Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 190





Không khí trong phòng dần vui vẻ hơn.

Lâu lắm rồi mới có thời gian ở bên mẹ Từ và bé An, được trò chuyện cùng những người mình yêu quý, tâm trạng Từ Mạn Nhu tốt lên rất nhiều.
Ba người mải trò chuyện, không ai để ý phía người cửa, có một người lặng lẽ đứng nhìn.

Người đó chính là Hoắc Thiên Phong, ánh mắt sâu thẳm của hắn tối thẫm.

Hắn chưa từng nhìn thấy Từ Mạn Nhu vui vẻ, cười nhiều, nói nhiều như thế này khi ở bên cạnh hắn.
Có lẽ cô nói đúng, hắn luôn chỉ biết ép buộc người khác theo ý mình.

Dưa chín ép sẽ không ngọt.

Hoắc Thiên Phong lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Có lẽ ngày tháng sau này, ở bên cạnh những người cô muốn ở bên, nụ cười sẽ mãi hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp, lương thiện đó.

Nhưng đột nhiên hắn lo sợ.

Cô gái xinh đẹp, trẻ trung như thế sẽ không thiếu đàn ông vây.

quanh.

Hắn không muốn một bàn tay dơ bẩn nào chạm vào thân thể ngọc ngà ấy.

Tim Hoắc Thiên Phong như lửa đốt, vô cùng phẫn nộ, bản tính chiếm hữu lại nổi lên.
Hắn phải cố gắng kìm chế lắm mới không quay người lại, bắt cô nhốt lại như trước.

Hắn sợ, sợ cô sẽ tìm cách tự sát một lần nữa.

Dĩ nhiên hắn có thể cho người giám sát cô hai tư trên bảy, nhưng như thế có ích gì, chẳng qua cũng chỉ giữ được cái xác không hồn.
Nhưng nghĩ đến việc nụ cười vui vẻ ngọt ngào kia dành cho một tên đàn ông thối tha nào khác, cô sẽ hôn kẻ đó, ngủ cùng kẻ đó, sinh con cho kẻ đó, đáy mắt Hoắc Thiên Phong như tóe
lửa.

Hắn tức giận đấm liên tục vào bức tường bên cạnh.
Những người đi qua thấy thế lập tức dạt qua bên, hoảng hốt nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng khí thế như ác ma, ánh mắt vằn tia máu trong vô cùng đáng sợ.

Một đứa bé còn khóc thét lên, mẹ nó vội vàng ôm con chạy đi xa, sợ kẻ điên kia làm hại con cô ấy.
Hoắc Thiên Phong hoàn toàn không biết, cũng không bận tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình, đến tận khi tay tê rần, rướm máu, hắn mới dừng lại, cũng cảm thấy đỡ khó chịu trong người hơn.
Hắn đi thẳng ra xe, khởi động xe, chiếc xe lao vút ra đường lớn, đến thắng trường đua.
Đường đua hôm nay không tổ chức cuộc đua nào, chỉ có mấy tay đua đang đứng tán gẫu với nhau buổi sáng, còn chưa bắt đầu tập luyện.

Đột nhiên trên đường đua xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đỏ rực, xé gió lao đi.
“Xe của ai vậy?”
“Không biết
Mấy người đó tò mò bàn tán nhìn nhau, không biết ai đang lái với vận tốc điên cuồng như muốn tìm chết kia.

Bọn họ là những tay đua chuyên nghiệp cũng chưa từng lái xe kiểu bán mạng như thế.

Nhưng tốc độ khiến trái tim Hoắc Thiên
Phong cảm thấy dễ chịu hơn.

Cơn tức giận cũng dần dần lắng xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tức giận đến nỗi không thể khống chế nổi bản thân như thế này.
Từ Mạn Nhu, cô gái nhỏ yếu ớt không chút năng lực phản kháng, vậy mà lại khiến Hoắc Thiên Phong hắn có nhiều thứ cảm xúc mang tên đầu tiên đến như thế, cũng khiến hắn điên cuồng như thế này.
Từ Mạn Nhu, được lắm, em cứ đợi đó cho tôi!
Cuộc sống mấy tháng nay của Cố Tư Bạch và Quân Dao cũng dần đi vào ổn định, cũng bắt nhịp được với công việc và những thói quen mới.

