Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu

Chương 31: Phiên ngoại: Mỹ Hồ Đàm



Trong sơn cốc Thanh Vân có một cái hồ, mọi người gọi là “Mỹ Hồ Đàm”. Bởi vì hàng năm khi đến tiết thất tịch, hồ tiên trên đỉnh núi đều sẽ tới chơi đùa, huyên náo ở hồ này. Khi đó, hoa trong sơn cốc cũng sẽ nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người, vạn thú an ổn, trăm loài chim gắn kết, là tiên cảnh Thiên Đình. Nghe nói, nếu trộm được y phục của hồ tiên rồi giấu đi, thì có thể trở thành bạn lữ của hồ tiên. Tuy rằng y phục của hồ tiên cũng không phải là có thể trộm dễ dàng, bên hồ luôn có các thánh thú, còn có các thần tướng Thiên Đình trông coi, có thể nói là khó khăn trùng trùng. Thế nhưng, sẽ luôn có phàm nhân, không sợ gian nan, chỉ vì muốn thực hiện giấc mộng đẹp……

“Lại tới nữa…… phàm nhân thật vô tri, vì sao lại không biết chết tâm chứ?”

Ngồi trên phiến đá một âm trầm công giận tái mặt, đang chuẩn bị đứng lên, thì Lãnh Túc Thần Tướng đứng bên cạnh dù nhìn thấy cảnh đẹp trong hồ khuôn mặt vẫn không thay đổi lại rút cây giáo cắm trên mặt đất lên, nói với âm trầm công “Nhạc phụ, cứ để tiểu tế xử lý”, liền sải bước đi tới cốc khẩu.

( Tế: con rể)

“Tiểu Bát Thập Lục, ngươi nói cho các ca ca tỷ tỷ biết, Thần Tướng mặt than kia, ngươi làm thế nào mà câu được vậy?”

“Không biết……đừng bắt nạt ta……..ta muốn nghịch nước ~” Đệ đệ Bát Thập Lục trong hình dạng lông xù đang ra sức nghịch nước tung tóe.

“Báo ca, ngươi không xuống nước chơi à?”

Tiểu Ngũ Thập Bát toàn thân trần trụi nằm trong hồ, gợn sóng trong veo vỗ lăn tăn, làm cho hai bên hồng hồng trước ngực hắn cũng lấp ló. Báo hoa chỉ lắc lắc đầu, đặt y phục của tiểu Ngũ Thập Bát xuống dưới thân, nằm sấp bên cạnh hồ. Trong hồ, khắp nơi đều có thể thấy những thân ảnh vô cùng xinh đẹp, đều đang khỏa thân, hoặc là khoác một lớp áo mỏng manh, còn có một đống lông xù đang quẫy đạp trong nước chơi đến vui vẻ.

“Ồ, mọi người xem kìa! Cốc khẩu bên kia thật náo nhiệt…….”

Chỉ thấy Thần Tướng cầm giáo thánh vung lên, đám phàm nhân muốn trộm y phục xung quanh chạy trốn tan tác, Ngưu thần lúc này uy phong phô ra đôi sừng, từ bên kia qua đây, còn có chim ưng giương vuốt công kích, trận bát quái bốn phía trên mặt đất……

“Ngưu Ngưu ngươi thật tuyệt ~ yêu ngươi ~”

Lão Ngũ trần trụi “ào” một tiếng đứng lên, liếc mắt đưa tình, hôn gió với vị ngưu thần ở cốc khẩu kia, lại uốn éo eo, lắc lắc mông, các công quân bên hồ vì thế lặng lẽ dời tầm mắt, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…..

“Này! Lũ nam hồ bên kia, dám làm chuyện không hài hòa ở hồ! Ở đây còn có trẻ nhỏ đấy có biết không!” Tỷ tỷ Thập Nhị vùng vẫy trong nước hồ, bọt nước văng khắp nơi, trốn sau tảng đá to ở nơi ven hồ nào đó mà hô to.

“Ngươi sao đã lâu như vậy rồi còn chưa học bơi xong? Mau khua chân của ngươi đi!” Đệ đệ Thất Thập Nhị vùng vẫy mấy cái chân ngắn ngủn cố gắng cựa quậy, đạp nước, sau đó……..ùng ục ùng ục mà chìm xuống, ca ca Ngũ Thập Ngũ canh giữ bên cạnh vội vàng vớt nó lên.

