Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 9



Chuyển ngữ: Cỏ dại

Chỉnh sửa: nhoclubu

***

Đêm đó qua đi, ngày qua ngày Đồng Dao càng thêm lo sợ.

Rõ ràng ngày đó từ chối hắn, Nhuận Ngọc lại không tức giận.Tuy rằng không giết cô ngay tại chỗ, nhưng dựa theo tính cách sớm nắng chiều mưa của hắn, nói không chừng ngày nào đó mất hứng liền cho cô một tên cũng nên. Cho dù không giết cô, cũng rất có thể biến cô thành quân kỹ như hắn nói, như vậy thì khác nào sống không bằng chết.

Đồng Dao vẫn âm thầm quan sát Nhuận Ngọc. Rốt cuộc hắn chưa từng đề cập lại chuyện này, ngày ngày đều dẫn theo Nghê Sắc ra ra vào vào, cũng không nói không hỏi gì tới Đồng Dao.

Trong lòng Đồng Dao cũng có chút buồn bực, hành vi của Nhuận Ngọc không logic lắm. Nhưng cũng có thể là bản thân cô nghĩ nhiều quá, thiếu gì phụ nữ bên cạnh người đàn ông khôi ngô như hắn, huống chi hắn còn là hoàng tử. Về phương diện tình cảm với phụ nữ, có lẽ qua một đêm là quên luôn…

Như mọi buổi sáng Nhuận Ngọc dẫn theo chín cung thủ và Đồng Dao đi vào trong rừng, Nghê Sắc và hắn cưỡi chung một con ngựa, nhìn qua hai người rất ngọt ngào.

Từ đằng xa, Đồng Dao nhìn về phía họ, hình như Nghê Sắc đang nói gì đó, Nhuận Ngọc mỉm cười lắng nghe. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống, nụ cười của hắn, ánh mắt dịu dàng của hắn thật mê người. Bỗng nhiên không hiểu sao trong lòng Đồng Dao cảm thấy có chút nhói đau, vội vàng cúi đầu, không suy nghĩ nữa.

“Nhị hoàng tử…”

“Ở chỗ này, gọi ta là thủ lĩnh.”

Nhuận Ngọc hôn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của Nghê Sắc. Nghê Sắc mỉm cười kiều diễm, ánh mắt tràn ngập yêu thương vô hạn nhìn về phía Nhuận Ngọc.

“Thủ lĩnh, ra ngoài đã lâu, thiếp hơi mệt.” Nghê Sắc khẽ rúc vào trong ngực Nhuận Ngọc làm nũng, như một con mèo nhu thuận.

“Vậy thì sớm quay về doanh trại.”

Hắn khẽ ôm lấy Nghê Sắc quay đầu ngựa, đi sát bên cạnh Đồng Dao…

Không liếc nhìn cô lấy một cái…

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ đã đi xa, giống như đôi tình nhân thần tiên.

Trong lòng Đồng Dao có một cảm giác không giải thích được…

Đây là lần về sớm duy nhất, chỉ vì một câu nói của Nghê Sắc, cô ấy mệt. Đồng Dao cười khẽ, xem ra tình cảm của Nhuận Ngọc đối với cô ấy nhất định không tầm thường.

Nghê Sắc xoay người ôm lấy thắt lưng Nhuận Ngọc, hai má như trái táo dính vào ngực hắn: “Bộ giáp này thật đáng ghét, vừa dày lại cứng, thủ lĩnh không mặc được không?”

“Áo giáp có thể ngăn những xâm hại từ bên ngoài.”

“À? Vậy Nghê Sắc cũng muốn!”

“Nàng sao?” Nhuận Ngọc khẽ cười ôm chặt cô ấy, “Nàng có ta là đủ rồi.”

Vẻ mặt Nghê Sắc hạnh phúc, vô cùng kiều diễm.

