Đồng Dao lảo đảo từ trên giường đi xuống, đi giầy, bước ra cửa. Nguyên nhân chính A Mễ Na bị căm ghét thù hận là đứa bé…Nhuận Ngọc dùng xạ hương với nàng, nhưng xạ hương cũng không phải là tuyệt đối, A Mễ Na là ví dụ tốt nhất.
Đồng Dao mặc thêm quần áo, đi dọc hành lang, nhìn về phía phòng Mai Phi. Tối nào Nhuận Ngọc cũng tới, đều đến ôm cô ngủ…Nhuận Ngọc cũng dùng xạ hương với cô. Nhưng vẫn có nguy cơ, rất nguy hiểm…Ngộ nhỡ cô có con, tất cả mọi chuyện xong rồi. Nhuận Ngọc hận cô như vậy, làm sao có thể đối xử tốt với đứa bé được. Hơn nữa, nếu có đứa bé, ở nơi hậu cung này, chính cô cũng không xác định được sinh mệnh của đứa bé có ngày ra đời, có lẽ cũng giống như A Mễ Na. Nhớ lại khuôn mặt của A Mễ Na, trong lòng Đồng Dao đã co rút lại…
Hủy diệt nước Hồng Ngọc, cô còn muốn đi hủy diệt nước Hồng Ngọc, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì trở thành vật cản trở cô.
Cô bước nhanh, nhanh chóng đi tới trước phòng Mai Phi.
Bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu sáng, cánh cửa phòng Mai Phi đang mở, nàng lặng lẽ ngồi ở trước cửa sổ, có thể thấy rõ vết sẹo trên mặt. Nhưng trong lòng Đồng Dao đã biết ngay từ đầu, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi.
Mắt Mai Phi sáng ngời, mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi?”
Đồng Dao lạnh lùng giương mắt nhìn: “Muốn hỏi ngươi có phải có một vật.”
“Vật gì?” Mai Phi trừng mắt ánh mắt long lanh như sắp khóc.
“Thuốc, ăn vào có khả năng cả đời không mang thai.”
Mai Phi hoảng sợ, hai tay che miệng lại: “Việc này… Việc này sao có thể? Bệ hạ có biết việc này không? Làm sao ngươi cho rằng ta có thể làm việc như vậy!”
Đồng Dao cười lạnh lùng: “Bệ hạ không biết, ngươi cũng đừng giả bộ.”
“Nơi này không có ai, tính của ngươi ta cũng đã biết rồi, ngươi không cần thiết phải giả bộ nữa.”
Mai Phi mỉm cười, dáng điệu khả ái dễ thương: “Cả hoàng cung lớn như vậy, sao muốn tới tìm ta? Ta cũng không muốn liên lụy vào chuyện xấu xa này.”
“Ha ha, ta đi thẳng vào vấn đề, mỗi này bệ hạ đều ở một chỗ với ta, ngươi chắc chắn rất hận ta. Cho ta thuốc, ta không có thai, rất có lợi với ngươi, ngươi sẽ giúp ta.”
Mai Phi cười lạnh lùng, song cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Nói không sai, ngươi không có thai, ta sẽ rất vui. Nhưng vì sao ngươi lại làm như vậy?”
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Ta mà nói rõ mọi chuyện nữa, ngươi sẽ kinh ngạc, bệ hạ không có khả năng sẽ lại yêu thích ngươi, trong lòng ngươi rõ hơn ta. A Mễ Na có thai, là mối đe dọa lớn nhất của ngươi, nhưng hiện tại nàng đã chết”, Đồng Dao âm thầm liếc mắt nhìn Mai Phi, trong mắt Mai Phi xẹt qua một tia thù hận lạnh lẽo: “Hiện giờ ta trở thành mối đe dọa của ngươi, ngươi ta cho thuốc, ta sẽ không có thai. Có lẽ ta sẽ không chết đột tử giống như A Mễ Na, ngươi nói có đúng không?”
“Ngươi có ý gì? Cẩn thận cắn vào lưỡi mình đấy!” Vẻ mặt Mai Phi trầm xuống, cắn môi.
“Không có gì, đưa hay không đưa, ngươi quyết định.”
“Hừ, cho ngươi thuốc, có khi lại thành điểm yếu bị ngươi bắt được trình báo với bệ hạ”, Mai Phi nhíu mày: “Xin lỗi, sống ở đây, muốn sinh tồn, phải đề phòng mọi chuyện.”