“Nhạc phụ, xử lý xong rồi.”

Thần Tướng đi tới trước mặt đế quân âm trầm công chắp tay ôm quyền, sau đó cắm cây giáo về vị trí cũ trên mặt đất, tiếp tục khoanh tay trước ngực như một pho tượng canh giữ bên cạnh hồ.

Thương Huyền trước khi xuống nước còn đặc biệt đặt lên y phục của mình một lá bùa, người bình thường sẽ không thể nào trộm được y phục của hắn. Không lâu sau, khi hắn nhìn lại về phía bờ, đã không thấy y phục của mình đâu nữa.

“………”

“Bảo bối nhi nương tử, y phục của ngươi ở đây này!” Kỳ Mặc ở trên bờ xa xa vẫy vẫy y phục, vẻ mặt đắc ý.

Thương Huyền phất một chưởng, thoáng chốc, cả thế giới đều im lặng. Kỳ Mặc không động đậy, mấy cục lông xù đều chạy tới ngồi bên tường nghe trộm.

Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều bị thức thời dời đi, thế nhưng vẫn có một phàm nhân thân thủ nhanh nhẹ, trốn trái trốn phải, thiên tân vạn khổ tránh được tai mắt của thánh thú, tránh được trận pháp, ẩn thân trong bụi cỏ chậm rãi tới gần ven hồ, thò tay cầm lấy một bộ y phục nhét vào trong lòng.

“Nương…..cha………con…..con cuối cùng cũng có thể cưới được tức phụ nhi hồ tiên về cho cha nương rồi, tuy rằng hai người đều đã không còn, nhưng hai người hẳn sẽ rất tự hào về con!”

Khi mọi người đã nghịch nước trong hồ tới tận hứng, một đám liền lên bờ mặc y phục. Lũ lông xù không phải mặc y phục, chúng lên bờ, lắc trái lắc phải tận tới khi lông trên người không còn bết lại mà xõa tung ra liền nhảy nhót đi về.

Phàm nhân kia nắm chặt y phục trong tay, trốn trong bụi cỏ lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, bên hồ dần an tĩnh lại, nhưng lại không thấy có hồ tiên nào kêu lên sợ hãi vì bị mất y phục, thật là kỳ quái….

“Tiểu gia hỏa, y phục của ta hẳn là ở trong tay ngươi?”

Đang lúc phàm nhân kia còn ngẩn người, bên tai liền truyền tới một giọng nam trầm thấp dễ nghe, làm cho hắn sửng sốt. Đứng trước mặt hắn, không phải là một nữ hồ tiên, mà là……..

“Tuổi trẻ, khỏe mạnh, cũng rất gan dạ, đúng là thích hợp làm bạn lữ của ta.” Cửu ca một tay khiêng tiểu tử kia lên vai, thuận tiện cầm y phục trên tay hắn xuống quấy một vòng đơn giản dưới thắt lưng. (TNS: mặc niệm cho chàng trai ấy đi nào!)

“Thả, thả ta xuống dưới! Ngươi là ai? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Ha ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi trộm y phục của ta, không phải là muốn làm bạn lữ của ta hay sao?”

“Ngươi vì sao lại không phải là nữ tử? Cho dù là nam, ít nhất cũng phải nhu nhược một chút……”

“Tiểu gia hỏa, ai bảo ngươi rằng hồ tiên đều như vậy?” Lão Cửu nhíu mày.

“…….Thế này không tính! Ta muốn làm lại lần nữa! Thả ta xuống dưới!”

……..

“Ồ? Trộm được y phục của lão Cửu? Phàm nhân kia cũng xui xẻo quá nhỉ? Lão Cửu sẽ thật sự coi chuyện này là thật mà chơi đùa, thật giống với Đại ca năm đó.”

Đại tẩu nhìn thấy cảnh này, chỉ lặng lẽ quay đầu không nhìn nữa. Từ khi hắn chấp nhận thân phận “đại tẩu” này, các đệ đệ muội muội của Kỳ Mặc liền trở thành đệ đệ, muội muội của hắn, hắn thật sự cảm thấy đồng cảm với phàm nhân kia.

Phàm nhân kia không trở lại thôn nữa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn đã lấy dược hồ tiên làm tức phụ nhi như trong truyền thuyết, mà trên thực tế thì…..

