Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 174





“Hoắc Thiên Phong, anh có gan làm thì phải có gan nhận.Tôi tuy chỉ là đàn bà con gái nhưng tôi dám làm dám nhận.

Đúng, hôm nay tôi muốn liều chết cùng anh, dù cho có bị cảnh sát bắt và xử tử hình hay anh giết tôi ngay tại đây tôi cũng cam lòng.

Nhưng đừng có làm hại những người vô tội, họ không liên quan.

Chỉ có kẻ hèn mới đi uy hiếp người khác.”
“Cô nói tôi là kẻ hèn?” Từng từ từng chữ hắn nói ra lạnh đến thấu xương.

“Nếu anh có bản lĩnh thì đã khiến tôi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.

Chỉ có kẻ hèn, kẻ kém cỏi mới phải đi ép buộc kiểu đó.” Từ Mạn Nhu nói rành rọt từng chữ.

Hoắc Thiên Phong giận quá hóa cười, hắn vỗ tay, gật gù, “Có bản lĩnh, lần đầu tiên trên đời này có kẻ dám mắng chửi Hoắc Thiên Phong tôi đến như vậy.” Hắn đứng lên, túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

“Vậy tôi sẽ không nhẹ nhàng với cô nữa.”
Nói rồi hắn ấn chuông gọi người làm lên.


“Đánh cô ta, nhưng không được đánh chết, sau đó bỏ đói.

Tôi muốn xem xương cô ta cứng hay gậy của ta cứng.”
Nói rồi hắn đứng dậy, rời khỏi phòng.

Từ Mạn Nhu căm hận nhìn theo hắn ta, cô nguyền rủa hắn chết không được siêu sinh.

Mấy vệ sĩ đi tới, nhìn Từ Mạn Nhu cả người đầy vết thủy tinh cứa vào, có chỗ còn rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt, bọn họ chỉ có thể thở dài.

“Từ tiểu thư, xin lỗi.”
Trong căn phòng chỉ còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Quân Dao đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, cả
người cô mồ hôi ướt đầm như tắm, Cố Tư Bạch nằm bên cạnh cũng bị giật mình, anh kéo tay cô, “Em sao thế?
Cô thở dài, lắc đầu, “Em không biết, em mơ thấy cái gì đó, rất đáng sợ, nhưng bây giờ lại không nhớ được là mơ thấy gì”
Cố Tư Bạch kéo cô nằm xuống, anh ôm cô vào lòng, VỖ VỖ lưng cho cô, “Không sao đâu, có anh ở đây rồi”.

Nhờ có Cố Tư Bạch an ủi, Quân Dao có thể ngủ lại đến sáng hôm sau.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn ba tháng trôi qua.

Quân Dao đã quen với chỗ làm việc mới và cũng dần thành thạo công việc.

Cô đã được kí hợp đồng chính thức, chỉ có điều vị chủ tịch nào đó lại kiếm cớ hành tỏi gọi riêng cô vào văn phòng.

Trong mắt đồng nghiệp, trừ Quan Tư Mỹ, còn lại tất cả mọi người đều thấy cô đúng là một cô bé đáng thương, suốt ngày bị vị chủ tịch lạnh lùng, khó tính kia la mắng.

Nhưng nào đâu ai biết rằng anh gọi cô vào để “thể hiện tình cảm” và lần nào cũng bị cô mắng vì tội làm ảnh hưởng công việc của cô kia chứ.

Cố Tư Bạch đúng là vị chủ tịch đáng thương mà.

Cũng có mấy lần Quân Dao gọi vào số của Từ Mạn Nhu, muốn hỏi thăm tình hình của cô ấy, nhưng hoàn toàn không liên lạc được.

Cô cũng đến trại trẻ mồ côi thăm mẹ Từ và tụi trẻ ở đó,
có ý dò hỏi nhưng mẹ Từ cũng nói Từ Mạn Nhu công việc bận rộn, vẫn chưa ghé lại trại trẻ lần nào.


Cô cũng hết cách, không cách nào tìm hiểu được tin tức của Từ Mạn Nhu.

Bởi cô cũng chỉ mới gặp Từ Mạn Nhu tổng cộng có ba lần, chưa thực sự hiểu nhiều về cô ấy, cũng không biết cô ấy sống ở đầu hay có phương thức liên lạc khác không, chỉ có thể thở dài, hi vọng Từ Mạn Nhu vẫn Sống tốt, chỉ là bị Hoắc Thiên Phong thu giữ mất điện thoại nên không thể liên lạc được ra bên.

ngoài mà thôi.
“Hoắc Thiên Phong, anh có gan làm thì phải có gan nhận.Tôi tuy chỉ là đàn bà con gái nhưng tôi dám làm dám nhận.

