Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 23





Nghĩ đến cảnh sống trong tù, trái tim Quân Dao như rơi xuống vực thẳm, không thấy chút ánh sáng.

Cô chỉ còn biết nhìn về phía Cố Tư Bạch.

“Tôi thực sự không quen anh ta.

Thật đấy.

Tôi… tôi không làm như thế?
“Cô nói cô trong sạch thì cô trong sạch thật à? Cô có chứng cứ gì chứng minh không?” Trương Tuyết Thanh lớn giọng.

“Vậy bà có chứng cứ gì chứng minh cô ấy hại tôi.” CỐ Tư Bạch đột nhiên lạnh giọng, ánh mắt tối thẫm nhìn chằm chằm vào bà ta.

Trương Tuyết Thanh thoáng rùng mình.

Bà ta cho
rằng Cố Tư Bạch mới tỉnh dậy, cùng lắm là tỉnh được vài tiếng, như vậy làm sao có thể quen biết Quần Tú Anh, mà cho dù quen biết cũng không thân thiết, tính tình Cố đại thiếu gia trước nay đều lạnh nhạt xa cách, không dễ thân thiết với người lạ, lại là người do chính bà ta tìm đưa đến, như vậy anh sẽ càng đề phòng.

Bà ta trăm tính ngàn tính, đã tính toán chu toàn hết cả rồi, nhưng thật không ngờ lúc này Cố Tư Bạch lại lên tiếng bênh vực Quận Tú Anh.


Phải chăng Cố Tư Bạch muốn bênh vực Quận Tú Anh để nhắm vào bà ta? Cậu ta đã biết được những gì rồi?
Trương Tuyết Thanh lập tức nghiêng người về phía Cố Trường Khang.

“Chẳng phải cô ta là người đáng ngờ nhất ở đây sao?”.

“Không phải tôi, tôi luôn chăm sóc Cố thiếu gia mấy tháng nay, sao lại muốn hại anh ấy chứ, tôi cũng không quen người kia.”
Trương Tuyết Thanh lừ mắt về phía Quân Dao.

“Cô nói không bằng không chứng, ai tin cô?” “Tôi tin!”
“Tôi tin!”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, làm mọi người đều bất ngờ nhìn về phía người phát ra tiếng nói.

Là CỐ Tư Bạch.

Và Cố Khang Dật.

Cố Khang Dật nhướng mày nhìn Quân Dao rồi lại nhìn Cố Tư Bạch, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

“Mẹ, chị dâu là người lương thiện, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện thường thiên bại lý như vậy đầu” Cố Khang Dật đi lên, chậm rãi nói.

“Con nói linh tinh gì vậy?” Trương Tuyết Thanh lườm Cố Khang Dật, muốn anh ta im lặng.

Nhưng Cố Khang Dật không để ý tới bà ta, anh ta đi đến bên cạnh Quân Dao, VỖ lưng cô.

“Chị dâu, có cần tôi đưa lên phòng không?”
Quân Dao sợ hãi rụt người lại, cô lắc đầu, lau nước mắt.

Nhìn hành động của Cố Khang Dật, ánh mắt Cố Tư Bạch cũng tối lại, anh lên tiếng.

“Chú hai, từ khi nào vợ của tôi cần chú quan tâm như vậy chứ?”
Cố Khang Dật nhếch môi cười.

“Anh không biết đấy thôi, khi anh còn bất tỉnh, tôi với chị dâu cũng hay nói chuyện, thậm chí còn đi dự tiệc cùng nhau mà, đúng không chị dâu?”
Quân Dao ngước nhìn anh ta, không hiểu Cố Khang
Dật muốn giở trò gì, nhưng cô có thể cảm thấy nguy hiểm.

Cô lập tức lắc đầu.

“Đủ rồi.” Cố Tư Bạch lên tiếng giải vây cho cô.


“Cha, nếu hôm nay không tra ra được kẻ đứng sau muốn hại con, vậy con xin phép lên phòng nghỉ ngơi, con cũng mệt rồi”.

Cố Trường Khang gật đầu, ông ra hiệu cho mọi người giải tán.

