Vũ Quân Thành xuống dưới nhà, Nhâm Kiều đang ngồi đợi hai người, thấy anh thì có chút lo lắng. Hạ Dương một lát sau xuống, trên tay cầm gói bánh chocolate và hộp sữa, đang ăn ngấu nghiến, Nhâm Kiều đau đầu...
Vũ Quân Thành ho một tiếng rồi nói:
-Nhâm tiên sinh đúng là bao dung, đã rất quan tâm đến cậu ấy...
Nhâm Kiều mỉm cười gật đầu không cho ý kiến
Nói lại một chút, Nhâm Kiều vẫn là bị dọa, cứ như vậy mà đồng ý? Ông liếc nhìn Hạ Dương đang trộm ăn bánh sau lưng mình, tên tiểu tử này lại làm gì...
-Lại nói, cánh nhà báo đã đến chỗ nhà cũ của cậu rồi, hiện tại cậu không về được.- Nhâm Kiều nhìn Hạ Dương.- Đợi đến đêm nay, cậu qua quán bar đi, lúc đó mọi người về hết rồi. Dù sao ngày mai mới ra mặt...
-Vũ Quân...Vũ tiên sinh...- Hạ Dương nói.- Em có thể ở lại đây được không?
Nhâm Kiều trợn mắt nhìn Hạ Dương, ông có xúc động muốn giật tóc tiểu tử này. Vũ Quân Thành không nghĩ cậu lại đề nghị như vậy, nhưng anh rốt cuộc vẫn là đồng ý đáp ứng cậu.
Vũ Quân Thành lên lầu thay đồ, chuẩn bị đến công ty. Nhâm Kiều lúc này mới nhìn Hạ Dương vừa giận vừa lo lắng lại vừa buồn cười.
-Nhâm tiên sinh, cháu nhất định sẽ không phụ lòng mọi người, nhất định không bỏ cuộc...
Vài phút sau, Vũ Quân Thành đi xuống bên dưới, khác với lúc nãy anh mặc ở nhà là quần vải rộng, áo phông đen, hiện tại một thân tây trang thẳng thớm, Hạ Dương có chút hít thở không thông.
-Em ở lại đây, điện thoại mở chuông lên, có gì tôi sẽ gọi, nếu phải ra mặt, tôi sẽ nói tài xế đón em lên công ty.
Nhâm tiên sinh dặn dò Hạ Dương rồi đi cùng Vũ Quân Thành ra ngoài.
Hạ Dương khóa cửa, cậu mệt mỏi nằm xuống ghế sofa. Bây giờ mới ý thức được cả người lạnh đến phát run, Hạ Dương mới lấy tạm chăn mỏng trên ghế quấn quanh người rồi ngủ thiếp đi.
Bạch Nhất Thiên mang tâm tình vui vẻ quay lại công ty. Vũ Quân Thành không đến thẳng công ty mà đến nhà của chủ tịch Bình Nguyên. Lăng Kiện đang đọc báo thì thấy Vũ Quân Thành, bị bất ngờ. Ông đứng dậy, đặt báo lên bàn, cười chào hỏi Vũ Quân Thành
Lúc Vũ Quân Thành nói chuyện, gương mặt Lăng Kiện đang hồng hào thành trắng bệch, ông chỉ cười gượng, nhưng trong lòng thì giận dữ vô cùng
Lăng Vĩ vừa mới từ công ty về, sự có mặt của Vũ Quân Thành làm hắn ngạc nhiên không thôi.
-Vũ tiên sinh, không nghĩ ngài sẽ đến tận đây...không biết có việc gì quan trọng như vậy?- Lăng Vĩ mệt chết nhưng vẫn cười tươi, sau đó liếc nhìn ba mình
-Lăng Vĩ! Vũ tiên sinh có chuyện gặp riêng con, ta nói, liệu mà làm, đừng có làm ta mất mặt!
Lăng Vĩ không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì, nhìn Vũ Quân Thành vẫn là nụ cười đó làm hắn chán ghét.
Hai người đi lên phòng riêng của Lăng Vĩ. Đặt trước mặt anh một tách trà khói nghi ngút, Lăng Vĩ ngồi đối diện với Vũ Quân Thành, bây giờ mới lên tiếng
-Vũ tiên sinh, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?