Đồng Dao nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới vật đó, tháo miếng bạch ngọc đang đeo trên cổ: “Miếng ngọc này là bệ hạ tặng ta, ta tặng cho ngươi, là biểu thị cho lòng thành của ta! Ta sẽ không nói ra chuyện này!”
Mai Phi thấy miếng ngọc đột nhiên thở hổn hển, sắc mặt bỗng chốc trắng toát: “Đây… Bệ hạ cho ngươi?”
“Phải!”
Ánh mắt đầy thù hận như khắc cốt ghi tâm của Mai Phi nhìn Đồng Dao, đôi môi hơi run rẩy: “Ngươi không biết miếng ngọc này có nghĩa gì sao?”
“Mặc kệ, tóm lại miếng ngọc này ta để cho ngươi làm tin, đưa dược cho ta!”
Ngón tay của Mai Phi khẽ run rẩy: “Ngươi có biết miếng ngọc này là gì không? Ngươi bằng lòng đưa nó cho ta?”
“Phải.”
Mai Phi hít một hơi thật sâu, xoay người từ trong hộp gấm của nàng lấy ra một gói giấy màu trắng đưa cho Đồng Dao: “Ăn hoá huyết tán vào. Cả đời ngươi không thể có thai được!”
Đồng Dao cười nhận lấy: “Không thể tưởng tượng được Mai Phi cũng mang theo thứ này bên người, định dùng nó với người nào?”
“Ngươi......”
“Coi như ta không hỏi.”
“Ngọc bội!” Mai phi chìa tay ra.
Đồng Dao giao miếng ngọc cho Mai Phi, Mai Phi nhìn miếng ngọc trong tay, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được. Đồng Dao cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Không biết đã ngồi bao lâu ở trên ghế, Đồng Dao lạnh lùng nhìn gói bột màu trắng, hai tay bắt đầu run rẩy. Trên bàn chén nước đã nguội từ lâu… Chỉ cần nuốt nó, cả đời này sẽ không mang thai, cả đời này mình cũng sẽ không có con cháu. Không có con, với một người phụ nữ bình thường mà nói, là một sự thiếu thốn tổn thương… Các đầu ngón tay Đồng Dao cứng ngắc, trời cũng dần tối, một chút nữa, e rằng Nhuận Ngọc sắp tới đây.
Một lòng quyết tâm, vừa chuẩn bị cầm chén nước lên, cánh cửa đã bị đẩy ra…
Ngoài cửa một cơn gió lạnh thổi tới, Nhuận Ngọc mặc một bộ trang phục tối màu để dự tiệc đứng ở đó. Cơn gió lạnh xuyên qua mái tóc đen của hắn, bộ trang phục tối màu làm nền càng khiến hắn trở nên khôi ngô tuấn tú…
“Thái y nói ngươi không ở trong phòng, đã đi đâu?”
Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt, cái chén rơi xuống đất, nước bắn ra tung toé.
Nhuận Ngọc sửng sốt, đôi mắt dài nheo hẹp lại, nhìn xuyên vào trong mắt Đồng Dao.
Nhuận Ngọc đi từng bước lại, đôi mắt đen lạnh đến thấu xương nhìn Đồng Dao, khẽ bắt lấy gói bột trong tay Đồng Dao, đặt ở chóp mũi ngửi. Trong nháy mắt hai bên thái dương nổi gân xanh, trong mắt toả tản ra vẻ hung ác khát máu.
“Đây là cái gì?”
Trong lòng Đồng Dao hoảng sợ, không dám nhìn vào mắt hắn, lập tức quay đầu đi chỗ khác.
“Ai đưa cho ngươi?”
“......” Nhắm mắt lại, cắn chặt môi tới chảy máu.
Trong phút chốc bầu không khí trở nên ngừng trệ, xung quanh lửa cuồn cuộn cháy tới, ép chặt tới khi con người ta không thở nổi. Đồng Dao cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề của Nhuận Ngọc, mỗi một dây thần kinh trên người đều treo ngược lên. Mơ hồ cảm nhận được cảm giác cuối cùng của người trước khi chết…
Nhưng, lại nghe thấy tiếng cười của Nhuận Ngọc.
Đồng Dao sửng sốt, sợ hãi nhìn về phía Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc không ra tay giết cô, ngược lại cầm lấy gói bột, bỏ vào trong ngực mình: “Mẫu hậu lo lắng thừa rồi…”
Đối diện với nụ cười của Nhuận Ngọc, cả người Đồng Dao căng thẳng. Sợi tóc của hắn buông xuống phủ ở trước mặt, con ngươi màu đen mang theo ý cười, nhưng nụ cười không có một tia ấm áp. Lại như là đã kiềm chế hết mức khiến cho tinh thần rối loạn.
