Những đứa trẻ vui vẻ chạy ào ra, vây quanh Mạn Nhu.
Mạn Nhu sống mười tám năm ở đây, đây chính là nhà của cô, những đứa trẻ này là anh chị em của cô.
Cũng đã nửa năm rồi cô ấy mới được về thăm trại trẻ.
Các mẹ cũng đi ra, vui vẻ, niềm nở gọi.
“Mạn Nhu về rồi hả con?”
“Dạ!”
Từ Mạn Nhu chạy đến, ôm lấy các mẹ.
Mẹ Từ đứng hơi lui lại phía sau, trái ngược với khuôn mặt vui vẻ của mọi người, ánh mắt bà ấy đượm buồn cùng lo lắng.
Một lúc sau, Từ Mạn Nhu đi đến cạnh bên mẹ Từ, nũng nịu ôm lấy tay bà ấy.
“Mẹ, con về thăm mọi người.”
“Mạn Nhu, những chiếc xe kia là sao?” Mẹ Từ lo lắng hỏi.
Mẹ Từ chính là người nhặt được Từ Mạn Nhu bị người ta vứt bên đường, bà ấy đã đưa cô về, chăm sóc cô từ lúc ấy.
Bà ấy cũng là người đặt tên cho Từ Mạn Nhu, chính vì vậy một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai như Từ Mạn Nhu đã có họ.
Cô cũng coi cô như mẹ ruột của mình.
Nhưng chuyện này quả thực hơi khó giải thích, cô ấy không muốn mẹ phải lo lắng.
Nếu bà ấy biết sự thật những gì cô đang trải qua, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
“Mẹ, con có một chị bạn là người tốt, chị ấy muốn tài trợ một ít đồ cho nhà mình.” Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa chỉ về phía Quân Dao đang đứng cách đó không xa, dựa người vào cửa xe.
“Sao con quen được người giàu như thế?”.
“Hì, vô tình quen ạ, chị ấy tốt lắm, để con giới thiệu chị ấy với mẹ.
À, nhưng mà đợi con đưa quà cho lũ trẻ đã ạ”.
“Ừ, lát mẹ con mình nói chuyện sau, con mau ra đó đi.”
Từ Mạn Nhu liền nhờ nhân viên siêu thị bê đồ xuống.
Đám trẻ nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt chuyển từ trên xe tải xuống thì đều ồ lên thích thú.Việc duy trì một trại trẻ cả các mẹ lẫn đám trẻ cả gần trăm người, kinh phí vô cùng lớn.
Dù các mẹ đều nỗ lực tìm nguồn tài trợ nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo việc ăn học bình thường cho bọn trẻ.
Những món bánh kẹo trái cây thơm ngon rồi đồ ăn vặt như thế này là quá xa xỉ, chúng không bao giờ dám mơ tới.
“Nào, các em đứng xếp hàng nhận quà nhé”.
Đám trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, lập tức xếp thành hàng dài, từng đứa đi lên, nhận hoa quả, bánh kẹo từ tay Từ Mạn Nhu và Quân Dao.
Quân Dao sống trong gia đình lạnh lẽo, ít tình cảm, đột nhiên cô cảm thấy thực ra cuộc sống ở trại trẻ mồ côi có khi còn vui vẻ, hạnh phúc hơn cuộc sống trong chính ngôi nhà của mình như của cô.
Ở đó, cô bị Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đánh đập, bắt làm việc đủ kiểu, cũng chẳng có bạn bè hay ai trò chuyện gì, cô cứ lủi thủi như vậy mà lớn lên.
Ở đây dù thiếu thốn vật chất, nhưng có bạn bè đồng trang lứa, chắc chắn còn có bạn để chơi cùng.
Cô mỉm cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, đưa quà cho từng đứa trẻ.
Chỉ một lát là phát xong quà bánh, còn rau thịt cá gạo mì và đủ thứ gia vị khác thì được nhân viên chuyển luôn vào nhà bếp.
Sau khi phát xong, Mạn Nhu cười nói.
“Chị, cũng tối rồi, chị có muốn ăn một bữa cơm à trại trẻ không?”
Quân Dao gật đầu, chẳng mấy khi có cơ hội đến đây, cô cũng muốn thử cảm giác ấy.
Nhà ăn là những chiếc bàn dài thẳng tắp.
Có một hai mẹ đang tất bật múc cơm, múc thức ăn vào những chiếc khay cho lũ trẻ.
Bọn chúng xếp hàng dài, vô cùng ngoan ngoãn.
