“Mẹ nghe Hoắc tổng nói con bị bệnh nên đang nằm viện nghỉ ngơi, mẹ đưa bé An vào thăm con”
“Hoắc tổng… mẹ biết anh ta?” Từ Mạn Nhu đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
“Mẹ chưa gặp Hoắc tổng bao giờ, nhưng những người làm việc cho Hoắc tổng nói thế?” “Mẹ, bé An khỏe rồi ư?”
Cô nhìn chằm chằm bé An, lần trước cô đi thăm cậu bé hôn mê bất tỉnh phải dùng ống thở, vậy mà bây giờ khuôn mặt hồng hào tươi tắn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, cậu bé vẫn phải ngồi trên xe lăn vì còn yếu, chưa đi lại được nhiều, nhưng điều này cũng khiến Từ Mạn Nhu kinh ngạc đến không tin nổi.
“Con cứ nghỉ ngơi đi, mẹ nghe bác sĩ nói con còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều”.
Từ Mạn Nhu gật đầu, có lẽ Hoắc Thiên Phong không nói với mẹ Từ chuyện cô tự sát, nhưng cô hiểu hành động này của hắn, hắn đang muốn đánh vào điểm yếu nhất của cô, chính là những người cô coi như ruột thịt này.
“Mẹ, em An được phẫu thuật khi nào thế?” Cô hỏi.
“Từ gần một năm trước đã có người nói là bên Hoắc thị giúp đỡ kinh phí điều trị bệnh cho bé An.
Tầm hơn ba tháng trước bên bệnh viện nói đã tìm được tủy phẫu thuật phù hợp, cũng may ông trời phù hộ, ca phẫu thuật thành công, bé An giờ đang hồi phục tốt lắm.
Con xem, em khỏe mạnh.
như thế này rồi, con cũng phải nhanh khỏe lại, rồi về thăm nhà nữa.”
“Dạ.”
Hơn ba tháng trước, có lẽ chính là sau khi cô hạ độc Hoắc Thiên Phong không thành, bị hắn nhốt vào phòng, không cho ra ngoài, không cho gặp bất kì ai.
Chẳng lẽ hắn đã tính kế từ lúc đó?
Cô thực sự không hiểu nổi Hoắc Thiên Phong nghĩ gì.
Mẹ Từ ân cần vuốt ve tóc Từ Mạn Nhu.
“Mạn Nhu, Hoắc tổng đó là bạn trai của con ư?”
Câu hỏi đơn giản của mẹ Từ những khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cô hơi ấp úng, “Không… không có…”.
“Con lớn rồi, yêu đương là chuyện đương nhiên.
Chỉ là mẹ lo cho con” Mẹ Từ thở dài, “Hoắc tổng đó xem chừng rất giàu có, không ngại vung số tiền lớn chữa trị cho bé An, rồi giúp trại trẻ xây dựng lại một dãy nhà mới, cũng tài trợ suất học bổng và lương thực nữa.”
Từ Mạn Nhu kinh ngạc tròn mắt nhìn mẹ Từ.
“Anh ta… anh ta làm thế từ bao giờ?”
“Từ lâu rồi, cả gần năm nay, nhưng mẹ không gọi được cho con, cũng ít có cơ hội gặp con nên chưa hỏi được.
Mẹ không cấm con quen người giàu có.
Nhưng con cũng nên cẩn thận, vì chúng ta và họ quá khác nhau.
Họ giàu có, muốn gì có nấy, gia đình họ cũng sẽ không chấp nhận một cô con dầu gia cảnh bình thường.
Người chịu khổ cuối cùng sẽ là con.”
Mẹ Từ thở dài, bà nhặt được Từ Mạn Nhu bên đường, khi còn là đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, bé xíu.
Chính tay bà nuôi nấng có bao nhiêu năm, nhìn cô khôn lớn, trưởng thành, coi cô như con ruột của mình, bà đầu nỡ nhìn con phải đau khổ.
“Mẹ, anh ta không phải bạn trai của con đầu, mẹ đừng lo.”
Cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Cô là gì của Hoắc Thiên Phong? Chẳng qua cũng chỉ là vật nuôi, làm món đồ chơi giải sầu của anh ta thôi.
“Mạn Nhu, con phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, dạo này con gầy quá”
Từ Mạn Nhu mỉm cười, “Con ăn khỏe lắm, mỗi bữa ăn ba bát cơm, chẳng hiểu cơm đi đâu hết”.
Mẹ Từ CỐc nhẹ vào đầu cô, “À, suýt nữa mẹ quên mất.
Cô bạn Quân Dao của con cũng tới nhà mình mấy lần, có hỏi xem con đối số điện thoại hay gì mà không liên lạc được cho con.
Mẹ cũng không gọi được cho con.
Có biết mấy tháng qua mẹ lo lắng thế nào không hả?”
Từ Mạn Nhu nghĩ nhanh ra một lý do, “Tại con đi thực tập ở cùng núi, ở đó không có sóng, nên không gọi được.”
“Lần sau đi như vậy phải báo mẹ trước nghe chưa? Con làm mẹ lo lắng muốn chết”
“Dạ, con xin lỗi mà.” Từ Mạn Nhu làm nũng.
“Chị Mạn Nhu, em được về nhà rồi, bao giờ chị về chơi với chúng em?” Bé An lên tiếng.
“Một hai hôm nữa chị khỏe, chị sẽ về chơi với bé An nhé”