“Mẫu hậu đánh giá mình quá cao, con của ta, A Mễ Na không xứng có, ngươi…Ha Ha,” Nhuận Ngọc giương mắt nhìn cô,”Ngay cả tư cách cũng không có, ngươi cần gì phải làm chuyện vô ích này? Ngươi rất coi trọng bản thân mình.”
“......”
“Nhưng ở nước Chư Lương ta, không ai có thể làm chuyện gì sau lưng ta! Ngươi nói xem có phải ngươi cũng làm sai chuyện gì?”
Đồng Dao mơ hồ cảm giác được sự thù hận ngày càng lớn của Nhuận Ngọc đang tiến gần về phía cô, vì vậy theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng càng nhanh, lại bị Nhuận Ngọc túm chặt lấy áo, bắt cô trở lại: “Thế nào? Làm chuyện sai trái muốn chạy sao? Ngươi ngây thơ quá…”
“Ta đã làm, rốt cuộc ngươi muốn thế nào nói thẳng đi”. Đồng Dao cố gắng chịu đau, cắn chặt hàm, cô không muốn nhìn khuôn mặt đáng sợ của Nhuận Ngọc.
Nhuận Ngọc nở nụ cười yếu ớt, giống như yêu quái, khẽ nắm cái cổ mảnh khảnh của Đồng Dao: “Không nghe lời ta, sẽ phải chết ——!”
Cả người Đồng Dao run rẩy tuyệt vọng: “Ta biết, không rời khỏi nơi này, một ngày nào đó cũng sẽ phải chết.”
“Hả?”
Tay hắn dần dần buông lỏng ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy áo Đồng Dao, nâng cô lên cao. Trong nháy mắt dùng nội lực, đẩy người cô về phía trước cửa. Va vào cửa, cảnh cửa bị đập vỡ nát, Đồng Dao ngã xuống đất, chấn động ngất đi.
“Người đâu, phế làm nô lệ! Dẫn đi!”
Đồng dao bị mấy thị vệ lôi đi......
Cả bàn tay Nhuận Ngọc run rẩy nắm chặt thành đấm, sợ tới mức người hầu bên cạnh không dám phát ra tiếng động.
“Lập tức gọi thái y tới đi cùng.”
“Dạ!”
…Nhuận Ngọc tức giận quay đầu đi…Người phụ nữ chết tiệt này, chính mình cần phải chặt đứt tay nàng, rồi chôn nàng cùng với phụ vương mới đúng! Đáng chết!
Nhuận Ngọc, vẫn đứng ở đó, nửa giờ vẫn nhìn chằm chằm vào phòng Đồng Dao, không hề di chuyển.
Người hầu càng thêm lo lắng: “Bệ hạ…Ngài muốn hay không…”
“Đều cút hết đi cho ta!”
Tới khi Đồng Dao tỉnh lại trời đã tối, lại trở thành nô lệ thấp kém,công việc vất vả và thái độ thờ ơ lạnh nhạt của mọi người, đối với cô mà nói cũng không là gì cả. Điều khiến cô đau khổ nhất chính là, trong lòng cô ý thức được rõ ràng, chuyện giữa cô và Nhuận Ngọc đã hoàn toàn kết thúc. Loại tuyệt vọng này làm cô đau đớn vô cùng, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, huỷ diệt nước Hồng Ngọc…Nếu không phải cái ý niệm này ngày nào cũng tràn ngập trong suy nghĩ của Đồng Dao, cô sợ rằng mình không muốn sống nữa.
Rời khỏi hậu cung, làm công việc chẻ củi xách nước, cũng không nhìn thấy Nhuận Ngọc nữa, không nghe tiếng Nhuận Ngọc nữa. Ngẩng đầu nhìn bụi phát tán trong không trung, cảm thấy mọi thứ xung quanh so với chết còn đáng sợ hơn…
Mỗi tối chỉ tới khi đưa củi tới hậu cung, mỗi tế bào trong người Đồng Dao giống như con mắt tinh tường, nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Nhuận Ngọc, nhưng từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy hắn. Khắp nơi đều tràn ngập mùi hương hoa quế của Nhuận Ngọc…Nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy thị vệ, hình như một vị đại thần đã mang con gái của hắn tới, trông vô cùng xinh đẹp, hàng đêm Nhuận Ngọc đều ở trong hậu cung, bỏ bê triều chính. Đồng Dao giận không thể cắn đầu lưỡi mình, bịt tai lại, rời khỏi nơi này.