Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 49: Tiếu Lê



Edit: Hinh

Cố Sâm sững sờ tại chỗ, ”a” một tiếng thật dài rồi mới phản ứng lại, ”Vâng, tôi đi lấy thuốc.”

Anh ta tận chức tận trách vừa làm trợ lý vừa làm bảo mẫu, nhưng trí nhớ lại không tốt lắm, lần đầu tiên đã quên giờ uống thuốc của ông chủ.

Cuộc họp liên tục đến 11 giờ, đối mặt với sự truy vấn của Chu Từ Lễ, các quản lý khổ sở khong thôi, giống như là quay về cái thời còn ở trường học vậy, phải bắt lấy trọng điểm trong lời của giáo viên, còn phải phân tâm lo lắng tiếp theo người không may mắn bị điểm danh có phải là mình không.

Sau khi tan họp, Chu Hoài An xuất hiện ở văn phòng tổng tài, mặc một độ đồ màu đen, sống lưng thẳng thắp.

Chu Từ Lễ nâng mắt, không chủ động mở miệng, tiếp tục lật xem văn kiên trong tay.

Chu Hoài An: “Ngày mai để dành thời gian trống, theo ông đi gặp Tiếu Hành của Z.”

Chu Từ Lễ dùng ngón tay chạm vào góc giấy, không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn ông ta, “Cũng đâu phải là chưa gặp qua, cần gì phải cố ý đi gặp.”

Từng chữ một không hề gợn sóng, thậm chí còn một loại cảm xúc thờ ơ.

Chu Hoài An hết sức ổn định cảm xúc của mình, “Xem như là tiệc gia đình, không nói chuyện không việc.”

”… Tiệc gia đình?” Chu Từ Lễ bỏ bút xuống, chống tay lên cằm cười nói, “Vậy tôi càng không có lý do để đi dự.”

Anh đã sớm phân rõ giới hạn với Chu gia, đến Universe hỗ trợ cùng lắm cũng chỉ như là người làm công cao cấp thôi, đỡ một lần chết thay Chu Hồi.

Nhưng có vài người luôn tự do là mình đúng, cho rằng anh bất đắc dĩ thỏa hiệp là cúi đầu.

Chu Từ Lễ híp mắt lại, giọng lạnh nhạt, “Có phải ngài mời em gái của Tiếu Hành nữa không?”

Chu Hoài An cũng không che giấu, ông ta chống gậy đi về phía trước hai bước, đứng đối diện ở bàn công tác, raats không khách khí giơ cây gậy trong tay lên gõ vào mặt bàn, phát ra một tiếng vang vọng.

”Địa vị của Tiếu gia trong giới người Hoa ở New York rất cao.”

“Tiếu Hành thương nhất là em gái của cậu ta —”

Chu Từ Lễ vốn muốn nghe ông ta nói xong, nhưng cuối cùng thật sự nghe không nỗi nữa, một đống chữ chui ra từ miệng của ông ta cứ như là mang theo dao, nghe khó chịu chết đi được.

“— Cho nên, Chu tiên sinh muốn đổi nghề làm bà mối à?”

Chu Từ Lễ nâng mắt, đáy mắt chứa vài ý cười, ánh mắt xa cách không rõ cảm xúc. Nói xong câu đó, sự châm chọc trên mặt anh không giấu được nữa, thể hiện hết ra ngoài.

Chu Hoài An bực bội: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”

Chu Từ Lễ theo thói quen dọn dẹp bàn, “Nếu ngài thấy Tiếu tiểu thư tốt thì có thể cưới, tôi không phản đối.”

Anh đứng dậy chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, vì để tránh cho ông ta lại có thêm suy nghĩ không thực tế nào nữa liền lạnh giọng bổ sung một câu, “Còn tôi, tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Lục Nghi Ninh nhận được một bức thư hẹn trước, dùng tiếng Anh để biết, đại khái là muốn hẹn cô chụp một bộ ảnh chân dung. Một người Mỹ, đặc biệt chạy đến Trung Quốc, chỉ vì chụp ảnh chân dung.

Hơn nữa tên này cô chưa từng gặp qua bao giờ, ít nhất các danh viện giới thượng lưu trong nước và các bạn bè là danh viện đều không có ai tên là Shiel.