-Lăng Vĩ, tôi vốn không thích vòng vo, cho nên muốn nói thẳng. Tiền bồi thường vì phá vỡ hợp đồng của Hạ Dương với Bình Nguyên là bao nhiêu?
Lăng Vĩ không tin được những gì mình vừa nghe, gương mặt sửng sốt cùng biểu tình của hắn giống như là nghe được chuyện lạ.
-Chuyện này....anh có ý gì, tại sao lại đến gặp tôi hỏi chuyện này?
-Lăng Vĩ, anh mới về nước không lâu, nhưng xem ra vài cái quy tắc đó cũng am hiểu...anh muốn dùng nó trên người Hạ Dương, cậu ấy kháng cự, cho nên anh mới trả thù bằng cách này, tôi nói có chỗ nào sai không Lăng tổng?
Lăng Vĩ lúc này bị câu nói của Vũ Quân Thành làm cho sợ hãi, gương mặt cứng nhắc nhìn anh không nói lên được câu nào
-Nghe cậu ấy nói, cậu ấy đã đánh anh bằng gạt tàn...tuy đây là hành động tự vệ chính đáng, không phải cố ý gây thương tích, nhưng mà xét cho cùng, anh vẫn là bị thương một chút, còn nữa, Hạ Dương là một diễn viên tiềm năng như vậy, Bình Nguyên mất đi cậu ấy là một tổn thất không nhỏ. Đúng là lịch trình của nghệ sĩ càng dày càng thu được lợi nhuận, anh cũng phải thừa nhận với tôi là nhờ Hạ Dương, Bình Nguyên mới ngày càng phất lên. Nhưng là, không cho cậu ấy đi bệnh viện khi ốm đã đành, còn ép làm việc quá sức...Lăng tổng, tôi nói có đúng không?
Lăng Vĩ hoàn toàn chóng mặt. Hắn mỉm cười đứng dậy nhìn Vũ Quân Thành, bây giờ mới lên tiếng
-Anh tìm hiểu về Hạ Dương nhiều như vậy, anh muốn gì?
-Như anh nghĩ thôi, Hạ Dương đến tìm tôi, muốn ký hợp đồng với Khải Uy Vũ...nói xem, tôi có nên từ chối hay không?
-Cậu ấy...muốn ký hợp đồng với Khải Uy Vũ?- Lăng Vĩ trợn mắt, hai tay giận dữ mà nắm chặt thành quyền
Vũ Quân Thành mỉm cười, vẫn gương mặt lãnh đạm như ban đầu
-Là Hạ Dương đến, cậu ấy cầu xin tôi.
-Vũ Quân Thành...- Lăng Vĩ gằn từng tiếng một.- Tôi thích Hạ Dương, cũng vì tương lai của cậu ấy nên mới dùng quy tắc ngầm, nếu anh đồng ý để cậu ấy đi, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm trước vụ việc này, đương nhiên sẽ không bắt cậu ấy bồi thường, đem cậu ấy trở lại, sẽ
-Lăng tổng, anh định cưỡng ép Hạ Dương, sau việc như vậy, anh nghĩ anh còn cơ hội không? Sau đó anh còn loan tin trước truyền thông, Hạ Dương phá vỡ hợp đồng, muốn quy hết trách nhiệm cho cậu ấy. Một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy, anh làm thế liệu có quá đáng hay không? Nếu là trước kia, tôi sẽ không quan tâm đến chuyện này...nhưng hiện tại tôi lại có suy nghĩ khác rồi...quy tắc ngầm, nếu muốn, cũng chỉ được duy nhất Vũ Quân Thành dùng trên người Hạ Dương.
Lăng Vĩ bàng hoàng, hắn trân trân nhìn Vũ Quân Thành, giận dữ như chỉ muốn tiến lên đánh một trận. Lăng Vĩ rốt cuộc lại ngồi phịch xuống ghế, hắn bật cười
-Lúc nãy có nói qua với chủ tịch, ông vốn là người minh bạch, đương nhiên nghe chuyện này làm sao có thể bình tĩnh...lát nữa anh liệu mà ăn nói với ba mình. Lăng Vĩ, nếu anh thích cậu ấy, anh đã chọn sai cách rồi.