“Ta muốn về nhà! Thả ta về nhà! Ai u!”

Lão Cửu đánh lên cái mông trần trụi của tiểu tử, cười nói.

“An phận một chút, ngươi đã là của ta rồi, không phải là do ngươi trộm phải quần áo của ta hay sao? Ha ha ha!”

________________________________________________

Thương Huyền thay quần áo xong xuôi trở về phòng, phát hiện Kỳ Mặc đang trong hình dạng hồ ly, hai tai cụp xuống, ủ rũ co rúm trên giường, hiển nhiên là vẫn luôn canh cánh trong lòng việc bị hắn thưởng cho một chưởng, muốn có bao nhiêu ủ dột liền có bấy nhiêu ủ dột, đáng thương vô cùng, một bộ dáng “Ta bị bỏ rơi”.

“……Tên ngốc, giấu quần áo làm gì……ta đã là của ngươi rồi mà……..”

Thương Huyền nhìn thấy đôi tai đáng thương kia của y, nghĩ đến chuyện ngu xuẩn y vừa làm ở hồ, vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được mà nói.

Kỳ Mặc lập tức bừng tỉnh, dựng tai thẳng đứng, “ngao” một tiếng vui vẻ, bổ nhào về phía Thương Huyền, hưng phấn liếm vài cái lên người hắn, rồi sau đó bắt đầu lột y phục của hắn ra. Thương Huyền ăn mặc đơn giản, chỉ mất hai ba động tác đã ném hết vài lớp áo sang một bên, sau đó Kỳ Mặc lại tự cởi y phục của mình, vội vàng hôn cắn lên miệng Thương Huyền, sau đó là cổ, còn có xương quai xanh mỹ lệ kia.

“Ưm…..hừ……”

Thương Huyền rên nhẹ một tiếng, ở cùng Kỳ Mặc đã nhiều năm như vậy rồi, thân thể hắn đã mẫn cảm tới nỗi làn da mới chỉ bị liếm vài cái, cơ thể lập tức có phản ứng. Kỳ Mặc cúi đầu cười, lại niết hai bên hồng hồn trước ngực hắn đến cứng lên, đầu nhũ truyền tới cảm giác hơi đau nhưng trong đau lại là một cảm giác kỳ diệu.

“Ha a………đừng……ưm……”

Kỳ Mặc nhéo viên thịt trong tay, dùng lưỡi lúc đè lên trên đầu nhũ, lúc lại đảo quanh trêu đùa. Người dưới thân run rẩy, cơ thể vì động tình mà nóng lên, ngực thở dốc phập phồng, tựa như muốn hùa theo mà đẩy đầu nhũ vào miệng y càng sâu hơn.

“Kỳ Mặc…..ưm…….chờ một chút………”

Thương Huyền đẩy Kỳ Mặc ra ngồi dậy, ánh mắt né tránh, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay ra che mắt Kỳ Mặc

“Nhắm mắt lại……không cho mở ra…….”

Kỳ Mặc nghe lời làm theo, Thương Huyền chậm rãi nằm sấp xuống, hai tay cầm lấy dục vọng nóng rực giữa hai chân Kỳ Mặc, thứ cực nóng kia như muốn làm tay hắn bỏng rát. Khi hắn áp mặt sát gần côn th*t cứng rắn kia, một mùi hương thuộc về giống đực đập vào mặt hắn, khiến cho đầu hắn choáng váng muốn lùi bước. Nhưng hắn vẫn mở miệng, đôi môi nóng ướt run rẩy bao lấy quy đầu tròn xoe, từ từ nuốt cả côn th*t thô dài vào miệng, chạm tới tận yết hầu.

“Tiểu Huyền! Tiểu Huyền…….ngươi…….”

“Câm, câm miệng…….không được mở mắt…..”

Nhả côn th*t trong miệng ra, Thương Huyền đỏ mặt chặn lời Kỳ Mặc, bắt y tiếp tục nhắm mắt lại, lại một lần nữa ngậm thứ đó vào, liên tục phun ra nuốt vào, làm cho vật kia càng thêm nóng bỏng, cứng rắn. Hắn nhớ lại cách Kỳ Mặc lấy lòng hắn, đầu lưỡi lướt qua đỉnh côn th*t, liếm thứ vừa yếu ớt lại mẫn cảm kia.

