếu Hành ngăn cản, dùng tiếng Trung hỏi cô: “Không đợi xin lỗi cái rồi đi?”

Lục Nghi Ninh lắc đầu, “Không cần.”

Tiếu Hành này kiêu ngạo không có tính người, tổng hội thời báo của phố Wall còn từng đưa tin anh ta không gần nữ sắc, Michel thấy anh ta chăm sóc Lục Nghi Ninh thì mặt lập tức trắng bệch.

Tiếu Hành nhặt quần áo rơi đầy trên đất lên, nói trước khi đi: “Anh bị đuổi rồi.”

Lục Nghi Ninh ngồi trước quầy uống cà phê, người bên cạnh không có ý muốn rời khỏi. Cái ánh mắt nóng rực kia vẫn luôn dừng lại trên người cô, nhưng người nọ lại không nói tiếng nào.

Lục Nghi Ninh mở miệng nói, “Tiếu tổng bận trăm công ngàn việc, giám sát loại công việc này không hợp với ngài.”

Lời này không có tác dụng gì với chuyện trăm công ngàn việc lắm, ngược lại còn cho Tiếu Hành một lý do vô cùng hợp lý, anh ta kéo ghế ra ngồi xuống, “Lời vừa rồi của cô tôi có nghe được.”

“?”

“Z cũng chỉ có như thế.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở.

Lục Nghi Ninh uống một ngụm cà phê, “Anh sẽ không hẹp hòi đến nỗi so đo với một câu trong lúc tức giận của tôi chứ?”

Tiếu Hành nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Lục Nghi Ninh không muốn dây dưa nhiều, chủ động xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tôi lỡ lời.”

Tiếu Hành vắt chéo chân, dáng vẻ như thiếu gia quý tộc nhàn nhã xem kịch, “Tôi không chấp nhận.”

Lục Nghi Ninh quơ quơ cốc cà phê đã trống rỗng, chính xác ném vào cái thùng rác bên cạnh, đứng dậy cầm thiết bị đưa cho anh ta, “Không chấp nhận là việc của anh, liên quan quái gì đến tôi.”

“…”

Tiếu Hành nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, rất có hứng thú nâng tay cọ cọ môi.

Mèo hoang bắt đầu giơ móng vuốt phản công, thật thú vị.

***

New York và trong nước chênh lệch 12 tiếng, Lục Nghi Ninh sợ làm phiền Chu Từ Lễ nghỉ ngơi nên đã một tuần cô không gọi điện cho anh, lúc công việc bận rộn thì không có cảm giác gì, nhưng ngày quay quảng cáo xong, khi đã rảnh rỗi lại bắt đầu nghĩ Lễ Lễ của cô hiện tại đang làm gì.

Có nhớ cô hay không, có nhớ cô đến không ngủ được hay không.

Thật vất vả mới có đủ dũng khí gọi điện!! Nhưng điện thoại của đối phương lại không liên lạc được!

Lục Nghi Ninh bực bội nằm lên sô pha, cầm cái gối đập hai cái, ngồi thẳng dậy chà đạp cái gối trong tay, “Cho anh không nhận điện thoại này!”

Buổi chiều, Tiếu Hành kêu trợ lý đến hỏi cô, đêm nay có một show diễn thời trang, cô có thời gian đến tham dự không.

Lục Nghi Ninh rảnh rỗi nhàm chán nên gật đầu đồng ý.

Ông chủ Tiếu tri kỷ đưa đến lễ phục cao cấp của Z, một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam, một chiếc váy khác là loại cúp ngực trắng.

Lục Nghi Ninh sờ sờ làn váy làm bằng lụa mỏng trong tay, chậc một tiếng: “Ông chủ của mấy người thật đúng là ánh mắt của trai thẳng.”

Trợ lý cười trả lời: “Khiếu thẩm mỹ của Tiếu tổng cũng không tồi.”

Lục Nghi Ninh không quen mặc váy đàn ông khác đưa đến, cô không nhận kêu mà trợ lý cầm về công ty. Trước khi đến đây cô đã nghĩ sẽ có trường hợp đến tiệc rượu nên cố ý nhét hai bộ lễ phục vào trong vali.