-Vũ Quân Thành, còn anh, anh đâu có biết Hạ Dương, càng không thể
-Đúng thế, tôi từ trước rất ít tiếp xúc với Hạ Dương, đối với cậu ấy cho đến hiện tại chỉ là nảy sinh thích thú, nhưng mà lần này, tôi lại càng muốn tìm hiểu xem, sự thích thú này kéo dài đến nhường nào...yên tâm, tôi không bỏ rơi cậu ấy đâu. Lăng tổng, thời gian là trước 8 giờ tối nay, anh cho tôi một câu trả lời. Dù Hạ Dương không có bằng chứng gì, nhưng anh biết rõ, tôi hoàn toàn có thể giải quyết tốt giúp cậu ấy...tiền bồi thường phá vỡ hợp đồng 4 năm, không là vấn đề lớn lao gì.
Vũ Quân Thành mỉm cười nhìn Lăng Vĩ, anh gật đầu rồi đi xuống dưới nhà, trước khi đi, giống như nhớ điều gì mà dừng lại
-Có lẽ tôi phải cảm ơn anh, đã để Hạ Dương đến bên cạnh tôi. Nhớ giờ hẹn của chúng ta, tạm biệt.
Lăng Vĩ hoàn toàn hóa đá. Hắn không nghĩ sẽ có một ngày Vũ Quân Thành đối đầu với mình, có một ngày thứ hắn muốn, người hắn muốn, không thuộc về hắn...Lăng Vĩ lần đầu trải qua cảm giác thất bại.
Vũ Quân Thành không đến công ty nữa mà về nhà, anh muốn xem Hạ Dương thế nào. Kỳ thực lúc trước nói muốn cậu, chỉ là xúc động nhất thời, đối với cảm giác của mình, anh thừa nhận anh đang rất bối rối...cho nên vẫn là đợi Hạ Dương thể hiện trước đi.
Vũ Quân Thành mở cửa, anh có chút ngoài ý muốn thấy Hạ Dương đang ngủ cuộn tròn trên ghế sofa. Mặc dù không đúng lắm nhưng Vũ Quân Thành bỗng có cảm giác trở về nhà có một người đợi mình. Người này, mặc như vậy còn không sợ lạnh, lại còn ngủ trên sofa, đắp độc chiếc chăn mỏng.
Vũ Quân Thành ho nhẹ, Hạ Dương vẫn ngủ. Anh chậm rãi đến gần, lần đầu thấy Hạ Dương ngủ say đến như vậy, gương mặt nhỏ nhắn hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn phảng phất nét trẻ trung của sinh viên đại học, môi nhỏ có chút khô đang nhẹ nhàng hé ra. Chậm rãi vươn tay ra định lay cậu dậy thì phát hiện người Hạ Dương rất nóng. Sờ trán cậu, nóng như nước sôi thế này!
-Hạ Dương, tỉnh dậy đi...Hạ Dương.
-Ưm...Vũ tiên sinh...anh về rồi. Hahaa ngại quá, em lại ngủ gật trên sofa. Chuyện kia thế nào rồi, có cần
-Em đang sốt, tôi đưa em vào phòng rồi sẽ gọi bác sĩ, chuyện kia để sau rồi nói
Hạ Dương cười tươi gật đầu, cậu vịn vào thành ghế, định đứng dậy thì khụy xuống, cả người không có khí lực, may mắn Vũ Quân Thành nhanh chóng vươn tay đỡ được, Hạ Dương mỉm cười, hơi thở đang ốm nên càng nóng phả vào cổ anh, Vũ Quân Thành ho một tiếng.
Hạ Dương nằm trên giường Vũ Quân Thành, cậu được đắp một cái chăn dày ụ. Lúc anh gọi điện cho bác sĩ xong, Hạ Dương mới lên tiếng cảm ơn, sau đó còn nói tiếp
-Nhà anh có phòng cho khách không...em nằm trên giường của anh không tiện lắm...
-Có, nhưng chưa dọn dẹp qua, em cứ nằm đây đi.- Vũ Quân Thành đem bộ mặt lạnh lùng nói chuyện
-Vũ tiên sinh...có chuyện này, có phải là Bạch Nhất Thiên cũng nằm ở đây rồi không?
