Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 20





Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng khách.

Giữa phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Sau lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm.

Còn dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ tợn.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái đi.

Nhưng chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay mình.

Nhất cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.

“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may quá.

Người đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu gia.

Mà con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió”
Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia lịa.

Mấy người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi?
Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.

“Tư Bạch, có chuyện gì thế?”
Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.

“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện”
Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Trong đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả lời.

Người của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng việc.

Sớm không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc?
Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng khách.


Trương Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.

“Phụt!”
Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.

“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?”
Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống đất.

Không khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta
vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong lòng.

Một người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.

“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.”
“Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao giọng.

Bà ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.

“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân”
Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi xuống.

Mặc dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui xuống.

Trương Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư Bạch.

Bà ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng.

“Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.”
Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà ta.

Trương Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son môi.

Ánh mắt Cố Tư Bạch
thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế?
Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi thôi.

Quân Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia?
Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không?
Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.

“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa cách.

Quân Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh dậy.

Cô lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.

“Vâng.”
“Ngồi kia đi.”
Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không xa.

Khoảng cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá gần.

Có thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Cố.

Quân Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói gì.

Trương Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức giận.

Bà ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà ta.

Trương Tuyết Thanh bất giác nghiến răng.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.

“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?”
Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Khang.

Cố Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng hào.

Ông ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức về.

Mặc dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món lợi.Vì vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.

“Cha.” Cố Tư Bạch chào.


“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.

“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang Dật.

Mọi người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó đoán.Anh ta liếc nhìn toàn bộ người
trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.

Sau đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì tốt.

Cố Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.

“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng khách.

Giữa phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Sau lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm.

Còn dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ tợn.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái đi.

Nhưng chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay mình.

Nhất cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.

“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may quá.

Người đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu gia.

Mà con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió”
Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia lịa.

Mấy người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi?
Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.

“Tư Bạch, có chuyện gì thế?”
Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.

“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện”
Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Trong đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả lời.

Người của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng việc.

Sớm không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc?
Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng khách.

Trương Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.

“Phụt!”
Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.

“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?”
Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống đất.

Không khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta
vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong lòng.

Một người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.

“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.”
“Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao giọng.

Bà ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.

“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân”
Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi xuống.

Mặc dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui xuống.

Trương Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư Bạch.

Bà ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng.


“Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.”
Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà ta.

Trương Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son môi.

Ánh mắt Cố Tư Bạch
thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế?
Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi thôi.

Quân Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia?
Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không?
Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.

“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa cách.

Quân Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh dậy.

Cô lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.

“Vâng.”
“Ngồi kia đi.”
Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không xa.

Khoảng cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá gần.

Có thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Cố.

Quân Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói gì.

Trương Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức giận.

Bà ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà ta.

Trương Tuyết Thanh bất giác nghiến răng.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.

“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?”
Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Khang.

Cố Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng hào.

Ông ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức về.

Mặc dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món lợi.Vì vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.

“Cha.” Cố Tư Bạch chào.

“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.

“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang Dật.

Mọi người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó đoán.Anh ta liếc nhìn toàn bộ người
trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.

Sau đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì tốt.

Cố Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.

“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.