Cổ Tâm Linh Lung

Chương 9



Chữ này rốt cuộc là chữ gì đây… Lâm Lung nhìn trái nhìn phải cũng tìm không ra được một từ tiếng Hán, lại nghe thấy Triệu Tích Diệp ngồi phía đối diện hảo tâm nhắc nhở, “Lâm Lung, cầm ngược thực đơn rồi.”

Nhân viên phục vụ bàn đứng một bên hai vai run rẩy, ho nhẹ một tiếng, như là đang cố gắng nén cười.

Lâm Lung cảm thấy vô cùng bất lực, có lẽ người ta sẽ xem mình như một trò cười.

Triệu Tích Diệp công lực thâm hậu không hề hé môi cười, hoàn toàn kiềm nén được. Lâm Lung thả lại thực đơn lên bàn, chuyên tâm đánh giá cách bố trí tinh xảo của tiệm cơm. Cách đó không xa còn có vài cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang, giống như chỉ đang mặc một cái yếm, đôi chân trần trụi quá nửa lắc lư lắc lư, ánh mắt còn thường xuyên đưa sang ngắm nhìn Triệu Tích Diệp đang ngồi đối diện mình.

Ánh mắt như vậy Lâm Lung đã từng gặp qua. Hồi trước mỗi lần cùng tỷ tỷ ra ngoài cũng sẽ có những nam tử nhìn tỷ tỷ như thế, một hồi làm cho tỷ tỷ không dám xuất đầu lộ diện nữa. Chính là ở thời hiện đại này đã đổi sang thành hoàng cầu phượng rồi sao? (1)

“Em đang nhìn cái gì thế?” Thấy Lâm Lung sững người như vậy, Triệu Tích Diệp liền nhìn về phía mà cậu đang nhìn, trên mặt lập tức bày ra biểu hiện khó chịu. Ngẫm lại, Lâm Lung cũng đã đến độ tuổi này rồi, theo như người ta hay nói chính là thời kỳ trưởng thành. Đến thời kỳ này luôn luôn có hứng thú đặc biệt đối với người khác phái, chuyện này cũng xem như là hiện tượng tâm lý bình thường mà thôi, nhưng mà hắn lúc này vì cái gì lại thấy khó chịu đến thế.

“Lúc ăn cơm không nên nhìn đông nhìn tây.” Cuối cùng vẫn là nhịn không được, Triệu Tích Diệp đưa tay nắm cằm cậu bắt buộc quay về phía mình.

“Nhưng mà, các nàng ấy đều đang nhìn về phía ngươi.” Đối mặt với Triệu Tích Diệp tuấn tú lỗi lạc, một cảm giác chua chua trong lòng đột nhiên dâng lên, Lâm Lung chợt phát hiện bản thân thật vô dụng, tay không khỏi nắm lấy một góc khăn trải bàn. Cậu tột cùng là đang ghen tị với mị lực của hắn, hay là tức giận những nữ nhân này không biết kiềm chế mà nhìn hắn?

Thì ra là như vậy, Triệu Tích Diệp đột nhiên vui vẻ thở một hơi, “Mắt sinh ra trên cơ thể của người ta, muốn nhìn cứ để cho họ nhìn.”

Trong lúc đùa nghịch với dao nĩa, Lâm Lung lại tiếp tục lòng dạ hẹp hòi hỏi: “Có phải có rất nhiều cô nương gia muốn được gả cho ngươi hay không?”

Ngại bàn tay đang đầy dầu mỡ, Triệu Tích Diệp không thể theo thói quen mà sờ đầu cậu, “Không có chuyện như vậy đâu. Còn có, về sau đừng có gọi người ta là “cô nương gia” nữa, ở thời này nên gọi là “tiểu thư”.”

Lâm Lung vừa mới gật gật đầu, bàn bên cạnh hai người bọn họ bỗng xuất hiện một bóng người che lấp đi ánh sáng.

“Ồ, tâm trạng Triệu tổng thật tốt.” Không cần quay đầu lại Triệu Tích Diệp cũng biết người luôn làm cho mình đau đầu này là ai.