Cuộc nói chuyện của họ với Đồng Dao mà nói rất chói tai, cô cách khá xa, cúi đầu, tựa như chưa từng nghe thấy gì hết…

“Đồng Dao.” Đột nhiên nghe thấy Nhuận Ngọc gọi cô.

Cô không tình nguyện đi tới.

“Nghê Sắc không thích chiến giáp của ta, có thể sửa không?”

Nhuận Ngọc nhìn Nghê Sắc, vẻ mặt vô cùng ôn hòa.

Đột nhiên Đồng Dao cảm thấy có chút buồn cười lại có chút châm biếm. Không thể tưởng được một Nhuận Ngọc luôn luôn cẩn thận chặt chẽ bỗng nhiên vâng lời một cô gái. Mà cô lại vì cử chỉ nhỏ nhặt này cảm thấy khó chịu… Thật buồn cười, vốn dĩ mọi chuyện chẳng có liên quan gì đến cô. Không hiểu tại sao lại bị kéo vào cái thế giới này, không hiểu tại sao mạng sống của mình cũng khó giữ, hà cớ gì phải làm khó bản thân chứ?

Tới bây giờ, vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao mới có thể chạy thoát, làm thế nào trở về. Còn có nước Hồng Ngọc… Cô nhất định phải tới nước Hồng Ngọc…

Đồng Dao hít một hơi thật sâu: “Chiến giáp cũng có thể sửa.”

“Hả, thật sao?”

Hai mắt Nghê Sắc toả sáng lấp lánh.

“Đúng! Hiện tại, bộ giáp nặng

nặng nề của thủ lĩnh chỉ dùng ở phương diện phòng ngự. Nhưng đối với chuyện giáp mặt tấn công mà nói, nó rất cồng kềnh và không đủ linh hoạt, dễ thủ, nhưng khó công. Mà thủ lĩnh chủ yếu dùng cung, đối với một cung thủ mà nói, thuộc đội tấn công tầm xa ở trong đội quân chiến đấu. Cung thủ rất ít khi phải trực diện ngăn địch, cho nên bộ giáp nặng nề như vậy, lãng phí vô ích sức lực của các tướng sĩ, không thích hợp để dùng.”

“Về phương diện chiến tranh, ta cũng không hiểu lắm.” Nghê Sắc bĩu môi không kiên nhẫn.

“Có người nghe hiểu là được.”

Nhuận Ngọc nheo mắt, nhìn rất ung dung bình thản.

Nghê Sắc nghe xong không mấy vui vẻ, giọng nói có chút gượng gạo: “Ngươi nói rõ ra đi.”

“Vâng.” Đồng Dao gật đầu, “Có thể cải thiện thêm nón sắt đang vốn có. Không dùng áo giáp nặng nề nữa, mà sửa thành đồ bảo hộ. Đồ bảo hộ chủ yếu gồm có: bảo hộ ngón tay, bao cổ tay, bảo hộ ngực. Tác dụng của bảo hộ ngón tay ở chỗ phòng ngừa sau khi xuất tiễn, dây cung bật vào tay, tránh cho gánh nặng quá tải tạo thành vết thương ở ngón tay, đồng thời cũng có lợi cho dây cung bắn ra linh hoạt hơn. Bao cổ tay với bộ bao bằng chất liệu gỗ có thể nới lỏng tùy ý trên cổ tay trái phái, cùng lúc tăng cường được sức chống đỡ cho tay trái, mặt khác có hiệu quả phòng ngừa dây cung bắn ra bật vào cổ tay. Bảo hộ ngực mang bên ngực trái, đề phòng dây cung bật vào cơ thể, cũng có hiệu quả trong việc bảo vệ trái tim cho thủ lĩnh.”

Rõ ràng là Nghê Sắc không hiểu.

Nhuận Ngọc híp mắt, nhìn thẳng vào Đồng Dao: “Điều này là do ai dạy ngươi?”

