Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 3



Bộp…bộp, tiếng trái bóng rổ chạm nên đất vang lên nhanh và vội vã…1 quả lọt lưới, 2 quả lọt lưới,…Khắp sân tập vắng tanh chỉ nghe thấy tiếng thở của tôi và tiếng bộp bộp của trái bóng tròn. Tôi đánh bóng mà đầu óc không lúc nào không nhớ đến ai đó.

“Mình là người yêu của Nhật Huy” Câu nói cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, trái bóng được coi như một vật trút giận.

~ Binh ~ Không lọt lưới.

-Hộc…hộc….-Nằm dài trên nền đất tôi thở dốc.

-Bốp, bốp, bravo! Bravo!-Tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

-Nhật Huy? Ông ở đây làm gì?-Nhìn cái khuôn mặt baby kia, tôi không khỏi giật mình.

-Thế bà nghĩ tôi ở đây làm gì?

-…….!!??

-Trời ơi, bà ngốc thế. Làm như mỗi mình bà biết chơi bóng rổ ấy. Tôi đến chơi bóng rổ.

-À…-Tiếng ‘à’ kéo dài thất vọng.

-Chứ chả lẽ bà tưởng tôi đến thăm bà!!!

Bị nói trúng tim đen, tôi đỏ mặt hét to biện minh:

-Ông, ông nói cái gì? Tôi chả chờ ai cả.

-Không thì tốt…

-Thôi không nói nhiều với ông nữa, đã đến đây rồi…đấu chứ?

Nhìn cái mặt kiêu ngạo của tôi, Nhật Huy mỉm cười. Không phải tự cao chứ tôi kiêu ngạo là có lí do, 2 huân chương vàng đấu bóng rổ cấp thành phố, 1 huân chương đồng giải bóng rổ cấp thế giới và còn một số các huân chương giải phường, quận,…Có thể nói ngoài học tập, bóng rổ chính là niềm tự hào thứ hai của tôi.

-OK.

Hả, cái gì thế này, lời nói dứt khoát lại tự tin, tên Nhật Huy này chưa bao giờ chơi bóng rổ sao tự nhiên hôm nay lại đến tập ở đây, lại còn tình cờ gặp nhau nữa chứ, nghi ngờ quá mà, hắn có âm mưu gì đây? Sao tự nhiên tôi lại có cảm giác chẳng lành +_+ Phải đề phòng!!!

Trận đấu bắt đầu…

Thân hình nhỏ nhắn của tôi thoăn thoắt chạy, sao lại đứng im mà cưới thế, hắn ta không có ý định cướp bóng sao? Quả nhiên là không biết chơi bóng rổ. Thế xin lỗi cậu, tôi thắng nhé!!!

Vụt…Nhanh như ngọn gió, trái bóng trên tay tôi biến mất.

-Hả.-Chỉ kịp thốt lên một tiếng bất ngờ, trái bóng trên tay tôi bị lấy mất, quay lại nhìn cái tên đáng ghét kia, bộp, trái bóng đã lọt lưới và…là một trái ba điểm. Không thể nào! Hắn ta đứng ở khoảng cách xa thế thì làm sao mà lấy bóng nhanh vậy được, quan trọng hơn hắn ta ăn một trái ba điểm một cách nhẹ nhàng.

-Thế nào? Tiếp chứ.-Cái tên đáng ghét đó kiêu ngạo nói.

Lòng tự ái bị tổn thương nặng nề, từ trước đến nay tôi chỉ cho bản thân mình được phép thua Jack-cầu thủ bóng rổ bí ẩn đã giành được huy chương vàng ở giải đấu thế giới, ngay cả đến tên được giải bạc tôi còn không phục vì hắn dùng thủ đoạn, thế mà bây giờ thua tên này ư? Không được, không được để hắn vênh váo thêm nữa.

-Tất nhiên .

Bước chân nhanh chóng và cẩn thận hơn, tung bóng lên…

-Yeeaa!!! Lọt lưới!

-Khá lắm.

-Khỏi khen, tiếp tục.

Bộp…bộp..Tiếng bóng rổ, tiếng thở, tiếng nói thất vọng, tiếng kêu hạnh phúc,…Trận bóng trở nên hồi hộp gay cấn hơn bao giờ hết.

Kết thúc trận đấu, kết quả tôi vẫn thua hắn, nhìn cái mặt kiêu ngạo kia tôi tức giận.

-Phù thủy chơi bóng rổ cũng giỏi quá cơ, thua tôi có 1 trái.

-Khỏi khen.

-Vẫn thua tôi.

-Kệ tôi, thua keo này ta bày keo khác, cứ chờ đấy.

-Sợ không có keo khác ấy chứ.

-Ông…

-Thôi tôi về đây,bà cất con sâu róm đi.-Hắn ta hoảng sợ khi tôi lấy thứ vũ khí kia, đến cửa hắn ngoảnh mặt lại.-Chơi tiến bộ rồi đấy!!!

Hử! Là sao? Thôi không quan tâm nữa, mệt quá!!! Xách chiếc túi tôi bước ra nhà xe đi về. Hôm nay là một ngày tồi tệ.

-Cháu chào bác ạ.-Chào bác bảo vệ, tôi ra về. Dắt xe đi trên con đường vắng tôi buồn rầu.

-Chào cô em.-Tiếng nói của một bên bặm trợn vang lên. Tôi ngẩng mặt, lại bước đi.

-Sao đi một mình thế? Thất tình à?

-Tránh ra.-Một câu nói nhẹ tênh nhưng đáng sợ, có lẽ tên ấy đã cảm thấy một ít nhưng vốn gan lì hắn bỏ ngoài tai.

-Cô em làm gì mà nóng thế. Đi với anh đi, anh sẽ cho em vui vẻ.

-Đi ra nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh đâu!

-Cô em tức giận trông thật xinh đẹp, không sao, anh càng thích.

-Vậy tôi không khách khí.-Định cho tên kia một chưởng ngã lăn ra thì...

Vụt…Tên bặm trợn gục trên nền đất, tôi ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt.

-Anh hai!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.