7 giờ tối, lái xe chờ dưới lầu.

Chỗ trình diễn là tòa nhà lộ thiên của Z, trong nước có rất nhiều danh viện cố ý bay đến New York tham gia lễ tuyên bố trang phục mới.

Lục Nghi Ninh mặc váy đỏ lộ vai, được trợ lý dẫn vào sàn diễn.

Bên cạnh là vị trí của Tiếu Hành.

Ông chủ Tiếu luôn nói chuyện công việc với thư ký, lát sau mới quay đầu đánh giá cô, “Sao không mặc váy tôi đưa?”

Ý cười trên mặt Lục Nghi Ninh càng đậm, “Bạn trai tôi sẽ để ý.”

Cô vốn định nhân việc này để anh ta biết khó mà lui, ai ngờ Tiếu Hành nghe thế lại dùng con ngươi nâu nhạt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh cứ như đang nói “Có bạn trai thì sao chứ?”.

Một thời gian dài ở New York, tư tưởng của người này vô cùng Tây hóa.

Lục Nghi Ninh cảnh giác nhích sang bên kia, sợ giây tiếp theo người đàn ông này sẽ thốt lên “Chúng ta có thể tiến hành mua bán thân thể”.

Tiếu Hành đang muốn trả lời, bỗng thấy ở lối vào có người dến.

”Khách quý đến đây, tôi xin lỗi, không tiếp được.”

Lục Nghi Ninh còn ước gì anh ta xin lỗi không tiếp được rồi không về đây nữa, kết quả ngẩng đầu nhìn về phía anh ta đi đến, tầm mắt cô lập tức cứng đờ.

Thư ký vẫn chưa đi theo ông chủ Tiếu, cảm nhận được phản ứng của Lục Nghi Ninh, cô nhỏ giọng mở miệng giải thích: “Người Tiếu tổng chủ động đi đón là tổng tài mới nhậm chức của Universe.”

Lục Nghi Ninh: “… A, đàn ông.”

Không nhận điện thoại của cô, là bởi vì đến gặp tên đàn ông họ Tiếu.

Không ngờ cô lại bại bởi một người đàn ông!

Chu Từ Lễ mặc bộ tây trang xanh đậm, giữa mặt mày có vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng khuôn mặt trong sạch ôn hòa vẫn không chút bị tổn hại, khiến các danh viện đến từ phương Đông đỏ mặt không thôi.

Khác với Tiếu Hành lạnh lùng khó tiếp cận, cái mỉm cười lạnh nhạt của tiểu Chu tổng làm giá trị động lòng của phụ nữ tăng càng nhanh hơn.

Lục Nghi Ninh chống cằm im lặng nhìn anh, nhỏ giọng than thở: “Yêu tinh.”

Trợ lý: “…?”

Sau khi nói chuyện, Tiếu Hành tự mình dẫn Chu Từ Lễ vào chỗ ngồi. Vị trí ở bên tay phải của anh ta, tất nhiên sẽ đi ngang Lục Nghi Ninh.

Cô chậm rãi điều chỉnh tư thế thật tao nhã.

Tiếu Hành ở dừng trước mặt cô, “Để tôi giới thiệu —”

Lục Nghi Ninh nâng tay, giơ bàn tay năm ngón ra: “Chu tổng, thật trùng hợp.”

Chu Từ Lễ vốn định xã giao xong lại liên hệ với cô, ai ngờ cô gái lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Anh cúi người, khẽ nắm lấy tay cô, “Đúng là thật trùng hợp.”

Lục Nghi Ninh thuận thế đứng lên, thản nhiên nói tiếp lời của Tiếu Hành, “Giới thiệu một chút, vị này là bạn trai tôi.”

Biểu cảm của Tiếu Hành có chút đờ đẫn, tầm mắt dừng trên hai bàn tay của bọn họ, độ cong trên khóe môi hạ xuống.

Thư ký thấy ông chủ lạnh mặt liền đi ra hòa giải, “Không ngờ hai vị đối tác lại là một cặp —”

Tiếu Hành lạnh lùng liếc cô, “Câm miệng.”

Lục Nghi Ninh không thèm quan tâm đến tâm trạng của Tiếu Hành, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh chuẩn bị hợp tác với Z à?”