“Ưm…….Tiểu Huyền……hảo bổng……..a……”

Mặt Thương Huyền càng thêm hồng, nắm lấy côn th*t liếm láp một chút lại một chút, mùi vị nam tính này khiến hắn choáng váng, chỉ cần nghĩ đến chuyện thứ đang liếm này xuyên qua hắn thế nào, hắn liền cảm giác bí huyệt đằng sau cũng run lên, nóng dần lên, eo cũng như nhũn ra.

Hắn dùng miệng, ngậm côn th*t sâu tới tận cán, Kỳ Mặc nghĩ chắc hồn mình cũng đã bị cái miệng tiêu hồn này hút mất rồi, lỗ phía trên phun chất dịch, huynh đệ cũng kích động run run. Y nhịn không được mà mở mắt, nhìn thấy Thương Huyền đang nằm sấp giữa hai chân y, hai má bởi vì nổi dục vọng mà đỏ ửng lên, thứ trướng nóng của mình ra vào giữa đôi môi đỏ tươi nóng ướt kia, chỉ bạc dâm mỹ nối liền phân thân và cái miệng đang phun ra nuốt vào.

Thương Huyền cố gắng ngậm trọn thứ đó, đầu lưỡi đảo quanh lỗ nhỏ và những nơi xung quanh, lấy ngón tay lộng lên xuống vật cứng, xoa bóp nhẹ nhàng hai chiếc túi, động tác cẩn thận, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa thẹn thùng, nhìn qua thật câu dẫn.

Kỳ Mặc đè đầu Thương Huyền lại, eo đây thẳng về phía trước, để dục vọng trong miệng Thương Huyền có thể trừu động nhanh chóng, cuối cùng bắn vào miệng Thương Huyền.

“Khụ…..ưm……khụ……..”

Thương Huyền nuốt thứ dịch đặc sệt nóng bỏng vào, hai mắt ướt át đỏ ửng, thè lưỡi liếm tinh dịch bị trào ra bên môi, ánh mắt nhìn Kỳ Mặc mang theo một tia dụ hoặc. Kỳ Mặc rốt cuộc nhịn không được sự hưng phấn và cảm giác mừng như điên trong lòng, đẩy Thương Huyền nằm xuống, cuồng nhiệt hôn hắn, miệng lưỡi quấy đảo khắp khoang miệng hắn, tựa như muốn cướp hết dưỡng khí của hắn vậy.

“Ưm…..ưm…….ha….a……ưm..”

Kỳ Mặc thò hai ngón tay vói vào miệng thấm ướt, cúi đầu tiếp tục hôn, một tay tách hai chân Thương Huyền ra, ngón tay chen vào huyệt nhỏ không ngừng khuấy trộn, khuếch trương.

“Ưm…..hừ….ưm……Kỳ Mặc…..a…….”

Thân thể Thương Huyền lui về phía sau, hai ngón tay Kỳ Mặc đẩy càng mạnh về phía trước, cắm tới chỗ sâu bên trong, liền lúc nặng lúc nhẹ dùng lực ấn xuống làm huyệt nhỏ co rút lại. Thương Huyền vặn vẹo rên rỉ dưới thân y, y lại càng hôn sâu làm cho hắn không thể phản kháng lại, cũng không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể xụi lơ dưới những động tác đùa nghịch của y.

“Ha….a…….a…..ưm…..”

Huyệt khẩu đã được khuếch trương tới ba ngón tay, tùy lúc chuẩn bị nghênh tiếp sự xâm phạm, Thương Huyền giơ một chân lên cọ vào người Kỳ Mặc, ngầm thúc giục.

“Vào……vào đi……..ưm…….a……a……a….”

Kỳ Mặc cúi người, côn th*t tiến quân thần tốc, cắm vào tiểu huyệt, nhồi vào chỗ sâu bên trong, bắt đầu kịch liệt trừu động mạnh mẽ.

“A..a….a.a……a……ưm…….ha…a……Kỳ Mặc………ưm……ưm….a…..”

Tựa như không muốn cho Thương Huyền cơ hội có thể thở dốc, Kỳ Mặc ngay từ đầu đã mạnh mẽ đưa đẩy, huyệt nhỏ mẫn cảm rất nhanh đã co rút lại, cắn chặt lấy dục vọng của y, khoái cảm mạnh mẽ từng luồng lại từng luồng truyền tới thân thể của chủ nhân, cũng mang tới cảm giác sảng khoái cho kẻ xâm nhập.