Đúng, hôm nay tôi muốn liều chết cùng anh, dù cho có bị cảnh sát bắt và xử tử hình hay anh giết tôi ngay tại đây tôi cũng cam lòng.

Nhưng đừng có làm hại những người vô tội, họ không liên quan.

Chỉ có kẻ hèn mới đi uy hiếp người khác.”
“Cô nói tôi là kẻ hèn?” Từng từ từng chữ hắn nói ra lạnh đến thấu xương.

“Nếu anh có bản lĩnh thì đã khiến tôi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.

Chỉ có kẻ hèn, kẻ kém cỏi mới phải đi ép buộc kiểu đó.” Từ Mạn Nhu nói rành rọt từng chữ.

Hoắc Thiên Phong giận quá hóa cười, hắn vỗ tay, gật gù, “Có bản lĩnh, lần đầu tiên trên đời này có kẻ dám mắng chửi Hoắc Thiên Phong tôi đến như vậy.” Hắn đứng lên, túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

“Vậy tôi sẽ không nhẹ nhàng với cô nữa.”
Nói rồi hắn ấn chuông gọi người làm lên.

“Đánh cô ta, nhưng không được đánh chết, sau đó bỏ đói.

Tôi muốn xem xương cô ta cứng hay gậy của ta cứng.”
Nói rồi hắn đứng dậy, rời khỏi phòng.

Từ Mạn Nhu căm hận nhìn theo hắn ta, cô nguyền rủa hắn chết không được siêu sinh.

Mấy vệ sĩ đi tới, nhìn Từ Mạn Nhu cả người đầy vết thủy tinh cứa vào, có chỗ còn rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng yếu ớt, bọn họ chỉ có thể thở dài.

“Từ tiểu thư, xin lỗi.”
Trong căn phòng chỉ còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết.


Quân Dao đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, cả
người cô mồ hôi ướt đầm như tắm, Cố Tư Bạch nằm bên cạnh cũng bị giật mình, anh kéo tay cô, “Em sao thế?
Cô thở dài, lắc đầu, “Em không biết, em mơ thấy cái gì đó, rất đáng sợ, nhưng bây giờ lại không nhớ được là mơ thấy gì”
Cố Tư Bạch kéo cô nằm xuống, anh ôm cô vào lòng, VỖ VỖ lưng cho cô, “Không sao đâu, có anh ở đây rồi”.

Nhờ có Cố Tư Bạch an ủi, Quân Dao có thể ngủ lại đến sáng hôm sau.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn ba tháng trôi qua.

Quân Dao đã quen với chỗ làm việc mới và cũng dần thành thạo công việc.

Cô đã được kí hợp đồng chính thức, chỉ có điều vị chủ tịch nào đó lại kiếm cớ hành tỏi gọi riêng cô vào văn phòng.

Trong mắt đồng nghiệp, trừ Quan Tư Mỹ, còn lại tất cả mọi người đều thấy cô đúng là một cô bé đáng thương, suốt ngày bị vị chủ tịch lạnh lùng, khó tính kia la mắng.

Nhưng nào đâu ai biết rằng anh gọi cô vào để “thể hiện tình cảm” và lần nào cũng bị cô mắng vì tội làm ảnh hưởng công việc của cô kia chứ.

Cố Tư Bạch đúng là vị chủ tịch đáng thương mà.

Cũng có mấy lần Quân Dao gọi vào số của Từ Mạn Nhu, muốn hỏi thăm tình hình của cô ấy, nhưng hoàn toàn không liên lạc được.

Cô cũng đến trại trẻ mồ côi thăm mẹ Từ và tụi trẻ ở đó,
có ý dò hỏi nhưng mẹ Từ cũng nói Từ Mạn Nhu công việc bận rộn, vẫn chưa ghé lại trại trẻ lần nào.

Cô cũng hết cách, không cách nào tìm hiểu được tin tức của Từ Mạn Nhu.

Bởi cô cũng chỉ mới gặp Từ Mạn Nhu tổng cộng có ba lần, chưa thực sự hiểu nhiều về cô ấy, cũng không biết cô ấy sống ở đầu hay có phương thức liên lạc khác không, chỉ có thể thở dài, hi vọng Từ Mạn Nhu vẫn Sống tốt, chỉ là bị Hoắc Thiên Phong thu giữ mất điện thoại nên không thể liên lạc được ra bên.

ngoài mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.