Kỳ Mặc là một con hắc yêu hồ… ít nhất cũng đã một nghìn năm trăm năm tuổi rồi, thế nhưng hôm nay tính kế y lại chính là em trai ruột y – Kỳ lão tam. Lão tam nhà bọn họ là yêu hồ âm hiểm nhất trong số gần trăm yêu hồ nhà y, tính tình âm trầm quỷ dị không nói, lại còn am hiểu cổ độc. Tuy sinh muộn một chút nhưng vẫn là đứng hàng thứ ba, đạo hạnh cũng vững chắc một nghìn năm trăm năm.
Lão tam rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thích thí nghiệm thuốc lên huynh đệ tỷ muội, một nhà già trẻ lớn bé nhìn thấy lão tam đều phải đi đường vòng, chẳng may gặp phải cũng đành nhu thuận nghe lời. Nhưng y là trưởng tử! Sao có thể có chuyện nhìn thấy đệ đệ của mình còn phải nhường đường, y không chịu được!
Kỳ Mặc không những không nhường đường mà còn muốn chặn đường, kết quả chính là… y từ đầu xuống đuôi, từ trong ra ngoài đều là một con hồ ly màu đen, cả thân một màu, lại bị lão tam nhẹ nhàng nhấc cổ ném bay ra khỏi đỉnh Thanh Vân sơn. Chín mấy đệ đệ muội muội của y đối với hành vi của lão tam đều coi như không biết, nhìn trời nhìn hoa lá, chim muông coi như không phát hiện, nhìn thấy rồi, cũng không dám làm gì lão tam.
Kỳ Mặc phiền muộn chậm rãi bò dậy từ dưới đất, bắt đầu thử biến thành hình người, thử thật lâu vẫn vô ích, y đành bước đi bằng bốn chân, có chút không quen lắm. Bởi vì bình thường đến chốn nhân gian chưa từng bị con người uy hiếp, Kỳ Mặc trực tiếp quên mất ở nhân giới có loại người gọi là thợ săn. Thợ săn nhìn thấy một con hồ ly có màu lông kì lạ, đi lại không chút cảnh giác, sao có thể buông tha? Liền nắm cổ hồ ly nhấc lên, một đường mang về nhà.
Không cho ngươi nắm cổ đại gia ta!
Kỳ Mặc giương nanh múa vuốt, nhưng thợ săn sao hiểu được ngôn ngữ hồ ly, chỉ thấy con hắc hồ này nhe răng trợn mắt phô trương thanh thế trông cực kì buồn cười, vừa lúc làm sủng vật cho con hắn chơi.
Thợ săn về đến nhà, bỏ cái sọt trên lưng xuống, gọi với vào trong nhà.
“A Bảo! Con xem cha mang gì về cho con này?”
Chỉ thấy một đứa trẻ phấn nộn vội vàng chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy cha cùng vật sống trong tay cha liền kinh hỉ kêu to.
“Là hồ ly! Cha cho con, cho con, cho con!”
Thợ săn liền đưa hồ ly tới trước mặt con trai, bảo A Bảo ôm Kỳ Mặc vào trong lòng, để nó vuốt lông, nó liền vui vẻ không thôi.
Không cho ngươi sờ vào lông của đại gia! Lông của đại gia cực kì quý, sờ một lần một trăm lượng! Ngao~… nhưng mà thật thoải mái… hừ~ hừ~…được rồi coi như ngươi chiếm được chút niềm vui của ta, cho ngươi sờ thêm hai cái…
Kỳ Mặc không chịu thua kém mà hưởng thụ, cọ cọ vào trong lòng đứa nhỏ, không lâu sau còn chủ động lộ ra cái bụng trơn bóng, chờ đứa nhỏ xoa xoa cho y. A Bảo quả nhiên xoa xoa cái bụng y, cái tay nhỏ bé nộn nộn xoa loạn, thế mà lại làm cho Kỳ Mặc có phản ứng.
Chết tiệt! Y thế mà lại để cho một đứa trẻ còn chưa dứt sữa sờ đến cứng!
Kỳ Mặc nằm ngửa, dùng đôi mắt hồ ly mị hoặc nhìn lên đứa nhỏ gọi là A Bảo kia, đột nhiên nheo mắt lại (tuy rằng con người không thể nhìn thấy y nheo mắt). Y thấy đứa trẻ này không tệ, chờ nó lớn lên chút có thể làm vợ, mỗi ngày đều vuốt lông cho y thật tốt (các đệ đệ, muội muội: đại ca ngươi thật sự chí khí nha). Thế nhưng đứa nhỏ nhìn vô cùng khả ái dịu dàng, mi thanh mục tú, mệnh lại không tốt, xem chừng sẽ chết sớm.
Chậc chậc, thật đáng tiếc, đứa nhỏ này không có phúc làm vợ y, hừ hừ, thừa dịp hiện tại để nó sờ nhiều thêm vài cái đi. Kỳ Mặc rung rung chân, nhắm mắt hưởng thụ, nếu để các tiểu đệ, tiểu muội lớn nhỏ của y nhìn thấy, phỏng chừng đều mắng y một câu “Thật quá đáng!!!”, cư nhiên lại nhu thuận trong lòng đứa trẻ loài người như vậy.
Nương của A Bảo đang mang thai cũng đi ra, thợ săn liền hôn lên mặt vợ mình một cái.
“Trước mặt trẻ con mà chẳng nghiêm túc gì cả.”
