Có Thai Với Thằng Bạn Thân

Chương 7: Sống chung



Đang suy nghĩ vu vơ mẹ tôi ôm tôi vào lòng

- Con gái của mẹ.. chúc con hạnh phúc..

Tôi quay lại biết ngay là mẹ mà, biết ngay mẹ sẽ nói gì trước khi về..

- Mẹ yên tâm đi.. Tuấn nó không dám làm gì đâu..

- COn thật sự yêu Tuấn à? Tại sao mẹ không biết điều này, có gì con cứ nói cho mẹ!

- Làm gì có mẹ, con yêu nó lắm mà tại con không nói thôi.

- Con mẹ đẻ ra mẹ biết mà.. mẹ đi guốc trong bụng con luôn đấy Linh ạ!

- Thôi mẹ về đi nghỉ ngơi, mai con chạy về ăn cơm, mẹ đừng lo...

Miệng nói mẹ về nhưng khi mẹ tôi vừa rời đi, tôi ngồi xuống ngay cửa chính khóc nức nỡ..

Thế đây là đêm tân hôn của tôi đấy!. Thằng Tuấn nủ say mèm không trả lời hỏi han an ủi,tôi bước vào phòng chúng tôi, dc trang trí khá đẹp. Trước đây cũng từng mơ về cái đám cưới rực rỡ với người mình yêu, cứ nghĩ đến đêm tân hôn sẽ quấn quít nhau mãnh liệt, ai ngờ, đời không như mơ mà!

Sáng thức dậy đã 9h sáng, lúc tối ngủ dưới đất, còn Tuấn nằm trên giường thì bây giờ tôi lại nằm trên giường.. chắc nó bế...

Theo quán tính lấy đt bấm gọi nó được 1 tiếng chuông tôi hết hồn tắt máy, mới sực nhớ ủa gọi nó làm gì

- Mày gọi tao có việc gì?

- Tao nhầm, thế nhé!

Trong phòng có sẵn laptop, ở nhà không việc gì làm, tôi thói quen, tư nhiên thấy nhớ D.. thì cũng vừa vào xem cs của D bây giờ thế nào thì thấy D đăng tus công khai

- Chúc e hạnh phúc!

Được đăng ngày hôm qua, là ngày cưới của tôi, vào tin nhắn đứng như dự đoán D nhắn cho tôi

- Anh chúc em hạnh phúc..  anh thật tệ khi không cưới được em.. Cs của anh bây giờ tệ lắm, vc anh sắp ly hôn..

Tôi đọc đến đây không khỏi kìm nước mắt. D không hạnh phúc. Lúc trước bỏ tôi để cưới cô ấy, bây giờ lại nói không hạnh phúc... tôi thấy tiếc cho mối tình giang dở của tôi quá. Nhưng không rep lại vì tôi sợ mọi việc đi quá xa, không phải sợ Tuấn biết nhưng dấn đến tôi thấy khinh bỉ D rồi.

Bởi vì cuộc sống ai người đó sống, tôi hay lấy lý do này kia về nhà mẹ ăn cơm, mình tôi thì nấu nướng để làm gì.. Ngày cuối tuần cũng làm thủ tục qua nhà ba mẹ Tuấn chơi, nhàm chán lắm!

Cuộc sống cứ tiếp diễn, mảnh ai đó sống, hôm nay tôi có lịch đi khám thai, chắc phải đi 1 mình, vì đã 1 tuần trôi qua tôi dạo gần đây chúng tôi phòng ai đó ngủ, ít ai để ý đến nhau.

Tôi chạy xe máy 1 mình đến nơi thì thấy Tuấn gọi điện thoại

- Mày đến chưa, tao đang chờ trước phòng khám

- Gần..

Cúp máy tôi bất ngờ khi nó đợi sẵn ở đó.

- Mày nhớ à (tôi hỏi)

- Tao có ghi lịch mà.. vì con ok? xin đừng  nghĩ xâu xa!

Tahi tôi được 3 tháng.. nhanh quá nhanh, tim thai phát triển tốt, quãng time tôi mệ mỏi nhưng cũng đã qua.

- Tại sao nhỉ tao có thắc mắc?

- Mày nói đi

- Tao vẫn chưa thấy rõ hình em bé sao giống cục gì ấy khi nào nó có tay có chân?? ( Tuấn hỏi ngu ngơ)

- Vì em bé còn nhỏ mà hiểu chưa? sao mày ngu thế?

- Mày về đi nhé.. tối nay sinh nhật bạn tao. tao về muộn tý

- Thế tao về mẹ nhé.

Tuấn chạy theo kéo tay tôi

- Đừng.. ở nhà chờ tao đi tao hứa về sớm..

- Mày nhớ tao không dám ở một mình đâu.

Tối đó về nhà toi cứ qua lại thấp thỏm đợi Tuấn, 23h rồi nó chưa về, buồn ngủ nhưng nhắm mắt lại cứ tưởng tưởng đang có ai đó nhìn mình lại giật mình thót tim. Định gọi mẹ nhưng nghĩ sợ phiền mẹ, Thế là lấy hết can đảm gọi cho Tuấn.

- Thuê bao quý khách....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.