Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 38



Chuyển ngữ: Cỏ dại

Nước Cúc Lương ký kết quan hệ đồng minh với nước Chư Lương. Trong khoảng thời gian này,từ trước tới giờ đây là chuyện duy nhất khiến ta cảm thấy vui vẻ. Từ nay về sau, nước Chư Lương sẽ không còn phải chịu sự chèn ép phải phục tùng nước Hồng Ngọc, con dân ta có thể tự tin mỉm cười. Phụ vương, nhi thần đã giết hoàng huynh, chắc phụ vương rất hận nhi thần. Nhưng phụ vương ở trên trời có linh thiêng chứng kiến tất cả mọi việc, phụ vương sẽ tha thứ cho nhi thần chứ? Chắc là không… Nhi thần biết, nhi thần có thể giết chết hoàng huynh, cũng không nhẫn tâm giết chết người đó, thậm chí… Nhi thần thậm chí…

Lần này nước Cúc Lương rất có thành ý, để hoàng tử Vũ Quân tới nước ta thành hôn. Nghe nói hoàng tử Vũ Quân, là người em trai được hoàng đế yêu quý nhất. Ha ha, nhưng thật mỉa mai làm sao, anh trai yêu quý của ta đã chết dưới mũi tên của ta…

Ta chuẩn bị mười cô gái, đếu là con gái của các đại thần. Ta chọn lựa kỹ lưỡng, sẵn sàng để hoàng tử lựa chọn. Nhưng khuôn mặt người đã từng chuyển động trước mặt ta, tinh thần của ta lại càng ngày càng xa… Ở giữa biển người tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể tìm thấy… Lại phát hiện người con gái đó, có hình dáng gần giống nàng, ta giữ nàng ta ở lại hậu cung.

Nhưng hoàng tử lại từ chối những mỹ nữ ta dâng lên, nói nhất định tuyển một cung nữ làm Vương phi của mình. Nếu đó là nguyện vọng của hắn, vậy cứ thế mà làm… Quan hệ đồng minh giữa hai nước sẽ là mối uy hiếp lớn nhất với nước Hồng Ngọc.

Ta đã chuẩn bị một màn biểu diễn ca vũ long trọng. Nhưng đó chỉ là việc nhỏ nhặt, ta cũng không quan tâm. Hác Di đã là nhạc công từ thời tiên đế, chuyện này giao cho nàng ta làm sẽ không phạm phải sai lầm gì. Thoả thuận đồng minh mới là mấu chốt.

Giống như mấy đêm trước, ta cũng không ngủ được…

Xem ra tiết mục lần này đã hao tổn nhiều tâm tư của Hác Di. Vũ đài, khác hẳn ngày thường, càng thêm nguy nga lộng lẫy…Chỉ cần sứ giả hài lòng là được. Đây là chuyện ảnh hưởng đến sự hoà bình ổn định của nước Chư Lương.

Các tiết mục sắp lên vũ đài, bỗng chốc toàn bộ đuốc trên đài vụt tắt…

Giữa vũ đài có bóng một người con gái xuất hiện thấp thoáng nhìn không rõ lắm. Nhưng mùi này, sao lại quen đến thế. Ta cảm thấy máu trên người mình đang sôi  lên.

Rất nhiều cánh hoa từ trên trời rơi xuống, xung quanh dần dần sáng lên! Ánh sáng rực rỡ làm nổi bật khuôn mặt yêu kiều… Là nàng Tại sao lại là nàng? Làm sao nàng lại tới đây.

Tiếng hát của nàng cùng vũ điệu của nàng, đây gọi là quần áo sao? Tiền phát cho Hác Di không đủ sao? Phòng dệt không có đủ vải sao? Hai chân nàng đều lộ ra ngoài, cả vai và lưng nàng đều lộ ra… Trời ơi, người phụ nữ này muốn làm cái gì? Cho dù là kỹ nữ cũng không thể mặc như thế này.

Mắt mọi người xung quanh đều dính chặt lên cơ thể nàng, ta hận không thể móc mắt họ ra!

Trên vũ đài, nàng không hề nhìn ta. Nụ cười câu hồn này, lắc lư chuyển động tới mê người. Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Dụ dỗ đàn ông sao? Trên triều, chỉ cần là đàn ông đều đã bắt đầu rục rịch.