Buổi chiều hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ đông, Lục Nghi Ninh cất bức thư lại, nghĩ đợi mở họp thường kỳ xong lại tính tiếp, nhưng họp xong thì não cô cũng nhẹ nhàng hơn, dọn dẹp đồ trực tiếp về nhà.

6 giờ rưỡi chiều Chu Từ Lễ mới tan làm, Lục Nghi Ninh không có việc gì ngồi trên sô pha xem phim, đến 4 giờ chiều hai mắt đã khép lại nên liền tắt TV quay về phòng ngủ bù.

Ngủ cho đến khu Chu Từ Lễ tan tầm về nhà.

Có người ôm lấy cô từ sau lưng, một mùi gỗ quen thuộc ập đến.

Lục Nghi Ninh giãy dụa quay đầu, không quá tình nguyện mở mắt ra, “Anh về rồi à.”

Chu Từ Lễ ừm một tiếng, tác dụng phụ của thuốc cảm rất lớn, anh đã cố nhịn mệt mỏi chống đỡ đến khi tan làm, “Ngủ với anh một lát nữa đi.”

Lục Nghi Ninh gật đầu, chui vào lòng anh tiếp tục ngủ.

Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là hơn 9 giờ, tác dụng phụ giảm đi, Chu Từ Lễ đánh thức cô gái bên cạnh, thấy cô không muốn dậy liền trực tiếp ôm người đến phòng khách.

Hai người chưa ăn cơm chiều, không tốt cho dạ dày.

Chu Từ Lễ đút cô uống mấy ngụm nước nóng, “Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”

Lục Nghi Ninh ôm cổ anh, cẩn thận nghe giọng của anh, giọng mũi không quá dày đặc, giọng nói khàn khàn cũng tốt lên không ít. Cô ngẩng đầu hôn má Chu Từ Lễ, “Lễ Lễ thật ngoan.”

Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cười, mở miệng hỏi: “Đây xem như là đút anh ăn kẹo hả?”

“Không.” Lục Nghi Ninh nghiêng đầu lười biếng nói, “Là phần thưởng thêm vào.”

Chu Từ Lễ nhướng mày, im lặng đi vào bếp mở tủ lạnh ra, tìm thấy hai trái cà chua, chuẩn bị nấu ăn.

Nhét đầy dạ dày trống rỗng, Lục Nghi Ninh bớt buồn ngủ hơn phân nửa, ít nhất trước 11 giờ sẽ không ngủ. Cô cầm chén dĩa bỏ vào máy rửa chén mới mua, tựa vào bệ lưu ly chơi điện thoiaj.

Bác sĩ Chu Ôn Lan luôn ẩn nấp trong vòng bạn bè đột nhiên chủ động liên hệ với cô.

Ôn Lan tiên sinh: 【 Tốt bụng nói cho cô nghe một bí mật, Chu Hoài An vừa ý tiểu thư của Z, muốn tiến hành một cuộc hôn nhân thương nghiệp máu chó ngược tâm. 】

Ôn Lan tiên sinh: 【 Cô đoán xem, người may mắn nào của Chu gia sẽ bị ông ấy lựa chọn đi xem mắt đây? 】

Lục Nghi Ninh nhìn xuyên qua cửa thủy tinh về phía người đàn ông trong phòng khách.

Chu Từ Lễ im lặng ngồi trên sô ha, đeo một cái mắt kính chống ánh sáng xanh, laptop đặt trên đùi, ngón tay gõ bàn phím.

Có một loại cảm giác bi thương khi thư sinh ôn nhuận như ngọc bị quân vương ép phải làm quan.

Cô mím môi, chậm rãi gõ chữ: 【 Tôi cảm thấy anh cũng không tồi. 】

Ôn Lan tiên sinh: 【 Tôi tuyệt đối không được, ông ta cảm thấy tôi “huyết thống không thuần khiết”. 】

Lục Nghi Ninh: 【 Ồ, còn cần cùng giống chó nữa cơ á? Vì để giữ gìn huyết thống thuần khiết? 】

Ôn Lan tiên sinh: 【 Ha ha, tạm biệt. 】

Lục Nghi Ninh lấy một hộp sữa ra quay về phòng khách, như không có việc gì ngồi ở bên cạnh anh, “Em nghe người ta nói, Chu Hoài An ép anh đi xem mắt?”

