Cổ Tâm Linh Lung

Chương 17



Tô Vũ Quyên day day huyệt thái dương, không sõ sự việc kỳ quái này là như thế nào. Theo lời Chinh Tín nói, lần cuối cùng người ta nhìn thấy Lâm Lung là ở khu ngắm cảnh ở vùng ngoại ô, đi cùng cậu có cả hai anh em họ Triệu và Nghiêm Phương, nhưng như thế nào đó mà trên đường về lại đột nhiên không nhìn thấy cậu nữa.

Nếu đây là một vụ mưu sát thì ít nhất cũng phải có thi thể. Nhưng mà bất luận Tô Vũ Quyên điều tra các cuộc án mạng gần đây như thế nào vẫn không hề có chút tin tức, việc này ngược lại càng khơi gợi hứng thú trong cô.

Đi ra từ văn phòng cục cảnh sát, cô dừng bước bởi nghe thấy một cuộc đối thoại lớn tiếng.

“Người đàn ông lúc nãy trông có vẻ là người có tiền nhỉ.”

“Đúng vậy, nhưng mà người có tiền lúc báo án cũng toàn chuyện kì lạ. Cậu có biết hắn nói gì không? Hắn nói là em gái của hắn bị mất tích khi rơi xuống hồ nhân tạo trong nhà, cười chết tôi.”

“Chắc là thần kinh có vấn đề rồi, nếu không cũng là bị hội chứng hoang tưởng gì đó.”

“Nhưng mà nói cũng lạ, cô gái kia đúng là mất tích thật, tại sao chúng ta lại không tìm thấy một chút manh mối gì, ngay cả thi thể không có.”

Tình huống vô cùng quen thuộc, Tô Vũ Quyên không suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, hi vọng có thể tìm gặp “người đàn ông” trong câu chuyện của người cảnh sát kia.

Dừng xe lại bên đường, cô liếc mắt một cái đã tìm ra hắn.

“Thật xin lỗi tiên sinh, tôi có thể quấy rầy một chút hay không?”

Người đàn ông đã đeo kính đang muốn mở cửa xe thoáng chút kinh ngạc quay đầu lại.

“Tôi đối với chuyện của em gái anh rất có hứng thú, bởi vì một người quen của tôi cũng đang mất tích trong tình huống tương tự.”

“Thật sao?” Người đàn ông tháo kính mắt, vươn tay, “Phương Quân Thành.”

Tự giới thiệu xong, hắn lại đề nghị, “Chúng ta tìm một nơi thích hợp để nói chuyện đi.” Cứ như vậy, hai người bọn họ tìm tới một quán cà phê yên tĩnh.

“Chuyện Tiểu Di mất tích, không bằng nói là đột nhiên biến mất trong không khí mới đúng.” Phương Quân Thành lướt đầu ngón tay qua thành cốc thở dài, đem toàn bộ sự việc kể ra.

Cô gái là muốn nhảy xuống hồ nhặt món đồ chơi cho đứa cháu nhỏ, bỗng mọi người bên ngoài nghe thấy có một tiếng nổ lớn nên đồng loạt chạy vào xem xét, nhưng mọi người đứng bên hồ tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô đâu, nhờ cả nhân viên cứu hộ đi xuống tìm kiếm cũng không thấy có gì dưới đáy hồ cả, điều này làm cho tất cả mọi người đều rất hoang mang.

“Tôi nghĩ, em gái anh chắc hẳn không có việc gì đâu.” Tô Vũ Quyên thành khẩn nói.

“Không gạt gì cô, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy. Bao ngày qua vẫn không tìm thấy thi thể của con bé, tôi cũng coi như yên tâm… Nói như vậy, Tô tiểu thư cũng gặp qua chuyện giống như của Tiểu Di rồi sao?” Phương Quân Thành tò mò nhướng mày.

Tô Vũ Quyên có chút khó xử nói, “Tôi chỉ là hoài nghi một người quen cũng biến mất theo kiểu như vậy, nghe nói lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cậu ấy là ở bên hồ.”

“Có lẽ bọn họ đã đi đến một thế giới mà chúng ta không hề hay biết.” Phương Quân Thành trêu ghẹo nói.

Thế giới kia… Tô Vũ Quyên nhíu mày, cô chưa bao giờ có cảm giác lo lắng như vậy.

“Phương tiên sinh, tôi có thể đến xem hồ nhân tạo nhà anh một chút được không?”

—–

Bởi vì trung tâm thành phố quá mức đông đúc và ồn ào, từ lâu gia đình họ Phương đã chuyển đến ở vùng ngoại thành, xây dựng một ngôi biệt thự lớn vô cùng.

Phương Quân Thành dẫn Tô Vũ Quyên đi tới sân sau nhà mình. Cảnh quan tuyệt đẹp làm cho cô cảm thán không ngừng.

“Đây đều là ý tưởng của cha mẹ tôi, cô đừng chê cười.”

Toàn bộ sân sau đều là kiến trúc theo kiểu Tô Châu thời cổ, nhưng cũng không hoàn toàn bài trí theo kiểu truyền thống, thật sự là một thiết kế tuyệt vời.

“Những bức tranh ở đây là nhờ người đến vẽ sao?” Tô Vũ Quyên kinh hãi hỏi.

“Rất tiếc không phải, toàn bộ đều là ý tưởng của cha mẹ tôi.”

Nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng hai người cũng đi đến “Ngọn nguồn xảy ra sự việc” trong truyền thuyết.

Gió thu lành lạnh, hồ nước bừng lên ánh sáng xanh biếc, gần như có thể nhìn thấy được đáy.