Lâm Lung thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả, ánh mắt vô tư nhìn chằm chằm vị tiểu thư kia, lại bị người ta hung hăng trừng mắt liếc cho một cái.

“Hừ, anh sống cũng tốt thật, không ngờ nhanh như vậy đã tìm ra người tình mới, lại còn là con trai.” Người bạn gái cũ này hiển nhiên vừa rồi trông thấy Triệu Tích Diệp lấy nĩa đút thứ gì đó cho Lâm Lung ăn, cho nên đã hiểu lầm quan hệ của họ.

Triệu Tích Diệp dứt khoát bày ra gương mặt lạnh lùng, “Sở Hồng, quan hệ của chúng ta đã chấm dứt, hi vọng cô không quấy nhiễu sinh hoạt cá nhân của tôi nữa.”

Nhìn thấy khiêu khích đối với hắn không có hiệu quả, Sở Hồng chuyển mục tiêu sang Lâm Lung đang không hề phòng bị mà ngồi ở kia, “Các người là hai người đàn ông, lại ở bên nhau như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Tôi nói thật cho cậu biết em trai à, Triệu Tích Diệp hắn chỉ biết đùa giỡn với người khác mà thôi, cậu nếu coi là thật thì cậu chính là đồ ngốc. Lúc trước tôi vì hắn mà phá luôn cái thai trong bụng, cuối cùng vẫn là bị hắn bỏ rơi…”

“Sở Hồng, đủ rồi!” Triệu Tích Diệp thấy cô ta càng nói càng thái quá, cắt ngang lời nói, vội vàng kéo Lâm Lung rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.

Dọc theo đường đi hai người vô cùng trầm mặc khiến cho Triệu Tích Diệp nghĩ rằng Lâm Lung bị những lời nói lúc nãy dọa sợ, “Hãy nghe tôi nói, mọi chuyện không phải như lời cô ta nói đâu…” Trong lúc đang muốn giải thích, hắn lại nghe thấy Lâm Lung chất vấn.

“Ngươi… Ngươi tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy đối với một vị cô nương?!” Chưa kết hôn lại có thai, đã vậy còn không chịu trách nhiệm đi thú người ta về, vậy thì so với Tịch Phong còn khốn nạn hơn. Lâm Lung không tự giác mà cất bước đi nhanh hơn.

“Lâm Lung, vừa rồi cô ta là nói dối…”

“Mặc kệ chuyện nàng nói là thật hay giả, ngươi nếu là… Cùng người ta…. Làm ra chuyện như vậy… Nên cùng nàng… Thành thân…” Bóng dáng kia nói xong lời chỉ trích liền đi xa dần rồi như biến mất trong không khí.

Tới lúc Triệu Tích Diệp lấy lại được tinh thần thì đã không nhìn thấy Lâm Lung đâu nữa. Hắn không hiểu, cũng không đoán ra được. Những lời nói vừa rồi thật sự đánh sâu vào vấn đề đạo đức đối với Lâm Lung hay sao?

—–

“… Mẫu thân, sao con lại trở nên kì lạ thế này…” Trong một con hẻm kín đáo, có một dáng người thiếu niên thấp bé ngồi cuộn mình trên bậc thang, “Vì sao con lại yếu đuối như vậy… Vì sao con lại khổ sở như vậy… Con… vì sao… lại khóc…”

Người qua đường trông thấy vẫn cứ thế đi qua đi lại, cho dù đã trải qua mấy trăm năm, tính cách loài người vẫn là lạnh lùng như thế, không hề thay đổi.

Triệu Tích Diệp dựa vào trực giác chạy ngang qua một dãy phố, Lâm Lung cơ thể yếu ớt, nhất định không thể chạy được xa, hẳn chỉ có thể ở trong phạm vi khu phố phụ cận. Hắn không khỏi nhìn lên đám mây đen dày dặc trên trời, mưa giữa mùa hạ, thường nói đến là đến, hắn phải nhanh chóng tìm ra cậu.