“…?” Chu Từ Lễ dừng gõ bàn phím một chút, liếm khóe môi, “Chu Ôn Lan thành người lớn khi nào thế.”

Đúng là độc ác.

Lục Nghi Ninh ho nhẹ một tiếng, che giấu sự chột dạ của mình, “Còn là một danh viện có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh không đi gặp à?”

Chu Từ Lễ đóng máy tính, dùng số tinh lực tích cóp đưa tay ôm người đặt lên đùi mình.

Bên ngoài đồ ở nhà còn dư lại chút độ ấm do laptop tản nhiệt.

Lục Nghi Ninh ngậm cái nuỗng chứa sữa chua, trông mong nhìn anh, đột nhiên có một dự cảm không rõ.

Ngón tay Chu Từ Lễ xoa eo của cô, đốt lửa khắp nơi, nhiều lần thân mật làm anh đã sớm biết được chỗ nhạy cảm của cô, đầu ngón tay cố ý vô tình đảo quanh một nơi.

“Mấy ngày không dạy dỗ em, bây giờ lại muốn anh nhắc nhở quan hệ của hai chúng ta đúng không?”

Lục Nghi Ninh bỏ muỗng vào hộp sữa chua, đi định nói chuyện, môi bị che lại.

Cái tay kia lấy đi hộp sữa chua trong tay cô đặt lên bàn, sau đó cùng đan xen mười ngón tay với cô, lực đạo cứ như là muốn khảm người vào trong xương

Lục Nghi Ninh sợ đêm nay bị trừng trị nên dùng sức đẩy anh, “Cảm sẽ lây bệnh.”

Mắt Chu Từ Lễ nhuộm màu dục vọng, dùng sợi dây lý trí cuối cùng trầm giọng nói: “Cảm gió, không lây.”

“…”
Không biết Lục Nghi Ninh đã bị dày vò bao nhiêu lần, người đàn ông nằm phía sau lưng cô, môi hôn lên từng đốt xương cột sống của cô. Cuối cùng dán vào tai cô nhỏ giọng nói: “Bảo Bối có đồng ý thay anh đi gặp cô gái kia không?”

Lục Nghi Ninh nhớ đến vô số hình ảnh khuất nhục ban nãy, khàn giọng lớn tiếng từ chối: “Em không đi!”

Người đàn ông phía sau nghe thấy tiếng trả lời, động tác trên lưng lại càng mạnh thêm, cắt ngang âm thanh cầu xin của cô.

Chu Từ Lễ ôm cô đi tắm rửa, thay cô súc miệng, dùng khăn mặt lau khô. Tầm mắt dừng lại trên nơi trắng nõn trước ngực, không hề có ít dấu vết bị cắn do anh không kìm lòng dduocj.

Đã lâu không đụng vào cô, lý trí đều ném ra sau đầu.

Lục Nghi Ninh bị bắt nạt đến nỗi chóp mũi hốc mắt đều phiếm hòng, “Gặp phải một nụ hoa sắp nở lại còn ép em đi hái hoa.”

Hai tay Chu Từ Lễ chống lên bệ lưu ly, khẽ nâng đầu nhìn cô, “Cũng không phải không có cách nào ngăn chặn chuyện này.”

“?”

Anh cong môi, giọng điệu nghiêm trang: “Nhanh chóng lĩnh giây kết hôn, để anh trở thành đàn ông đã kết hôn.”

Lục Nghi Ninh nhìn vào đôi mắt tối đen của anh, châm chước tìm từ, cuối cùng cứng ngắc phun ra hai chữ: “Em không chấp nhận.”

“Chu tiên sinh, khi cầu hôn phải có hoa hồng, anh không có, ngay cả nhẫn cũng không có.” Cô tức giận cắn vào ngực anh, “Muốn thừa dịp tình mê ý loạn lừa em à, không có cửa đâu!”

