Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 172





Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai
LA
rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.

“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây”.

“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.

Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt.

Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má.

Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên.

Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.

Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”
Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang
lên.

Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa
AL

rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.

Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.

“Choang!”
Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt.

Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.

Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô.

Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức.

Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”
Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.

“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”
Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.

“Từ – Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó.

Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”
Hắn đã phát hiện ra rồi ư?
Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.

“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”
“Đau? Ha ha… xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”
Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối.

Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.

Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.

“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.

Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.

“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.

“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”
Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh.

Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin”.

Câu nói của Từ Mạn Nhu càng chọc giận Hoắc Thiên Phong, đáy mắt hắn lạnh như băng, khuôn mặt âm u như tu la.

Hắn vươn tay túm lấy cổ cô, những ngón tay thon dài của hắn từ từ siết lấy chiếc Cổ thiên nga gầy mảnh của Từ Mạn Nhu.


“Cô tưởng cô bỏ mấy thứ thuốc vớ vẩn đó vào rượu mà tôi không biết? Nói cho cô biết, tôi uống rượu trước khi uống nước, chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phân biệt được loại nào với loại nào.

Cô cho một đống thứ thuốc linh tinh hổ lớn phá tan hương vị thanh thuần của rượu mà còn ngu ngốc nghĩ rằng có thể qua mặt được tôi sao?”
Hắn thực sự chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phát hiện?
Trên mặt Từ Mạn Nhu thoáng một tia dao động.

Thực sự thời gian quá gấp gáp, cô đã quên mất điều này.
Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai
LA
rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.

“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây”.

“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.

Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt.

Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má.

Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên.

Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.

Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”
Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang
lên.

Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa
AL
rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.

Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.

“Choang!”
Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt.

Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.

Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô.

Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức.

Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”
Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.


“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”
Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.

“Từ – Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó.

Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”
Hắn đã phát hiện ra rồi ư?
Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.

“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”
“Đau? Ha ha… xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”
Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối.

Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.

Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.

“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.

Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.

“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.

“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”
Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh.

Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin”.

Câu nói của Từ Mạn Nhu càng chọc giận Hoắc Thiên Phong, đáy mắt hắn lạnh như băng, khuôn mặt âm u như tu la.

Hắn vươn tay túm lấy cổ cô, những ngón tay thon dài của hắn từ từ siết lấy chiếc Cổ thiên nga gầy mảnh của Từ Mạn Nhu.

“Cô tưởng cô bỏ mấy thứ thuốc vớ vẩn đó vào rượu mà tôi không biết? Nói cho cô biết, tôi uống rượu trước khi uống nước, chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phân biệt được loại nào với loại nào.

Cô cho một đống thứ thuốc linh tinh hổ lớn phá tan hương vị thanh thuần của rượu mà còn ngu ngốc nghĩ rằng có thể qua mặt được tôi sao?”
Hắn thực sự chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phát hiện?
Trên mặt Từ Mạn Nhu thoáng một tia dao động.

Thực sự thời gian quá gấp gáp, cô đã quên mất điều này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.