“Tiếu tổng muốn nhân cơ hội trong xu hướng năm nay tiến vào nắm giữ thị trường Trung Quốc, cậu ta định mở quầy chuyên doanh dưới trướng Universe.” Chu Từ Lễ lời ít ý nhiều giải thích.

Lục Nghi Ninh phồng má, dựa nửa người vào anh, “Vậy sao anh không nói với em là anh sẽ đến New York?”

Chu Từ Lễ cúi người đến tai cô, nói rõ ràng từng chữ: “Muốn cho em một bất ngờ.”

Tiếu Hành cất lời, “Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, ánh mắt của hai chúng ta vẫn giống nhau.”

Tầm mắt Chu Từ Lễ nhìn trên mặt Lục Nghi Ninh, lập tức hiểu ý anh ta, “Cho nên mới có cơ hội hợp tác.”

Tiếu Hành bị quản lý gọi đi, bầu không khí xấu hổ cũng biến mất.

Lục Nghi Ninh hỏi: “Trước đó anh có quen anh ta?”

“Quen.” Chu Từ Lễ trầm trọng nói: “Lúc học đại học Tiếu tổng có đến Kinh Đại trao đổi, hai bọn anh từng làm bạn cùng phòng một năm.”

Lục Nghi Ninh gật đầu, “Nghiệt duyên.”

Chu Từ Lễ kéo tay cô đặt lên đầu gối, khẽ niết vài cái, “Chỉ là không đoán được, giấu em kín như thế vẫn bị cậu ta thấy.”

“Theo lời này của anh, từ khi bắt đầu đã không muốn để anh ta biết em?” Lục Nghi Ninh nhìn ra quan hệ của bọn họ cũng không tồi, “Nếu hai chúng ta kết hôn, anh cũng không định mời anh ta?”

Cô không nghĩ nhiều như thế, cho đến khi nói ra mới cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Chu Từ Lễ đương nhiên nghe dược, mắt anh tối lại, “Nghi Ninh, em đang kêu anh phải nhanh chóng cầu hôn à?”

Lục Nghi Ninh nhướng mày, nụ cười không tắt, “Em không nói như thế.”

Show diễn kéo dài đến 11 giờ, Chu Từ Lễ còn cần phải điều chỉnh giờ giấc nên Lục Nghi Ninh trực tiếp báo cho thư ký, rời khỏi đó với anh.

Cố Sâm cùng đi đến, anh ta nhìn bọn họ đi xuống lầu, suy nghĩ muốn đặt khách sạn đã biến mất.

“Tiểu Chu tổng, ngài muốn đến khách sạn Lục tiểu thư ở ạ?”

Lục Nghi Ninh báo thẳng địa chỉ, “Chắc là còn phòng trống, trợ lý Cố cũng có thể đặt phòng.”

Cố Sâm cảm động: “Được.”

***

Phòng của Lục Nghi Ninh ở tầng cao nhất, cô mở vali ra lấy quần áo cho Chu Từ Lễ tắm rửa, lúc quay lại thì phát hiện người đàn ông đã đi vào phòng tắm, tiếng rước rào rào vang lên.

Cô lấy áo tắm đi đến trước cửa, “Có cần đưa quần áo cho anh không?”

Phòng tắm của khách sạn là tách biệt, Chu Từ Lễ tắm dưới vòi sen, sương mù bốc lên.

Lục Nghi Ninh cầm quần áo để trên kệ để đồ, đang định đi ra ngoài thì bỗng cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra, người đàn ông quấn một cái khăn tắm bên hông đi đến.

Chu Từ Lễ cầm áo tắm trắng, “Chỉ có một bộ áo tắm?”

Lục Nghi Ninh chớp mắt vài cái, nhớ đến thói quen mặc áo sơ mi đi ngủ của anh liền định ra ngoài lấy

Ai ngờ, Chu Từ lễ lại dựa vào bồn rửa mặt, giữ chặt cổ tay của cô, “Nghi Ninh, em quên một thứ rồi.”

“… Hả?”

Lục Nghi Ninh mờ mịt.

Chu Từ Lễ lạnh nhạt nói: “Đồ lót.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.