Khúc hát của nàng, lời hát là thế nào?

Vẻ đẹp khiến cho bao anh hùng phải ngưỡng mộ.

Vẻ đẹp yêu kiều khiến cho người anh hùng bỏ cả giang sơn.

Cái gì đây? Lấy sắc đẹp so sánh với giang sơn sao? Nàng muốn làm hồng nhan hoạ thuỷ gây rối loạn triều đình?

Một cái nhăn mày một câu nói ôn nhu yêu kiều.

Cả giang sơn hùng vĩ không sánh bằng nụ cười của mỹ nhân.

Nàng điên thật rồi, có mục đích gì? Ta liếc mắt nhìn hoàng tử Vũ Quân. Ánh mắt của hắn, đôi mắt mơ mànggiống như có ma thuật? Dựa vào cái gì mà nhìn nàng như vậy, nàng không phải để ngươi nhìn!

Tóc mây khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn bước đi phiêu bồng bức  màn sen ấm áp đêm xuân.

Đêm xuân ngắn ngủi từ nay anh hùng không tới.

Ta nắm chặt tay, nóng lòng muốn xông lên kéo người phụ nữ xấu xa phản bội này xuống đánh nàng một trận. Đêm xuân gì chứ, cái gì là đêm xuân ngắn ngủi… Nàng muốn cùng ai trải qua đêm xuân, Vũ Quân phải không?

Cục diện có phần không khống chế được. Nàng chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế, nếu không làm sao có thể mê hoặc tất cả mọi người trong triều đình. Có người tiến đến gần, nếu dám động vào một ngón tay của nàng, ta chắc chắn sẽ chặt đứt tay bọn họ.

Ta phẫn nộ đứng lên. Ánh mắt ta ngăn chặn toàn bộ sự kích động trong lòng họ. Đủ rồi… Ăn mặc như vậy, quá bẽ mặt. Còn không mau lui xuống cho ta.

Nhưng, làm sao nàng và Vũ Quân lại biết nhau? Làm sao bọn họ biết nhau? Quen lúc nào? Ta dần dần có linh cảm không tốt… Bỗng nhiên ta ý thức được Vũ Quân có thể chính là yêu tinh nàng từng nhắc đến, ta ân hận làm sao đến giờ ta mới phát hiện ra. Nhưng không phải Vũ Quân bị bệnh rất ít khi ra ngoài sao…

Như ta dự đoán, Vũ Quân nói muốn lập nàng làm Vương phi. Ta phải biết từ sớm, ánh mắt vừa rồi của Vũ Quân, đã thể hiện một cách rõ ràng.

Không! Ta sẽ không đồng ý. Người phụ nữ này là do thám, ta tuyệt đối không thể để nàng đi. Ta muốn nàng ở lại nước Chư Lương chịu khổ cực, cho dù chết cũng phải chết trước mặt ta, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mang nàng đi…

Cho dù ta có làm tổn thương nàng, cũng vì nàng đã làm ta tổn thương sâu sắc. Nàng là một người phụ nữ đê tiện, ta muốn nói cho mọi người biết, nàng không thể gả cho hoàng tử nước Cúc Lương! Nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, nghe ta sai khiến.

Nhưng Vũ Quân bị điên rồi sao? Không quan tâm? Ha ha, một người phụ nữ nhơ bẩn, hắn lại nói hắn không để ý! Còn nói nàng là người tốt nhất. Không! Trên đất nước này nàng là người tệ nhất kém cỏi nhất ——

Vì Vũ Quân mà hát? Ta tức đến phát điên, Vũ Quân bảo nàng hát, nàng liền hát sao? Nàng thực sự thích hắn, muốn cùng hắn sát cánh tung bay? Ha ha, đúng là năm mơ giữa ban ngày,  ta sẽ bẻ gẫy cánh của nàng, khóa nàng trong phòng giam u tối!