Phụ nhân trẻ tuổi mặt lập tức đỏ lên, nhấc cái sọt, xem thu hoạch một ngày của thợ săn, con mồi đủ để họ ăn cả tháng, đến tận lúc gần đông.
“Thế nào? Nương tử, vi phu thật lợi hại phải không?”
“Đúng vậy, phu quân lợi hại nhất, á!”
“Sao vậy? Sắp sinh?” Thợ săn cuống quýt hỏi.
“Là đứa nhỏ đạp ta một cái.”
“Để ta nghe một chút, tiểu tử không an phận này, chờ nó ra rồi ta nhất định sẽ đánh mông nó.”
Thợ săn ngồi xổm xuống, dán tai trên cái bụng tròn vo của thê tử, phu thê hòa thuận vui vẻ, hân hoan chờ đứa nhỏ chào đời, tiếng cười ngập tràn gian phòng.
Kỳ Mặc cực kì phiền muộn, tuy rằng A Bảo sẽ vuốt lông y, thế nhưng lại xích cổ y bằng dây thừng vào cột, y cũng đâu phải cẩu, đeo dây xích làm gì! Hóa ra A Bảo tuy nhỏ, nhưng cũng biết rằng hồ ly sẽ ăn gà, nó sợ hồ ly ăn mất mấy con gà mái đang độ đẻ trứng, cha sẽ giận dữ đánh chết hồ ly, liền tròng dây thừng lên cổ hồ ly, miễn cho y tới ăn gà.
Kỳ Mặc không phải bọn hồ ly đó, y chính là một con hắc hồ ly! Đã sớm vượt qua thời kì thèm ăn thịt gà, thịt gà sống mùi vị cực tanh hôi. Thế nhưng hiện tại y không thể hóa thành hình người, cũng không thể nói tiếng người, thực sự nói được tiếng người cũng không thể cứ thế mà mở miệng, sẽ dọa chết đứa nhỏ này, sẽ bị thợ săn lột da!
Vài ngày sau, nương của A Bảo lâm bồn, lại sinh thêm một đứa nhỏ béo mập, thợ săn vui như nở hoa, thu xếp mua thức ăn bồi bổ cho nương tử. Hắn dùng không ít thịt muối và trứng gà, ta van ngươi cái người có kinh nghiệm kia, hắn còn không hề đau lòng làm thịt gà mái nấu canh, thậm chí mang tiền tích góp từng chút một trong nhà đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó nhìn sang Kỳ Mặc.
“Chính là thân quá nhỏ, không thì lột da cũng có thể làm áo lông hồ ly.” Thợ săn vuốt cằm, đánh giá quyền sống còn của Kỳ Mặc, Kỳ Mặc liền đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Cha đừng giết Tiểu Hắc!” A Bảo chu miệng.
Thứ làm cho Kỳ Mặc thêm phiền muộn chính là cái tên “Tiểu Hắc” đầy tục khí kia, làm cho y cảm thấy y không phải là một hắc hồ ly mà là một hắc cẩu. Hồ ly với cẩu họ hàng gần nhau nhưng không hề cùng một đẳng cấp, đây đúng là vũ nhục hồ ly nghiêm trọng! Nhưng phải làm thế nào đây? Thợ săn sơn dã làm gì có văn hóa, nhìn cái tên A Bảo này cũng đủ biết. Đứa nhỏ mấy ngày trước mới chào đời kia, còn trực tiếp máy móc gọi là “A Nhị”!
Buổi tối, trong khi Kỳ Mặc đang ngủ say, cảm giác hai tay bé nhỏ mềm mềm sờ tới sờ lui trên người y, lại có thứ gì đó lạnh lẽo dán sát trên da y, ngứa ngứa nhột nhột không thoải mái, nhưng y vẫn ngủ say không mảy may cảnh giác cho tới tận khi trời sáng, đến lúc tỉnh lại, y liền cười không nổi.
Lông của y!!!
“Cha, A Bảo dùng hồ dính lông lên vải rồi, làm áo lông hồ ly cho nương.” Ý nghĩ của đứa nhỏ A Bảo thật đơn thuần, vì không muốn cha giết sủng vật của nó, liền dứt khoát cắt hết lông toàn thân của Kỳ Mặc, tìm một miếng vải dùng hồ gắn lên, khiến cho tay cũng dính đầy lông, tuy rằng thành phẩm cực kì xấu, nhưng cũng có thể tạm dùng được.
“Ha ha ha ha, A Bảo đúng là bé ngoan của cha nương.” Thợ săn bị sự hiếu thảo và tính trẻ con của trưởng tử chọc cười, nhưng vào tai Kỳ Mặc lại chính là cười nhạo y.
Y bị lão tam biến trở lại thành một con hồ ly đã đủ nghẹn khuất, bây giờ biến thành một con cún vật nuôi y cũng chịu được, thế nhưng đứa nhóc này, thật đáng giận, lại dám cắt trụi lông y! Có khác nào lõa thể, không mặc y phục gặp người?
Ngày hôm đó, Kỳ Mặc liền cắn đứt dây chạy mất, toàn thân trơn bóng hồng hồng tựa như một con hồ ly mới sinh chạy về Thanh Vân sơn, bị các tiểu đệ, tiểu muội trêu chọc cười nhạo một trận, khiến y cực kì tức giận! Đứa nhóc đáng giận kia, nếu như ngươi thật sự chết sớm thì thôi, nếu như còn sống lớn lên, xem xem đại gia có chơi chết ngươi không!