Quân Dao lập tức chạy đến, đẩy xe lăn đưa Cố Tư Bạch lên lầu.
Nghĩ đến cảnh sống trong tù, trái tim Quân Dao như rơi xuống vực thẳm, không thấy chút ánh sáng.

Cô chỉ còn biết nhìn về phía Cố Tư Bạch.

“Tôi thực sự không quen anh ta.

Thật đấy.

Tôi… tôi không làm như thế?
“Cô nói cô trong sạch thì cô trong sạch thật à? Cô có chứng cứ gì chứng minh không?” Trương Tuyết Thanh lớn giọng.

“Vậy bà có chứng cứ gì chứng minh cô ấy hại tôi.” CỐ Tư Bạch đột nhiên lạnh giọng, ánh mắt tối thẫm nhìn chằm chằm vào bà ta.

Trương Tuyết Thanh thoáng rùng mình.

Bà ta cho
rằng Cố Tư Bạch mới tỉnh dậy, cùng lắm là tỉnh được vài tiếng, như vậy làm sao có thể quen biết Quần Tú Anh, mà cho dù quen biết cũng không thân thiết, tính tình Cố đại thiếu gia trước nay đều lạnh nhạt xa cách, không dễ thân thiết với người lạ, lại là người do chính bà ta tìm đưa đến, như vậy anh sẽ càng đề phòng.

Bà ta trăm tính ngàn tính, đã tính toán chu toàn hết cả rồi, nhưng thật không ngờ lúc này Cố Tư Bạch lại lên tiếng bênh vực Quận Tú Anh.

Phải chăng Cố Tư Bạch muốn bênh vực Quận Tú Anh để nhắm vào bà ta? Cậu ta đã biết được những gì rồi?
Trương Tuyết Thanh lập tức nghiêng người về phía Cố Trường Khang.

“Chẳng phải cô ta là người đáng ngờ nhất ở đây sao?”.

“Không phải tôi, tôi luôn chăm sóc Cố thiếu gia mấy tháng nay, sao lại muốn hại anh ấy chứ, tôi cũng không quen người kia.”
Trương Tuyết Thanh lừ mắt về phía Quân Dao.

“Cô nói không bằng không chứng, ai tin cô?” “Tôi tin!”
“Tôi tin!”
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, làm mọi người đều bất ngờ nhìn về phía người phát ra tiếng nói.

Là CỐ Tư Bạch.


Và Cố Khang Dật.

Cố Khang Dật nhướng mày nhìn Quân Dao rồi lại nhìn Cố Tư Bạch, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

“Mẹ, chị dâu là người lương thiện, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện thường thiên bại lý như vậy đầu” Cố Khang Dật đi lên, chậm rãi nói.

“Con nói linh tinh gì vậy?” Trương Tuyết Thanh lườm Cố Khang Dật, muốn anh ta im lặng.

Nhưng Cố Khang Dật không để ý tới bà ta, anh ta đi đến bên cạnh Quân Dao, VỖ lưng cô.

“Chị dâu, có cần tôi đưa lên phòng không?”
Quân Dao sợ hãi rụt người lại, cô lắc đầu, lau nước mắt.

Nhìn hành động của Cố Khang Dật, ánh mắt Cố Tư Bạch cũng tối lại, anh lên tiếng.

“Chú hai, từ khi nào vợ của tôi cần chú quan tâm như vậy chứ?”
Cố Khang Dật nhếch môi cười.

“Anh không biết đấy thôi, khi anh còn bất tỉnh, tôi với chị dâu cũng hay nói chuyện, thậm chí còn đi dự tiệc cùng nhau mà, đúng không chị dâu?”
Quân Dao ngước nhìn anh ta, không hiểu Cố Khang
Dật muốn giở trò gì, nhưng cô có thể cảm thấy nguy hiểm.

Cô lập tức lắc đầu.

“Đủ rồi.” Cố Tư Bạch lên tiếng giải vây cho cô.

“Cha, nếu hôm nay không tra ra được kẻ đứng sau muốn hại con, vậy con xin phép lên phòng nghỉ ngơi, con cũng mệt rồi”.

Cố Trường Khang gật đầu, ông ra hiệu cho mọi người giải tán.

Quân Dao lập tức chạy đến, đẩy xe lăn đưa Cố Tư Bạch lên lầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.