“Kể chị nghe đi, tại sao Hoắc Thiên Phong thả em?”
Từ Mạn Nhu cười tươi rói, bỏ rau vào lẩu.
“Em không biết nữa.
Mấy tháng trước em định giết hắn, nhưng hắn thoát được, hôm trước quá chán nản, em đã tự sát, cứ tưởng mình đi gặp Diêm Vương rồi, không ngờ hắn lại thả em đi.”
Quân Dao tròn mắt kinh ngạc nhìn Từ Mạn Nhu, chuyện nghiêm trọng như thế mà cô ấy kể như không.
“Em… thật ư?”
Cũng may quán lẩu ồn ào, ai cũng mải mê ăn uống nói cười nên không ai chú ý đến hai người bọn họ.
“Dĩ nhiên rồi, nên bây giờ em mới ngồi đây ne.”
Sau đó hai người vừa ăn lẩu, uống bia, Từ Mạn
Nhu vừa kể cho Quân Dao nghe chuyện của cô ấy những ngày qua.
Quân Dao cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng rất mừng vì cuối cùng Từ Mạn Nhu cũng đã thoát được khỏi tên ác ma kia.
Hai người ăn uống vui vẻ, đến tận khi ngà ngà say thì cũng đã no căng.
“Bây giờ em ở đâu?” Quân Dao hỏi.
“Em á? Em cũng chưa biết nữa.
Chắc em sẽ thuê nhà để ở.
“Thế tối nay qua nhà chị đi, đằng nào Tư Bạch cũng đang đi công tác
Từ Mạn Nhu xua tay, “Không cần đâu ạ, em biết nhiều chỗ cho thuê nhà lắm, chắc bây giờ em sẽ về nhà, lâu lắm rồi không được về, vài ngày nữa sẽ đi tìm việc làm và thuê nhà để ở”.
“Thế cũng được, cẩn thận kẻo ngã” Quân Dao đỡ Từ Mạn Nhu đã lảo đảo suýt ngã.
“Chị, em vui quá, đi cũng không vững nữa, nhưng em vui quá.” Từ Mạn Nhu lải nhải mãi mấy câu đó, quả thực cô ấy đã say rồi, chân cũng đứng không vững.
Quán ăn cũng đã vắng khách, hai người thanh toán xong cùng dìu nhau đi ra ngoài.
Tiểu Hoa đang đỗ xe ngoài đường liền đi đến, hơi nhướng mày, “Sao lại say đến thế này?”
“Cô ấy vui nên uống hơi nhiều” Quân Dao giải thích.
Tiểu Hoa nhún vai, đúng là ngốc, sao lại bị phụ thuộc cảm xúc vào đàn ông như thế cơ chứ?
“Mạn Nhu muốn qua trại trẻ ngủ đêm nay, chúng ta ghé qua đó một chút nhé.” Quân Dao nói.
Tiểu Hoa giơ tay, nhìn đồng hồ, “Được, để tôi đỡ cô ấy lên xe.”
Nói rồi Tiểu Hoa đi qua, đỡ Từ Mạn Nhu giúp Quân Dao, rồi mở cửa xe để Từ Mạn Nhu bước lên.
Đúng lúc này, từ đầu xuất hiện một nhóm đàn ông hùng hùng hổ hổ, trên tay còn cầm gậy đi đến.
“Em gái, đi đâu đấy?” Một tên nhìn thấy Quân Dao xinh đẹp đang nghiêng ngả vòng qua xe đi về phía cửa bên kia thì lên tiếng nói.
Tiểu Hoa đang đỡ Từ Mạn Nhu, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy thế lập tức bỏ Từ Mạn Nhu ra, đứng thẳng người, một tay đưa ra sau thắt lưng.
“Mấy em gái xinh đẹp lắm nha!”
Một tên nhìn thấy ba cô gái dáng vẻ ngả nghiêng thì lập tức cười hô hố, tiến về phía họ, nói.
Từ Mạn Nhu bên này xe, Quân Dao bên kia xe, Tiểu Hoa lập tức để Từ Mạn Nhu vịn vào xe để đứng cho vững, sau đó đi sang phía thiếu phu nhân của mình.
Dáng vẻ lạnh lùng của Tiểu Hoa dọa cho đám người kia giật mình.
Nhưng bọn họ có tới chục người đàn ông cao to, còn Tiểu Hoa cùng lắm cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, bọn họ sợ gì chứ.
Nghĩ vậy, tên cầm đầu liền huýt sáo, hất hàm.
“Đi chơi với anh không? Hôm nay anh đang vui, sẽ chiều các em tới bến.”
Tiểu Hoa nhấn nút gọi cho người của mình.
“Đến chỗ tôi, gấp!” Sau đó cong môi cười với mấy gã đàn ông.
“Mấy người làm nghề gì?”
“Ha ha… cô em này trông thú vị nhỉ, anh thích”Tên cầm đầu tiến về phía Tiểu Hoa.
“Mặc dù không xinh bằng hai em kia, nhưng lại rất bạo dạn nha.
Đi theo anh làm bà chủ không?”
Tiểu Hoa nhướng mày, cười cười, “Anh làm đòi nợ thuê a?”
“Ồ, không ngờ còn tinh mắt như thế?
Hắn ta đi đến nơi, vươn tay muốn chạm vào mặt Tiểu Hoa.
Bất ngờ, Tiểu Hoa nghiêng người, túm tay hắn quật mạnh.
Tên đàn ông to cao chỉ thấy hoa mắt một cái, trời đất quay cuồng ròi ngã rầm xuống đất.
Mấy tên còn lại tròn mắt kinh ngạc mất mấy giây mới hồi phục được lại tình thần.
Bọn họ nuốt nước bọt một cái rồi mới nói được.
“Cô…cô ta… la ai?”
Tiểu Hoa cười cười, giẫm tên đàn ông dưới chân nhẹ nhàng phủi tay “Tôi cho mấy người ba mươi giây, cút khỏi tầm mắt của tôi.”