Cô vẫn nhớ đến cô gái xinh đẹp Từ Mạn Nhu, nhưng không có cách nào liên lạc được, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, thương cảm cho một số phận.
Mấy hôm nay Cố Tư Bạch có việc phải đi công tác vài ngày, chỉ còn cô ở nhà.

Anh nói chắc ngày kia sẽ về, giao cho Tiểu Hoa lái xe đưa Quân Dao đi làm.

Cô ngồi trên xe, nhìn khung cảnh phố xá tấp nập bên ngoài, cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt.
Lúc Quân Dao đến công ty, mọi người đều nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng quái dị.

Quân Dao hơi nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà mọi người nhìn mình như vậy.
Cô lấy trong túi xách ra hộp phấn, trên đó có gắn chiếc gương nhỏ, soi mình trong gương một hồi, không thấy có vấn đề gì cả.

Cô nhún vai, tiếp tục bước đi.

Nhưng những người xung quanh nhìn ngó, rì rầm bàn tán khiến Quân Dao càng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Vừa vào đến chỗ làm, trợ lý của Cố Tư Bạch là Quan Tư Mỹ liền chạy ra, kéo tay cô.
“Dao Dao, mau qua đây”
Cô ấy kéo cô vào phòng họp nhỏ, đóng cửa lại, hỏi.

“Dao Dao, em là vợ Cố tổng ư?”
Quân Dao tròn mắt kinh ngạc, “Sao chị biết?”
“Chị tưởng em chỉ là người quen, cùng lắm là bạn gái, hóa ra là vợ của Cố tổng, em chưa lên mạng à, trên đó đang đầy rẫy những tin tức không hay về em.”

“Em chưa.”
Quan Tư Mỹ liền lập tức đưa điện thoại cho cô xem.

Quân Dao lướt một vòng, choáng váng trước những tin tức trên đó, thậm chí còn có cả ảnh chụp người phụ nữ và một người đàn ông trong tư thế vô cùng ám muội.

Ảnh chụp rõ mặt người phụ nữ, nhưng người đàn ông chỉ thấy bóng lưng.
Người trong ảnh này rất giống cô.

Quân Dao nhìn kỹ, ánh đèn trong căn phòng đó không tốt lắm, lúc mới nhìn qua cô cũng phải giật mình kinh ngạc vì tại sao mình lại ở đó cùng người đàn ông nào thế kia? Nhưng khi bình tĩnh lại và nhìn kĩ, cô chợt nhận ra.
“Là Quân Tú Anh!” Quân Dao kêu lên.

“Quân Tú Anh là ai?” Quan Tư Mỹ gấp gáp hỏi.
“Là em gái cùng cha khác mẹ của em.

Cô ta rất giống em”
“Được, vậy để chị bảo bộ phận quan hệ công chúng làm rõ và xử lý việc này, em cứ yên tâm”
Nói rồi Quan Tư Mỹ gấp gáp rời khỏi phòng họp, để Quân Dao ngồi lại một mình.

Tâm trạng Quân Dao rối bời, mặc dù người trong ảnh không phải cô, nhưng những tin tức tới tấp từ sáng tới giờ lại gây ảnh hưởng không nhỏ đến Cố thị và Cố Tư Bạch.

Cô ấn máy gọi cho Cố Tư Bạch, nhưng đầu dây bên kia đang tắt máy, có lẽ anh đang trong cuộc họp.
Nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng cô quyết định tắt điện thoại đi, không muốn chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng nữa.

Trên mạng toàn là những tin tức tiêu cực, có những người rảnh rỗi không làm gì, chỉ cần có chuyện mà không cần biết đúng sai, thật giả cũng sẽ nhảy vào chửi bới bất chấp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.