Sự cô đơn trong lòng chàng chỉ có thiếp hiểu rõ? Chàng là ai? Chàng là ai… Nàng biết nỗi cô đơn tịch mịch của ai? Vũ Quân sao? Thật buồn cười…

Tâm trí của Vũ Quân đã bị nàng mê hoặc, nhưng các người cũng sẽ phải xa nhau. Ta sẽ gửi thư tới cho hoàng đế nước Cúc Lương, sẽ không ai chấp nhận nàng.. Nàng chỉ có thể ở lại nước Chư Lương!

Nhuận Ngọc cố gắng hít thở, suy nghĩ  phiền não này khiến hắn phát điên. Mở tay ra đi ra ngoài, nhưng càng đi, trong lòng càng phiền muộn. Nàng đi ba tháng, suốt ba tháng. Trời ạ….

Trong đầu hiện ra bộ dáng của nàng trong lòng Vũ Quân, bỗng nhiên Nhuận Ngọc ngước lên trời hét to. Không thể, tuyệt đối không thể… Không cho phép, không thể để nàng đi. Thời gian ba tháng quá dài, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Nhưng quyết định lần này của Vũ Quân có vẻ rất kiên định, không dễ gì thay đổi. Lần thành hôn này là tương lai mấy chục năm hòa bình của nước Chư Lương, nếu kiên quyết từ chối, chính là hủy diệt hòa bình của con dân Chư Lương. Không! Là một hoàng đế, có trách nhiệm với con dân, ta tuyệt đối không thể làm như vậy…

Đi gặp nàng sao? Không! Là nàng làm chuyện có lỗi với nước Chư Lương, tuyệt đối không thể khuất phục. Nhưng… Nếu nàng thực sự rời đi, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ bằng lòng trở lại. Vĩnh viễn cũng không thấy nàng nữa… Không! Không ——

Nhuận Ngọc đấm mạnh vào thân cây lê, máu từ ngón tay chảy xuống. Không thể chịu được…

Lúc trước chính ta đã đưa ra điều kiện, hiện giờ nàng và Vũ Quân chưa xứng với nhau. Hơn nữa, hôn sự nhất định phải có sự đồng ý của hoàng đế nước Cúc Lương, và sự cho phép của nàng, mới có thể thành hôn. Bệ hạ nước Cúc Lương có tiếng là yêu thương em trai của mình, hắn có thể yêu quý Vũ Quân, mà đồng ý hôn sự này?

Nhuận Ngọc cảm thấy cả người lạnh tới khác thường. Nói như vậy, chỉ cần nàng đồng ý, thì… Nàng ở lại nước Cúc Lương xa xôi, trở thành thê tử của kẻ khác. Mỗi đêm dựa vào trong lòng kẻ khác…

Toàn thân Nhuận Ngọc sợ run người, cả người lạnh phát run lên. Không được—Ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Vô tình, Nhuận Ngọc đã đi về hướng Thiên điện. Nàng ở đây sao? Nếu nàng nói không muốn gả cho Vũ Quân… Ta biết, ta biết nàng yêu ta, giống như những người phụ nữ khác. Chỉ cần ta tới tìm nàng, cũng chính là một sự ban ơn lớn với nàng, nàng sẽ đồng ý ở lại, không có người phụ nữ nào mà có thể rời bỏ được ta. Đúng, nàng sẽ ở lại, rõ ràng là nàng yêu ta…

Nhuận Ngọc cố gắng kiềm chế sự sốt ruột trong lòng, đi về phía Thiên điên. Trong phòng đèn vẫn sáng, nhưng nàng không ở trong phòng…

Cảnh tượng trước mắt, khiến cả người ta run lên, nếu có thể, ta muốn giết chết bản thân mình.

Dưới ánh trăng nàng và Vũ Quân đang hôn nhau… Xung quanh là một màn sương! Ngọn lửa đen bốc cháy trong mắt NhuậnNgọc, khẽ giương cung, nhắm vào đầu Vũ Quân! Bắn thủng đầu hắn, hủy khuôn mặt của hắn, sau đó xé hắn thành từng mảnh!

Dưới ánh trăng, nước mắt rơi trên khuôn mặt nàng! Hai tay Nhuận Ngọc run rẩy không thôi, dần dần thả xuống. Một tên này, tai ương sẽ ngập tràn nước Chư Lương, không thể làm như vậy, không thể…

Trong bóng đêm, Nhuận Ngọc nhắm chặt hai mắt, phất áo bỏ đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.