Chu Từ Lễ nhỏ giọng hít một tiếng, mặc cho cô cắn, ý cười trên mặt càng đậm, thong thả nói, “Được, những người khác có, Nghi Ninh của anh cũng phải có.”

Hơn nữa, phải là tốt nhất.
Chu Từ Lễ vắng ”gia yến” Chu Hoài An nói nên ông ta liền trực tiếp dùng danh nghĩa của anh một mình hẹn em gái Tiếu Hành gặp mặt ở quán cà phê.

Lục Nghi Ninh cũng không biết Tiếu Hành đang nghĩ cái gì, biết rõ quan hệ của cô và Chu Từ Lễ mà còn đưa em gái đi.

Lúc dừng xe lại, cô kéo cửa kĩnh uống thoáng nhìn thấy vị tiên sinh không biết đang nghĩ gì kia đưa em gái đến đây, rồi dựa vào thân xe hút thuốc.

Nói thật, dáng vẻ của Tiếu Hành rất đẹp, hơn nữa không phải là đẹp bình thường.

Trên người anh ta mang theo một cỗ khí cất lạnh lùng kiêu ngạo của thiếu gia.

Mấy cô gái đi ngang qua giả vờ đến gần nhưng lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ nên chỉ có thể đứng từ xe liếc nhìn, kéo hội chị em nói thật đáng tiếc.

Lục Nghi Ninh bĩu môi, lơ đãng bốn mắt nhìn nhau với anh ta.

Tiếu Hành dập tắt điếu thuốc trong tay, tiến lên vài bước, gõ tay lên cửa kính thủy tinh, “Xuống xe, chúng ta tâm sự.”

Lục Nghi Ninh cảm thấy bọn họ không có gì để nói chuyện cả, nhưng anh ta lại dùng tư thế nhất định phải đợi cô xuống xe hơn nữa còn không chịu nhương bộ đứng ngay cửa.

“Không muốn nói chuyện, tâm trạng không tốt.” Lục Nghi Ninh lạnh lùng nói.

Tiếu Hành nhướng mày, “Tôi có kiên nhẫn, đợi tâm trạng em tốt rồi lại nói.”

“…”

Lục Nghi Ninh cầm túi, giơ chân dài sang ghế phó lái, đẩy cửa ghế phó lái xe xuống xe. Vì đến gặp cái nụ hoa sắp nở thành hoa đào của Chu Từ Lễ, nên cô đã cố ý mang đôi giày cao gót năm phân vô cùng có khí tốt.

Khi xuống xe, thể diện không thể bị mất.

Tiếu Hành nhìn một loạt động tác trôi chảy lưu loát của cô gái, đợi phản ứng lại, Lục Nghi Ninh đã đẩy cửa quán cà phê đi vào.

Đồng ý đề nghị của Chu Hoài An, không phải là vì anh ta có tâm tư gì, chỉ đơn thuần muốn thử xem nếu Chu Từ Lễ bị ép tiếp nhận cuộc hôn nhân này, thì Lục Nghi Ninh có thể quay đầu liếc nhìn anh ta một cái không.

Nhưng xem ra, đến một ánh mắt cũng lười cho.

Tuổi tác của cô gái ngồi phía sau tấm rèn che không tính là lớn, dáng vẻ cũng trẻ con, đôi mắt thâm thúy mang theo phong thái của nước ngoài.

Lục Nghi NInh: “Xin hỏi cô là Tiếu tiểu thư phải không?”

Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu, sự bối rối trong con ngươi mày nâu rút đi, nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp thì vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều.

“Tôi là Tiếu Lê, xin hỏi cô là?”

“À, tôi là —” Bạn gái của vị hôm nay đến xem mắt với cô.

Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, bên cạnh đã có một cánh tay lười nhác vươn ta, nắm lấy bàn tay trắng nõn của Tiếu tiểu thư.

“Cô ấy là thím của tôi.” Giọng cũng vô cùng mệt mỏi.

Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười, nhéo đùi Chu Ôn Lan, “Cháu trai ngoan, đừng có thêm phiền.”

Tiếu Lê khiếp sợ hỏi: “Anh là người ông Chu nói?”