“Nước trong này thật kỳ lạ, sao lại trong suốt như vậy?” Bình thường nước trong hồ nhân tạo chẳng phải là hay đục ngầu màu rêu hay sao?

“Tôi cũng hay nghĩ như vậy. Nhưng hồ này có chu kỳ thay nước, có lẽ vì vậy mà trong vắt như thế.”

Ánh mắt Tô Vũ Quyên vẫn dừng lại ở trên mặt nước, sóng vỗ nhè nhẹ, cô cảm thấy dường như sắp có một manh mối gì đó xuất hiện trong đầu, nhưng vẫn không cảm giác được rõ ràng.

Quản gia xuất hiện cắt ngang dòng suy tư của hai người, hai người lớn trong gia đình họ Phương nghe tin con gái yêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền ngay lập tức từ New Zealand xa xôi bay về Thượng Hải. Tô Vũ Quyên nảy ra một ý tưởng, nếu bọn họ là người đã thiết kế ra toàn bộ ngôi nhà này, vậy chắc chắn họ sẽ biết được chân tướng của hồ nước.

Thì ra hai vợ chồng đã sớm chú ý đến hiện trạng lạ của cái hồ, nhưng về sau do di cư sang Australia nên cũng từ từ mà quên đi mất.

“Tôi còn nhớ rõ, vào đêm Trung Thu năm đó, một nhà chúng tôi ngồi ở bên hồ ngắm trăng, đột nhiên phát hiện trong hồ nước chấn động dữ dội, nhìn xuống thì thấy bọt nước trong hồ không ngừng trào lên, y hệt như một cái lốc xoáy. Nhưng lúc ấy cũng không quá để ý, có lẽ là do trời quá tối.

Tô Vũ Quyên lén lút ghi nhớ trong lòng, chào tạm biệt bọn họ, sau đó gọi điện cho Triệu Tích Diệp, nói muốn mời hắn đi ăn tối.

Triệu Tích Diệp tuy rằng rất muốn từ chối, nhưng lại ngại lỡ như có chuyện rồi làm ảnh hưởng đến quan hệ “hữu nghị”, cho nên không thể không chừa mặt mũi lại cho người ta.

Ba ngày sau, ở trong một nhà hàng Italia nổi tiếng, một nam một nữ bề ngoài lịch lãm lần lượt xuất hiện, bất tri bất giác mà trở thành tâm điểm trong nhà hàng.

Triệu Tích Diệp cố bày ra vẻ mặt hứng thú trò chuyện cùng cô, hết sức chú ý không để cho mình lộ ra động tác bất lịch sự nhỏ nào, muốn hút thuốc nhưng cũng phải kiềm chế.

Đợi cho đến khi ăn xong, lúc uống cà phê, Tô Vũ Quyên mới chuyển sang đề tài chính.

“Tôi gần đây có nghe một số chuyện rất thú vị.” Cô đem những chuyện kỳ lạ phát sinh ở Phương gia êm ái kể ra, thành công nhìn Triệu Tích Diệp hoảng hốt dồn toàn lực chú ý lên trên người mình.

“Nói cho tôi biết, Phương gia đó hiện giờ đang ở đâu!” Hoảng loạn đứng lên, Triệu Tích Diệp kích động cầm lấy cánh tay cô. Những người ở trong nhà hàng lặng lẽ ghé mắt sang nhìn họ, bắt đầu châu đầu ghé tai mà bàn tán.

Tô Vũ Quyên cười ý bảo hắn chú ý xung quanh một chút, trong lòng thoáng đắc ý, chỉ cảm thấy bây giờ hai người đang cùng đi trên một con đường.

“Muốn tôi nói ra cũng được, nhưng cũng phải cho tôi quyền lợi được biết nguyên nhân chứ?”

Triệu Tích Diệp thở dài, mọi chuyện rồi thì cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, thì ra bấy lâu Tô Vũ Quyên vẫn điều tra chuyện của Lâm Lung, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không thể giấu giếm thêm được nữa.

“Anh muốn đi tìm cậu ấy?” Trong mắt Tô Vũ Quyên tràn đầy kinh ngạc, đối với cô mà nói, hành động như vậy rất không giống với Triệu Tích Diệp mà cô quen biết.

“Anh có từng nghĩ tới, một người hiện đại như anh lại về cái nơi đó mà trồng trọt, anh làm sao có thể kiếm ra tiền để nuôi sống anh và Lâm Lung?”

Triệu Tích Diệp che đi cái trán đang đau đớn, “Tôi không nghĩ được nhiều như vậy, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh cậu ấy mà thôi.”

“Không, hãy nghe tôi nói, hiện tại người cần phải lý trí nhất chính là anh. Trước hết hãy bình tĩnh lại, chúng ta sẽ tìm ra được biện pháp tốt hơn.” Tô Vũ Quyên đột nhiên phát hiện sắc mặt của hắn rất kỳ lạ, “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”

“Tôi thấy, đau đầu.” Hắn xoa hai mắt, cảm giác mọi thứ càng lúc càng mơ hồ, gần như không còn nhìn thấy gì rõ ràng ở trước mắt.

“Vẫn là nhanh tới bác sĩ khám đi.” Tô Vũ Quyên vội vàng gọi nhân viên tới tính tiền, quay đầu lại mới phát hiện Triệu Tích Diệp đã té ngã trên mặt đất, cô hoảng hốt gọi người bên ngoài, rốt cuộc dưới sự trợ giúp của quản lý mà đem được hắn đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.