Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 199





Quân Dao vụng về ngồi xuống, bắt đầu bắt chuột hôn lên môi, lên cổ, lên ngực anh.

Cố Tư Bạch “Ừm” rên khe khẽ, đầy thỏa mãn.

Anh bắt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, hướng dẫn cô nhịp điệu để hai người cùng hoà hợp.

Rất nhanh, Quân Dao đã thuần thục, cả hai cơ thể cùng nóng lên, hoà vào nhau làm một, mê say, nồng nàng cuồng điên, chếnh choáng…Sáng hôm sau, Quân Dao tỉnh dậy trong vòng tay rắn chắc của anh, cô dụi mắt, ngỡ như một giấc mơ.

Ngẩng đầu nhìn, anh vẫn ngủ say thì ra đêm qua thực sự anh đã gấp gáp trở về với cô hai người còn có một đêm nồng cháy như vậy.

Với tay lấy đồng hồ xem giờ, đã hơn bây giờ sáng, phải dậy đi làm rồi, nhưng cô không nỡ đánh thức anh dậy.

Hôm qua cũng phải tầm hơn bốn giờ sáng anh mới về đến nhà, hai người lại nồng nhiệt như vậy, e rằng anh mới chỉ ngủ được một chút mà thôi.
Sống mũi cao thẳng tắp, hàng mi dài tĩnh lặng, khi anh ngủ vẫn không giấu được vẻ đẹp trai say lòng người.

Quân Dao nhớ khi mới gặp anh, anh cũng nằm an tĩnh như thế này, vô cùng quyến rũ.
Quân Dao khẽ đưa tay lên mặt anh, ngón tay nhỏ nhắn họa theo từng đường nét trên khuôn mặt, khóe môi cô vô thức cong lên, mỉm cười.
Một bàn tay đột nhiên đưa tay, nắm lấy tay cô, anh mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ý cười.
“Sao hả? Có ý đồ gì với anh?”

Quân Dao giật nảy mình, “Anh… anh tỉnh khi nào thế?”
“Trả lời anh, có phải thấy anh đẹp trai quá nên nảy sinh ý đồ xấu xa đúng không?” Cố Tư Bạch
nói.
“Ai thèm.”
Quân Dao thu tay về, muốn ngồi dậy, mặc kệ người nào đó.

Nhưng anh đột nhiên vòng tay qua eo cô, kéo cô ngược trở lại.

Bị bất ngờ, Quân Dao ngã nhào trên ngực anh.
“Mau bỏ em ra, anh ngủ thêm đi, em còn phải đi làm”.
“Hôm nay cho em nghỉ phép một ngày” Anh nói.
“Em nghỉ phép làm gì chứ?” Quân Dao chớp mi mắt, không hiểu tại sao tự dưng cho cô nghỉ làm một ngày.
Cố Tư Bạch không trả lời, anh luồn tay qua sau gáy của cô, đặt môi mình lên môi cô.

Quân Dao mở tròn mắt, cuối cùng đã hiểu tại sao anh nói cho cô nghỉ phép một ngày rồi…
Mọi nhớ nhung được khỏa lấp, hai cơ thể quấn quýt vào nhau, phá bỏ mọi rào cản, sự hòa quyện của cảm xúc giúp hai người càng yêu thương và thấu hiểu nhau hơn.

Rất lâu, rất lâu sau, Cố Tư Bạch mới buông cô ra, Quân Dao mệt mỏi tựa người vào ngực anh, thì thầm.
“Hoắc Thiên Phong thả Từ Mạn Nhu đi rồi, mấy bức ảnh nóng đó là Quân Tú Anh, có lẽ anh ta đã tìm được người mới”
“Khiến em phải chịu ấm ức rồi, mấy chuyện ảnh nóng anh đã cho người xử lý hết.

Tình hình bên Quân Tú Anh có vẻ không tốt lắm, bây giờ cô ta đang xây dựng hình ảnh ngọc nữ, chuyện này lộ ra e rằng sẽ phá hủy sự nghiệp của cô ta.” Cố Tư Bạch nói.
Quân Dao khẽ nhíu mày, cô xoay xoay người tìm tư thế nằm cho thoải mái.