Những đứa trẻ vui vẻ chạy ào ra, vây quanh Mạn Nhu.
Mạn Nhu sống mười tám năm ở đây, đây chính là nhà của cô, những đứa trẻ này là anh chị em của cô.
Cũng đã nửa năm rồi cô ấy mới được về thăm trại trẻ.
Các mẹ cũng đi ra, vui vẻ, niềm nở gọi.
“Mạn Nhu về rồi hả con?”
“Dạ!”
Từ Mạn Nhu chạy đến, ôm lấy các mẹ.
Mẹ Từ đứng hơi lui lại phía sau, trái ngược với khuôn mặt vui vẻ của mọi người, ánh mắt bà ấy đượm buồn cùng lo lắng.
Một lúc sau, Từ Mạn Nhu đi đến cạnh bên mẹ Từ, nũng nịu ôm lấy tay bà ấy.
“Mẹ, con về thăm mọi người.”
“Mạn Nhu, những chiếc xe kia là sao?” Mẹ Từ lo lắng hỏi.
Mẹ Từ chính là người nhặt được Từ Mạn Nhu bị người ta vứt bên đường, bà ấy đã đưa cô về, chăm sóc cô từ lúc ấy.
Bà ấy cũng là người đặt tên cho Từ Mạn Nhu, chính vì vậy một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai như Từ Mạn Nhu đã có họ.
Cô cũng coi cô như mẹ ruột của mình.
Nhưng chuyện này quả thực hơi khó giải thích, cô ấy không muốn mẹ phải lo lắng.
Nếu bà ấy biết sự thật những gì cô đang trải qua, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
“Mẹ, con có một chị bạn là người tốt, chị ấy muốn tài trợ một ít đồ cho nhà mình.” Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa chỉ về phía Quân Dao đang đứng cách đó không xa, dựa người vào cửa xe.
“Sao con quen được người giàu như thế?”.
“Hì, vô tình quen ạ, chị ấy tốt lắm, để con giới thiệu chị ấy với mẹ.
À, nhưng mà đợi con đưa quà cho lũ trẻ đã ạ”.
“Ừ, lát mẹ con mình nói chuyện sau, con mau ra đó đi.”
Từ Mạn Nhu liền nhờ nhân viên siêu thị bê đồ xuống.
Đám trẻ nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt chuyển từ trên xe tải xuống thì đều ồ lên thích thú.Việc duy trì một trại trẻ cả các mẹ lẫn đám trẻ cả gần trăm người, kinh phí vô cùng lớn.
Dù các mẹ đều nỗ lực tìm nguồn tài trợ nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo việc ăn học bình thường cho bọn trẻ.
Những món bánh kẹo trái cây thơm ngon rồi đồ ăn vặt như thế này là quá xa xỉ, chúng không bao giờ dám mơ tới.
“Nào, các em đứng xếp hàng nhận quà nhé”.
Đám trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, lập tức xếp thành hàng dài, từng đứa đi lên, nhận hoa quả, bánh kẹo từ tay Từ Mạn Nhu và Quân Dao.
Quân Dao sống trong gia đình lạnh lẽo, ít tình cảm, đột nhiên cô cảm thấy thực ra cuộc sống ở trại trẻ mồ côi có khi còn vui vẻ, hạnh phúc hơn cuộc sống trong chính ngôi nhà của mình như của cô.
Ở đó, cô bị Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đánh đập, bắt làm việc đủ kiểu, cũng chẳng có bạn bè hay ai trò chuyện gì, cô cứ lủi thủi như vậy mà lớn lên.
Ở đây dù thiếu thốn vật chất, nhưng có bạn bè đồng trang lứa, chắc chắn còn có bạn để chơi cùng.
Cô mỉm cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, đưa quà cho từng đứa trẻ.
Chỉ một lát là phát xong quà bánh, còn rau thịt cá gạo mì và đủ thứ gia vị khác thì được nhân viên chuyển luôn vào nhà bếp.
Sau khi phát xong, Mạn Nhu cười nói.
“Chị, cũng tối rồi, chị có muốn ăn một bữa cơm à trại trẻ không?”
Quân Dao gật đầu, chẳng mấy khi có cơ hội đến đây, cô cũng muốn thử cảm giác ấy.
Nhà ăn là những chiếc bàn dài thẳng tắp.
Có một hai mẹ đang tất bật múc cơm, múc thức ăn vào những chiếc khay cho lũ trẻ.
Bọn chúng xếp hàng dài, vô cùng ngoan ngoãn..