“Ưm……a…..a…….a……a…..sâu quá………ưm…..a……ưm…….”

Thương Huyền ôm chặt lấy vai Kỳ Mặc, thân thể thỉnh thoảng bị thúc một cái lại giật nảy lên, bên trong huyệt nhỏ không ngừng co rút lại, khoái cảm liên miên làm cho hắn ý loạn thần mê, chỉ có thể bám chặt lấy người đang đè bên trên mình.

“A…..a…..Kỳ Mặc……ưm…..Kỳ Mặc……..ha…..a…..”

“Tiểu Huyền………..thoải mái không? Có phải rất thích không? Ưm…….Tiểu Huyền………Tiểu Huyền……Bảo bối nhi………..ha…….bên trong ngươi nóng quá………ưm……..hảo bổng………”

“Đừng……….đừng nói nữa……ưm…..a….a…a…..ha…..a…..ưm….”

Tiểu huyệt bị côn th*t thô dài nới rộng ra, Kỳ Mặc đè hai chân Thương Huyền xuống, hạ thân nhanh chóng không chút ngừng nghỉ ra vào động nhỏ của Thương Huyền, phát ra tiếng nước nhóp nhép.

“Ưm…..a….a…..a…..ha……a…..chậm……chút…….nóng quá…….ưm……”

Bí huyệt bị ma sát không ngừng vừa nóng lại ngứa, tựa như muốn bốc cháy. Thương Huyền lắc eo trốn tránh, liền bị đè lại tháo nước, Kỳ Mặc đẩy thẳng tới hoa tâm, mỗi một lần va chạm đều vừa độc vừa chuẩn, cảm giác tê dại mãnh liệt tán loạn thẳng từ lưng lên tới trán, khiến cho hắn bị kích thích tới nỗi chỉ có thể khóc thét dưới thân Kỳ Mặc.

“Kỳ Mặc………hừ….ưm……ưm….ô………Kỳ Mặc……ta….ưm…..bỏ cuộc ……a……a……”

“Nương tử, tối nay là thất tịch, không thể nói không muốn……ngoan……..ta sẽ nhanh thôi…….ưm…….”

Kỳ Mặc liếm giọt lệ chảy ra từ khóe mắt Thương Huyền, vòng eo hữu lực tiếp tục hung hăng đong đưa càn quét bên trong, Thương Huyền chỉ có thể ưm a thở dốc rên rỉ dưới thân hắn. Lúc này Kỳ Mặc cầm lấy phân thân đã đứng thẳng dậy của Thương Huyền mà ma sát, tiểu huyệt co rút càng thêm cường liệt, móng tay Thương Huyền bấu lấy vai, lưng y đã cắm vào tận thịt.

“Không muốn…….a……ha….a……ưm…….không muốn……a……a…..

Trước sau đều bị kích thích tạo ra khoái cảm làm cho Thương Huyền gần như sắp ngất đi, trong đầu trống rỗng, thân thể run rẩy, vật cứng chôn sâu trong huyệt nhỏ càng đẩy càng nhanh, khiến cho hắn thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập của thức hung khí kia.

“A…….ưm……a…..a…a…”

Trong tiếng rên cao thất thanh, Thương Huyền đạt tới cao trào, tiểu huyệt co rút lợi hại, ngọc hành trước người phun bạch dịch làm ướt bụng của cả hai, tinh dịch nóng bỏng của Kỳ Mặc cũng đổ vào trong bí huyệt, làm cho khắp nơi ướt át dâm mỹ, khiến cho Thương Huyền căn bản không dám cúi đầu nhìn. Thân thể hắn xụi lơ trên giường, dư vị sau cao trào khiến cho hắn không động đậy được dù chỉ một ngón tay, muốn trừng mắt lườm hắc hồ đã làm càn cưỡng ép mình, ánh mắt kia lại biến thành khiêu khích, mềm mại, thoạt nhìn càng giống như thẹn quá hóa giận. Kỳ Mặc cúi đầu thương yêu hôn hôn môi và mũi Thương Huyền, không ngừng lưu luyến hôn lên đôi môi trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, tựa như đối xử với một bảo vật vô cùng quý trọng, mà Thương Huyền quả thật cũng chính là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.