“Em cứ cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.”
“Hắn muốn nhằm vào em để kéo giá cổ phiếu của Cố thị xuống thôi, nhưng đáng tiếc hắn không làm được.” Cố Bạch vuốt ve tóc cô, ngửi mùi hương chỉ riêng mình cô có.
“Từ Mạn Nhu thật đáng thương, cô ấy giống
như món đồ chơi của hắn ta.

Nhưng cũng may bây giờ đã lấy lại được tự do, có thể tiếp tục cuộc sống trước đây Quân Dao thở dài.
“Được rồi, cũng không có gì ghê gớm, em đó, đi ra ngoài nên đem theo nhiều vệ sĩ một chút, tối qua lại xảy ra xô xát đúng không?”
“Tiểu Hoa rất giỏi, một mình cô ấy đánh được cả chục tên côn đồ” Hai mắt Quân Dao sáng trưng, đầy vẻ sùng bái.
Anh bật cười, “Chồng em còn giỏi hơn nhiều, có muốn thử xem bản lĩnh của anh không?”
Vừa nói anh vừa đè cô xuống, chẩn bị động thân.

Quân Dao tròn mắt, cô dùng sức đẩy anh xuống, “Cái tên xấu xa này, anh hành hạ em còn chưa đủ sao?
“Nói anh nghe, ai giỏi hơn?” Cố Tư Bạch vẫn nằm im, dựa người vào cô, cả cơ thể nóng bừng, nơi nào đó cũng rục rịch hưởng ứng.
Quân Dao thấy thế thì sợ hết hồn, từ đêm qua đến giờ cô còn chưa được nghỉ ngơi đủ đâu, bây giờ hai chân đều mềm nhũn, eo thì vừa đau vừa mỏi, vậy mà anh đã lại hồi sức ngay rồi.


Cô vội vã ra vẻ nịnh bợ.
“Chồng em giỏi nhất.

Ông xã mau xuống đi.”
Nhìn dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của cô, nơi nào đó càng phản ứng kịch liệt, Cố Tư Bạch nhìn cô cười xấu xa.
“Đằng nào hôm nay cũng được nghỉ, hay là…”
“Không, em phản đối!” Quân Dao lắc đầu quầy quậy.

“Em đói mềm người rồi”.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, mặc dù vô cùng muốn được tiếp tục hòa cùng cô làm một, Cố Tư Bạch vẫn nằm xuống, ôm cô vào lòng, cắn nhẹ lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của Quân Dao.
“Được rồi, cho em ăn no rồi anh sẽ ăn sau.” “Đồ sắc lang” Quân Dao lẩm bẩm.

“Ai bảo vỢ anh xinh đẹp vừa ăn như vậy?
Vẻ mặt Quân Dao như ăn phải khổ qua, nhăn nhó, cái gì mà vừa ăn chứ? Nhưng cô chẳng dại gì động vào con sói đói này, chỉ có thể kéo một cái gối qua ngăn giữa hai người.

Sắc mặt Cố Tư Bạch lập tức tối đen lại.
“Anh quá nguy hiểm, em phải ngăn cách một chút.” Cô lầm bầm lầu bầu.
Người nào đó không chút do dự rướn người hôn chụt lên môi cô, sau đó đứng dậy, đi vào nhà tắm.

Hai má Quân Dao nóng bừng lên, anh luôn có cách thể hiện tình cảm ngọt ngào như thế.
Cô chống tay ngồi dậy, kéo chiếc áo choàng khoác lên người.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ trưa rồi, thảo nào bụng cô đã sôi réo nãy giờ.

Đằng nào hôm nay cũng nghỉ phép, cô dự tính ăn trưa xong sẽ đi mua ít đồ rồi qua trại trẻ mồ côi thăm Từ Mạn Nhu và tụi trẻ.
Cố Tư Bạch tắm xong liền đi ra ngoài, dặn người làm chuẩn bị đồ ăn, còn anh đi lên thư phòng, kiểm tra công việc một chút.

Quân Dao xả đầy bồn nước ấm, cô cho thêm tinh dầu hoa hồng vào rồi ngâm mình trong bồn nước.

