Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 16



Uể…oải…Đó là hai từ duy nhất diễn tả tâm trạng của nó ngay lúc này…

-Hà, mày bị làm sao thế?-Vẫn là hai đứa bạn thân chạy đến hỏi thăm nó đầu tiên. Nó ngẩng mặt lên, không phải người nó mong chờ. Hơi thất vọng nhưng nó vẫn rất vui vì có hai đứa bạn thân tâm lí.

-Tao đang buồn đời đây!!!

-Một người có một đời mà mày buồn thì sống sao nổi.-Vẫn là cái giọng tinh nghịch của Mỹ Hân vang lên an ủi tâm trạng nó.

-Có chuyện gì kể tụi tao nghe coi…

-Ừm, thì là…

-Là sao?-Hai đứa mất kiên nhẫn đồng thanh.

-Tao có một đứa bạn gái…đang gặp phải rắc rối…là bạn tao gặp rắc rối nhé…

-Đứa bạn nào mà tụi tao không biết nhỉ? À mà thôi, bỏ qua. Rồi sao nữa???

-Ừm thì bạn tao là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh và học giỏi nữa….hâhhaha

-Con này…-Thấy Uyên và Hân định rút chiếc dép tông lào ra là nó hoảng sợ, nghiêm túc lại ngay…Không thể chọc giận hai tỉ được…

-Thật ra nó đang yêu đơn phương một anh chàng…

-Con bé đó là mày hả?

-Ừm, tao….không, không, cái gì? Là bạn tao…

-Okei, tiếp đi.

-Nhưng anh chàng ấy lại là người yêu của bạn thân…cô bạn ấy cũng rất muốn bỏ cái tình cảm đơn phương đó, nhưng lại rất khó, giờ cô ấy vô cùng buồn bã phải làm sao đây?

-Mày có chắc đó là mối tình đơn phương?-Sau khi nghe câu chuyện của nó, Uyên bỗng mỉm cười tinh tường rồi hỏi.

-Hả, ý mày là sao?

-Ý tao là có thể anh chàng kia cũng yêu cô gái nhưng không dám nói ra…

-Không thể nào.-Chưa kịp để Uyên nói hết câu, nó đã lên tiếng phản bác.

-Tại sao?-Hân thắc mắc.

-Tại vì…vì…bình thường anh ta rất ít quan tâm đến cô bạn đó, khi cô ấy buồn anh ta không đến hỏi thăm, khi cô bạn ấy một mình anh ta không đến nói chuyện…Nói chung là không thể…

-Vậy hỏi nhé!!! Khi cô ấy bệnh ai là người hỏi thăm, chăm sóc. Khi cô ấy bị đám bạn trong lớp bắt nạt ai là người đứng ra bảo vệ cô bạn ấy???...-Uyên ngồi kể ra một loạt khiến nó trố mắt nhìn…

-Sao mày biết thế?-Nó hỏi.

-Biết cái gì?

-Mấy cái chuyện mày kể ấy…

-À..à..tao đoán ấy mà…

-Vậy có nghĩa anh bạn kia cũng có tình cảm với cô bạn…

-Đúng.-Hân và Uyên gật đầu một cách chắc nịch.

-Không thể…

Tại biệt thự của Nhật Huy…

-Cô chủ, cô chủ bình tĩnh ạ.-Trong căn nhà, tiếng nói của người làm khiến nó trở nên ồn ào hơn bao giờ.

-Bác bỏ cháu ra, cho cháu gặp tên Huy móm ( Cái này là thấy nó gọi nên gọi hoài thành quen)

-Cô chủ, cậu chủ đang trong phòng đọc sách ạ, cậu bảo không ai được làm phiền.

-Phòng đọc sách? Được rồi…

Thế là để ngoài tai lời can ngăn của người làm, Uyên chạy một mạch lên căn phòng ở lầu hai.

~ Rầm ~ Một âm thanh khả ai vang lên…

-HUY MÓM, RA ĐÂY!!!

-Bi ơi là Bi, mày muốn hại chết anh mày sao?

-Tên Huy móm kia, ngươi làm gì mà người yêu ta đau khổ thế kia?

-Làm gì, mà đứa nào?

-Minh Hà-bạn thân yêu của ta.

-Hả? Cô ấy làm sao?

-Anh không quan tâm người ta khiến người ta thất vọng sắp ốm rồi, yêu với đương cái gì nữa…

-Thế giờ cô ấy có sao không?

-Không biết…

-Bi…

-Tự anh đi mà tìm hiểu lấy, người ta thân con gái mà chờ mỗi người con trai quan tâm chăm sóc cũng không được nữa, đúng là.-Chỉ nói nhiêu đó thôi, Uyên bỏ đi ra khỏi căn phòng ngột ngạt …

-Thực sự có thể sao?-Hắn tự lẩm bẩm một mình…

Nó hôm nay phải ở lại trường để họp giữa các lớp trưởng trong trường…

-Lớp trưởng 10B1.-Tiếng chị liên đội trưởng vang to điểm danh.

-Có ạ.-Nó giơ tay lên, trả lời một cách dõng dạc.

-Được rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi lớp trưởng 11A1 thôi…

“11A1? Quen quen”

-Thựa chị, lớp trưởng 11A1 có mặt ạ, xin lỗi vì đến trễ.

Cái gì thế này, anh ta…anh ta chẳng phải là con người quái dị tên Hoàng Bảo Đức sao? Mới du học về sao được bổ nhiệm làm lớp trưởng rồi? Quá…lạ…

-A, em yêu cũng ở đây à?-Đức kêu to lên trước mặt mọi người, nó đông cứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.