“Không ai dạy tiểu nữ.” Đồng Dao dừng một chút, “Cung thủ không thích hợp chiến đấu trực diện, nên chỉ cần bảo vệ những vị trí quan trọng trên cơ thể, cho dù bị thương, cũng có thể nhanh chóng rút lui. Bộ giáp nặng như vậy có thể đổi thành đồ bảo hộ, nhất định có thể tăng sự linh hoạt trong cử động của cung thủ.”

Đồng Dao luôn luôn cúi đầu, còn Nhuận Ngọc vẫn nhìn cô, ánh mắt cũng không dời, giống như muốn nhìn thấu Đồng Dao…

“Thủ lĩnh!” Nghê Sắc đã phát giác ra bầu không khí quái dị, trong lòng rất khó chịu.

Nhuận Ngọc lấy lại tinh thần, kéo dây cương mà trên mặt không chút biểu cảm, hai người rời đi…

Ban đêm, Đồng Dao ngồi một mình trên giường, tâm trạng lại chìm xuống mức thấp nhất.

Cô ôm chặt đầu gối, nhìn ngón chân mình, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Chẳng biết tại sao lại cảm thấy bản thân thật buồn cười…

Rốt cuộc là muốn cái gì? Nhuận Ngọc sao?

Ha ha, ngày nào đó bị Nhuận Ngọc phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắn có mười mạng cũng chết khôngđủ. Hiện tại không thể nghi ngờ chính là sự mong chờ và hy vọng này của mình là loại ham muốn nguy hiểm nhất, đúng là điên rồi…

Đồng Dao tức giận nằm xuống, kiên quyết buộc mình đi ngủ, không ngừng nói với bản thân, mọi chuyện đều không liên quan tới mình.

Vừa mới buồn ngủ, đột nhiên nghe được có người gọi: “Thủ lĩnh gọi ngươi tới.”

Đồng Dao sợ hãi, vội vàng lên tiếng, nhảy khỏi giường.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn gọi cô làm cái gì? Hôm nay hẳn là Nghê Sắc đang ở trong lều của hắn mới phải… Trên đường cô cứ lo lắng kéo căng mạng che mặt, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.

Đồng Dao bước vào lều Nhuận Ngọc, chỉ thấy một khoảng ấm áp ở giữa lều, ánh lửa từ bếp lò hắt lên màn vải thành màu đỏ. Khi đi ngủ, Nhuận Ngọc mặc một chiếc áo choàng màu kem, thắt lưng buông thỏng xuống, cơ ngực trơn bóng cùng với hai chân trần trụi gần như phơi bày hết ra ngoài, cảnh tượng thật mờ ám. Hắn nghiêng người tựa vào tấm da hổ trên giường, mái tóc đen khoát trên vai, giữa ánh mắt hời hợt hiện lên chút mê hoặc.

Đồng Dao bị cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt mê hoặc đến nỗi đầu óc trống rỗng…

Sức quyến rũ của Nhuận Ngọc có khả năng hút hồn phách người khác.

Đồng Dao dùng sức cấu mình một cái, cảm giác đau  nhức khiến cô lập tức tỉnh táo lại. Nếu không thì, đoán chừng Nhuận Ngọc chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, cô sẽ không khống chế được chính mình, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh hắn.

“Thủ lĩnh, đã muộn thế này, có chuyện gì sao?”

Đồng Dao cố gắng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Theo như lời ngươi nói lúc sáng về đồ bảo hộ, ta muốn ngươi làm cho ta một bộ.”

“Được, tiểu nữ lập tức trở về vẽ phác thảo.” Đồng Dao vội vàng chuẩn bị lui ra ngoài. Trong này đều là mùi của Nhuận Ngọc, Đồng Dao không có cách nào chịu đựng thêm nữa.

“Đợi đã…”

Cả người Đồng Dao căng thẳng, dừng bước.

“Nếu làm theo yêu cầu của ta, vậy trước tiên ngươi phải đo người ta chứ.”