Cảm giác nặng nặng đầu do tối qua uống nhiều rượu cũng dần tan biến, nước ấm giúp cơ thể cô thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, đi ra ngoài, cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, cô đi lên lầu, vừa định gõ cửa thì nghe bên trong giọng Cố Tư Bạch vang lên.
“Được, cứ như kế hoạch tối qua chúng ta đã bàn, lần này phải diệt gọn được ổ vũ khí của bọn chúng”
Quân Dao nhẹ bước chân đi xuống lầu, cô biết anh phải tham gia vào những việc rất nguy hiểm, chính bởi vì như vậy nên anh thường chỉ nói SƠ qua để cô hiểu được tình hình, còn cụ thể thế nào cô hoàn toàn không biết, nơi đó quá nguy hiểm, sự sống và cái chết mong manh vô cùng, nên Cố Tư Bạch luôn muốn bảo bọc cô, không để cô phải bận lòng.
Mọi người thường chỉ nhìn được sự hào nhoáng, tiền tài vật chất bên ngoài, nhưng mấy ai hiểu được tất cả những điều đó đều phải bỏ những cái giá rất lớn, thậm chí cả tính mạng của bản thân.

Quân Dao thở dài, cô chỉ mong một
cuộc đời bình yên, anh như cánh chim bằng phải sải cánh bay cao, chinh phục bầu trời rộng lớn.


Còn cô chỉ là con chim sẻ nhỏ đứng dưới mái hiên nhà nhặt hạt thóc rơi.
Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng sự nghiệp của anh, nhưng thật tâm, trong lòng cô luôn không ngừng lo lắng.

Nhất là những đêm anh xử lý công việc về muộn, hoặc anh đi công tác vài ngày mà không liên lạc cho cô, cô đều hiểu anh đang xử lý công việc của tổ chức, những đêm như thế cô đều không thể ngủ ngon, thường giật mình hoảng sợ, cô chỉ biết cầu mong Thần Phật phù hộ cho anh bình an.
Đi xuống lầu, ngồi bên mâm cơm nóng hổi, Quân Dao cố gắng điều chỉnh tâm trạng cho tốt lên, tránh để anh thấy cô buồn rầu lại phiền lòng.
Một lát sau Cố Tư Bạch cũng xuống lầu, anh đi đến bên cạnh cô, nhìn bàn đầy thức ăn, hỏi.
“Sao không gọi anh, em đói rồi mà.”
Vừa nói anh vừa hôn lên trán cô.

Quân Dao lắc đầu.

“Em hơi đói thôi, anh còn đang bận làm nên em đợi một chút cũng không sao.”
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, mặc dù bán ăn rất lớn, nhưng anh luôn thích ngồi bên cạnh, thi thoảng gắp thức ăn cho cô, như vậy bữa Cơm cảm giác ấm cúng và ngon miệng hơn rất nhiều.
“Đằng nào hôm nay cũng nghỉ phép, em tính lát nữa đến trại trẻ thăm Mạn Nhu và tụi trẻ luôn” Quân Dao nói.
Anh gật đầu, múc cho cô một chén tổ yến.
“Được, đem theo vài vệ sĩ, hôm nay Tiểu Hoa có việc nên có lẽ không đi cùng em được, anh sẽ sắp xếp thêm mấy người giỏi bên cạnh em”.
Quân Dao đón lấy chén tố yến anh đưa, múc từng muỗng nhỏ nhấm nháp.
“Haizz”, Cố Tư Bạch thở dài, “Sao nuôi mãi mà em vẫn gầy thế nhỉ?” .
Quân Dao lườm anh, “Anh muốn vỗ béo em.

thành heo à?”
“Béo béo mềm mềm ôm mới thích” “Xi, vậy anh đi tìm người nào béo mà yêu”
“Nhưng trót bị em bỏ bùa rồi, giờ không dứt ra được.”
Hai người trêu đùa, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Cố Tư Bạch nhìn nụ cười trong veo của cô gái trước mắt, cảm giác vẫn như nhiều năm về trước, cô bé với hai bím tóc lắc lư, nụ cười giòn tan, vô tư lự đã bước vào cuộc đời anh, lay động trái tim cậu bé cô độc năm đó.
Ăn xong, Cố Tư Bạch thay một bộ đồ khác, vội vã rời đi, nhìn theo chiếc xe rời khỏi Dao Uyển, trong lòng Quân Dao cứ thấp thỏm không yên, một sự sợ hãi mơ hồ dâng lên trong tim cô.

Cô cố gắng gạt những suy nghĩ xui xẻo ra khỏi đầu, nhưng chúng như đóng đinh trong đầu cô, không cách nào gạt bỏ.

Cô chỉ có thể thầm cầu khẩn anh được bình an.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.