Ấn tượng đầu tiên của Chu Ôn Lan đối với cô gái này, là non nớt, chắc là sinh viên chưa tốt nghiệp. Cô nàng mở miệng nói tiếng Trung không quá rành mạch, làm anh ta khoog thể nghe được ý cô muốn biểu đạt.

“Tôi không phải người ông ấy nói.” Chu Ôn Lan lười nhác tựa vào ghế, “Nhưng cô gọi tôi là anh, thì cũng đúng.”

Tiếu Lê: “Nhưng ông Chu chưa nói kêu tôi gặp anh để làm gì.”

Lục Nghi Ninh nhíu mày, con cáo già Chu Hoài An đó, ngay cả một cô gái đơn thuần thế này mà cũng lừa gạt được.

Chu Ôn Lan mở mắt, giọng có hơi không đứng đắn, “Nhưng anh trai biết.”

Tiếu Lê: “?”

Lục Nghi Ninh: “!?”

“Ông ấy muốn tôi dạy em đọc sách.” Chu Ôn An vuốt cằm cười nhẹ, “Tranh thủ trước khi về nước giúp em thi được đến bậc tiếng phổ thông.”
Lục Nghi Ninh kéo cái não mệt mỏi về nhà, nằm lên sô pha, thở phào một hoiwnghir vài phút rồi đứng dậy rót ly nước.

Khi đi ngang qua tủ đựng đồ ở lối vào, phía trên đặt một văn kiện hình như là bị bỏ quên.

Cô cầm lấy muốn giúp Chu Từ Lễ cất vào văn phòng, thoáng nhìn sơ qua, sau khi thấy tiêu đề thì lập tức dừng mắt.

— Kế hoạch thu mua công ty Lục thị.

Sức lực cả người Lục Nghi Ninh y như đột nhiên bị rút mất, miễn cưỡng dựa vào tủ ổn định cơ thể, không kìm được mà run rẩy, mở ra xem.

Người chấp hành: Chu Từ Lễ.

Mục đích cá nhân: Không đáng tiếp nhận.

Khớp hàm Lục Nghi Ninh run rẩy, tìm về chút lý trí cuối cùng, cô phải tin tưởng Chu Từ Lễ.

Bởi vì từ khi gặp anh đến nay, tất cả mọi chuyện, cho dù bị ép đến đường cùng thì anh vẫn có thể xử lý thỏa đáng.

Trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, là nhạc chuông Lục Nghi Ninh cài riêng cho Lục Bá Nguyên, cô ổn định tinh thần lại rồi nghe máy, “Ba.”

Lục Bá Nguyên không nghe ra giọng cô bất thường, “30 tết về nhà đi.”

Lục Nghi Ninh khẽ dạ, “Con biết rồi.”

“Nếu Tiểu Chu không muốn về nhà nó thì hai đứa cùng về đi.” Ông bổ sung, “Tiểu Chu chơi cờ rất tốt, ba còn muốn chơi mấy ván với nó.”

Lục Nghi Ninh vô thức nắm chặt tay, giọng hơi run rẩy, “Thật sự, chỉ là chơi cờ thôi à?”

“…” Lục Bá Nguyên im lặng một lát, “Con nghe được tin đồn gì rồi à, đừng tin mấy cái đó. Tin ba con này, thằng nhóc Chu Từ Lễ kia, con cũng có thể miễn cưỡng tin.”

Lục Nghi Ninh vốn không để ý đến chuyện công ty, tình huống kinh tế của Lục thị như thế nào cô cũng không biết.

Có điều nghe thấy Lục Bá Nguyên chính miệng nói, thì có lẽ giá trị kinh tế bị hạ xuống rồi.

Cô đều tin hai người.

Chỉ là, một người ở một vị trí đặc biệt, sẽ chịu vô số áp lực.

Cô sợ Chu Từ Lễ vì cô mà bị những người khác trong công ty chỉ trích — Anh đã rất cố gắng thay đổi, tất cả sự cố gắng đều bị phủ nhận, loại cảm giác này thật sự không tốt tí nào.

Cô không muốn anh trải nghiệm nó.

Tác giả có lời muốn nói: Zịt Lễ Lễ —

*Tui không hiểu tác giả nói gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.