Tích táp, một giọt nước bỗng rơi xuống cánh tay, Lâm Lung ngẩng đầu lên thì phát hiện mặt trời đã sớm bị che lấp đi rồi, giông tố đang dần kéo đến. Người đi trên đường dường như đã có sự chuẩn bị trước mà lục lọi lôi ra những chiếc ô, chỉ có cậu vẫn cô đơn đứng yên một chỗ, nhìn từ xa trông giống như một con chim nhỏ bị rơi khỏi tổ, không tìm ra chỗ trú mưa.

Thật đáng sợ, cậu là đang một mình đối mặt với thế giới xa lạ này sao? Không có người quen, không có những con đường quen, không có nơi để cậu có thể quay về. Lâm Lung nhẹ ở trong cơn mưa rùng mình một cái, thân thể vừa muốn đứng lên lại bị ngã ngồi trở lại.

“Lâm Lung, tỉnh lại!” Triệu Tích Diệp lo lắng vỗ nhẹ khuôn mặt Lâm Lung, nhiệt độ vô cùng cao truyền qua tay hắn khiến cho hắn khủng hoảng cực độ, cậu đã ở trong này hôn mê bao lâu rồi?

Lông mi ướt nhẹp rung động vài cái, Lâm Lung khó chịu nhăn mày, “Thật lạnh…” Cậu suy yếu lặp lại.

“Chết tiệt.” Nguyền rủa một câu, Triệu Tích Diệp thành thục bế lấy cơ thể lạnh như băng của cậu, hỏa tốc mà chạy về nhà. Tên nhóc này chắc chắn là đã bị cảm lạnh rồi.

—–

Khi Triệu Tích Văn về nhà, không khí quá mức im lặng khiến cho hắn hoài nghi có phải mình đã vào nhầm nhà rồi hay không. Nhìn vào cửa phòng khép hờ trông thấy Lâm Lung sắc mặt đỏ bừng đang nằm ngủ say trên giường, anh trai của hắn thì ngồi ở một bên trông chừng cậu, hắn vội vàng vọt vào trong phòng.

“Gì thế này, em mới đi ra ngoài có vài giờ, Lung Lung tại sao lại hóa thành như vậy?!”

Triệu Tích Diệp cuống quít chặn lại âm thanh ồn ào của hắn, đem hắn tha ra ngoài cửa.

“Đừng làm ồn, cậu ấy đang phát sốt.”

Triệu Tích Văn hồ nghi nhìn chằm chằm anh trai mình, “Tại sao có thể như vậy? Anh không phải lúc nào cũng ở bên cậu ấy hay sao?”

Đối với em trai quá mức thông minh, Triệu Tích Diệp chỉ luôn có thể thẳng thắn mà trình bày.

“Nếu là em, em cũng không nhẫn nhịn được!” Nghe xong toàn bộ chân tướng sự việc, trong lòng Triệu Tích Văn đột nhiên vô cùng căm phẫn, “Không sao, anh đừng lo lắng, chờ Lung Lung tỉnh lại em sẽ giải thích cho cậu ấy nghe. Cậu ấy không nghe anh nhưng có lẽ sẽ nghe em thôi?!”

Trên mặt Triệu Tích Diệp không khỏi run rẩy, “Em có ý gì vậy? Có nghĩa là lời nói của em còn có uy hơn cả của ân nhân cứu mạng là anh đây?!”

Thật là, ngạc nhiên quá đi mất, anh trai hắn thế nhưng cũng biết ghen cơ đấy, “Không phải, dù sao em và cậu ấy cũng gần bằng tuổi nhau, nói chuyện cũng dễ dàng hơn thôi!” Triệu Tích Văn thức thời không dám chọc giận lão hổ này thêm nữa.

“Tốt, đêm nay anh sẽ trông chừng cậu ấy, nếu cậu ấy tỉnh lại, anh sẽ gọi em.” Triệu Tích Diệp nói xong lại bước vào trong phòng Lâm Lung, để lại Triệu Tích Văn đứng đó thốt ra một tiếng than sợ hãi, “Thật là, bây giờ có muốn dừng cũng không dừng lại được nữa rồi. Anh trai chưa từng cưng chiều ai như vậy đâu.”

* Chú thích:

(1) Hoàng cầu phượng: ý nói phái nữ chủ động tìm kiếm bạn trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.