“Việc này…”

“Không đo? Làm theo yêu cầu thế nào? Qua đây!”

Đồng Dao khẽ nhíu mày, nhưng không thể phản bác. Đành cầm lấy cuộn dây da trên bàn, không tình nguyện đi qua đó. Càng tới gần Nhuận Ngọc, Đồng Dao lại càng cảm thấy bước chân trở nên nặng nề không chịu nổi. Bầu không khí xung quanh Nhuận Ngọc giống như loãng đi, Đồng Dao bắt đầu cảm thấy hô hấp mình càng lúc càng khó khăn…

Đi tới bên giường, thấy Nhuận Ngọc không đứng dậy, chỉ là nửa ngồi nhìn Đồng Dao. Đồng Dao do dự cả buổi, buộc lòng phải cúi người xuống, dùng dây đo ngực hắn. Quay đầu đi chỗ khác, cố gắng không nhìn hắn, vòm ngực Nhuận Ngọc rộng lớn, hai tay Đồng Dao vây quanh dường như cũng không thể đủ, bỗng nhiên phát hiện cả người mình đã dán vào trước ngực hắn. Mà một tay của Nhuận Ngọc cũng khoát lên lưng cô một cách tự nhiên.

Cô vội vàng lui về sau vài bước, còn chưa đứng vững, chỉ thấy Nghê Sắc đột nhiên từ bên ngoài lều chạy vào.

Nghê Sắc nắm tay thành quyền, ánh mắt không nén được tức giận.

“Nữ nô!” Sau khi Nghê Sắc giận dữ mắng cô, liền giơ tay tát cô một cái. Đồng Dao té xuống đất, mạng che mặt bay mất, mái tóc mềm mại bung ra, che đi gương mặt cô.

“Dân nữ cáo lui.”

Đồng Dao không dám ngẩng đầu, lấy tay che mặt, nhanh chóng xông  ra khỏi lều của Nhuận Ngọc.

Đồng Dao gần như chạy trối chết về lều của mình. Trên mặt không sao, chỉ hơi sưng một chút, Nghê Sắc cũng chỉ khoa trương thế thôi, chắc đau chừng mấy tiếng thì sẽ không sao nữa. Nhưng cái tát của cô ấy ta làm rơi mũ của cô, làm hại cô thiếu chút nữa bị lộ mặt với Nhuận Ngọc, hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy sợ.

Ôi… Thật sự là rất đau.

Người phụ nữ này xuống tay cũng quá tàn nhẫn đi… Tiếc là không có gương, không thấy được  mặt mình thế nào, chắc lại bị sưng. Mũ cũng rơi ở trong lều của Nhuận Ngọc.

Bây giờ chắc là Nghê Sắc đang ở bên cạnh hắn,  có lẽ là đang uất ức mà làm nũng, cũng có lẽ đang mắng chửi cô. Mà Nhuận Ngọc chắc chắn đang trấn an cô ấy…

Đồng Dao cười khẽ, tự giễu cợt mình, ngửa mặt nằm trên giường. Nhanh chóng vứt bỏ những suy tưởng kỳ quái đó, có một số thứ vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, nhất thiết đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Đồng Dao ngủ không sâu, vài tiếng chim hót vào sáng sớm đã làm cô tỉnh giấc. Dụi mắt ngồi dậy, bỗng nhiên nhìn thấy mũ của mình đang ở bên cạnh gối.

Đồng Dao sợ tới mức trái tim như bị kéo mạnh xuống. Tối hôm qua bị Nghê Sắc tát một cái, rõ ràng đã rơi trong lều của Nhuận Ngọc. Nhưng hiện tại… Chắc chắn buổi tối có người  đem mũ vào trong lều, đặt ở bên cạnh cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết!

Đồng Dao vội vàng lấy tay che mặt, ngón tay bắt đầu run rẩy… Trời ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.