Vũ Quân Thành ngạc nhiên nhìn Hạ Dương, anh đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng mới đáp
-Cậu ấy nằm ở phòng khác, không phải phòng của tôi.
-Vũ tiên sinh!-Hạ Dương mang theo giọng có chút khàn nói.-Có ai đã
-Có em. Nghỉ ngơi đi, lát bác sĩ đến khám.
Hạ Dương không biết anh nói dối hay nói thật, nhưng là nghe được như vậy, trái tim bé nhỏ đập rộn ràng, gương mặt đỏ bừng, cậu ôm lấy chăn mà cố gắng hít hà hương thơm, chăn này có mùi thơm của anh...
Hạ Dương sốt li bì, mí mắt không buồn động. Vũ Quân Thành phức tạp nhìn bác sĩ. Đóng lại cửa phòng, hai người đi xuống phòng khách,
-Lúc nào cậu ấy tỉnh lại, ngài cho cậu ấy uống thuốc này, mấy thuốc này tôi cũng ghi rõ ra rồi. Cậu ấy là bị cảm lạnh, tôi thấy cậu ấy gầy quá, nên bổ sung nhiều nhất là đạm. Cậu ấy mất sức nhiều rồi, nên được nghỉ ngơi và có chế độ ăn uống hợp lý nhất.
Vũ Quân Thành đem gương mặt lạnh lùng tiễn bác sĩ ra cổng, sau đó lên phòng ngồi nhìn Hạ Dương ngủ say. Trong lòng anh rối bời...
Buổi tối hơn 7 giờ, Lăng Vĩ gọi điện cho Vũ Quân Thành, nói sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện này, ngày mai cũng sẽ nói chuyện trước truyền thông. Đại loại là thừa nhận Hạ Dương vì cảm thấy lịch trình dày, nhiều lần nói chuyện với công ty về việc này mà không được chấp thuận, quá sức chịu đựng, cậu muốn hủy hợp đồng với Bình Nguyên, và Khải Uy Vũ nói sẽ đồng ý ký hợp đồng với Hạ Dương
-"Chuyện này đương nhiên Bình Nguyên sẽ bị chỉ trích, cho nên tôi muốn tiền bồi thường."
Vũ Quân Thành mỉm cười, đúng như dự đoán của anh, Lăng Vĩ đương nhiên dù thế nào nhất định không muốn chịu thiệt
-Được, cho tôi một con số, ngày mai thư ký của tôi sẽ chuyển tiền đến tài khoản của anh.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Vũ Quân Thành nhìn đồng hồ. Hạ Dương đã ngủ từ sáng đến giờ, phải dậy ăn chút gì đó còn uống thuốc. Vũ Quân Thành nói bác quản gia chuẩn bị thức ăn mà bác sĩ đã dặn. 20 phút sau, cháo gà nóng hổi kèm theo trà gừng được bưng lên. Bác quản gia đóng cửa phòng đi xuống dưới.
-Hạ Dương, tỉnh dậy ăn cháo.
Gọi đến câu thứ 3, Hạ Dương mới chịu tỉnh, đầu cậu vẫn còn nhức, tuy đã giảm sốt nhưng cả người vẫn chẳng còn chút khí lực. Đơn giản cảm ơn Vũ Quân Thành, Hạ Dương vùi đầu ăn cháo, cậu rất đói a~
Định nhắc cậu ăn chậm, nhưng lại thôi, Vũ Quân Thành ho một tiếng
-Chuyện của cậu và Bình Nguyên đã giải quyết ổn rồi, tiền bồi thường không lớn, tôi đã an bài rồi. Ngày mai sau khi đỡ ốm, tôi đưa cậu đến công ty, ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ của Khải Uy Vũ
Hạ Dương cảm động muốn khóc, rốt cuộc sau bao nhiêu năm chờ đợi, cậu cũng được vào Khải Uy Vũ, tuy là hướng đi có chút không thoải mái hay vui vẻ gì, nhưng dù sao cũng là tin tốt, là điều mà Hạ Dương đã tâm niệm nhiều năm rồi...