Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 50





Đột nhiên Cố Tư Bạch bước lên trước, anh từ tốn nói.

“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ đi cùng cô ấy” Mấy vệ sĩ hơi bất ngờ, nhìn anh.

“Cố thiếu gia, chuyện này rất nghiêm trọng, ông cụ đang nổi giận, tôi nghĩ cậu không nên vì một người phụ nữ mạo danh mà làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Quần Dao còn bất ngờ hơn, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ thất vọng khi biết cô lừa dối anh, cô không phải Quân Tú Anh mà Cố gia cưới về.Vậy mà không ngờ anh không những không nổi giận còn đứng ra muốn bảo vệ cố.

Quân Dao xúc động, rưng rưng nước mắt, cô biết anh yêu cô, nhưng không ngờ anh lại yêu cô nhiều đến vậy.

Cô bây giờ chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, vậy mà vẫn không bị anh ghét bỏ buông tay.

“Tự Bạch, em không sao đâu, anh cứ ở đây đi, em giải quyết được mà.”
Cô ngước mắt nhìn anh.

Anh vươn tay ôm chặt cô, hơi ấm từ anh tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


“Anh là chồng em, sao có thể để em một mình, chúng ta đi thôi.”
Quân Tú Anh đang bị hai vệ sĩ lôi đi, cô ta nhìn sang bên này mà tức đến đỏ mắt.

Cô ta mới chính là Quân Tú Anh, là người được chọn để gả cho Cố Tư Bạch.

Lúc đó cô ta sợ phải chôn vùi cả thanh xuân với người đàn ông thực vật nằm trên giường, nhưng cô ta nào ngờ nhanh như vậy Cố Tư Bạch đã tỉnh dậy.

Anh là dòng chính, lại là con trai trưởng của Cố Trường Khang, như vậy sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản.

Lúc trước cô ta còn tự an ủi rằng cô ta may mắn với được Cố Khang Dật, cũng rất đẹp trai tiêu sái, mặc dù chỉ là con thứ, mẹ anh ta lại là vợ kế, nhưng cô ta cho rằng Cố Tư Bạch ốm yếu thì làm được gì kia chứ?
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy CỐ Tư Bạch khỏe mạnh, phong độ ngời ngời như thế cô ta đã bắt đầu hối hận rồi.

Bây giờ lại thấy anh đứng ra bảo vệ Quần Dao, cô ta càng ghen tức đến đỏ mắt, càng hối hận tại sao ngày đó cô ta ngu ngốc như vậy, sao lại không chịu gả cho Cố Tư Bạch, như vậy thì chẳng phải bây giờ cô ta đã được hưởng phúc rồi sao.

Còn bây giờ Cố Khang Dật đang ở đâu? Đáy lòng Quân Tú Anh vô cùng lạnh lẽo, cô ta hiểu, Cố Khang Dật chỉ là hứng thú nhất thời với cô ta, kể từ ngày hôm đó cô ta vẫn luôn tìm mọi cách lấy lòng anh ta, luôn cố trang điểm phong cách tự nhiên, mặc những bộ váy đơn giản màu trắng nhẹ nhàng thanh lịch là kiểu mà Cố Khang Dật thích.

Cô ta cứ tưởng dù không cần yêu sâu đậm, chỉ cần Cố Khang Dật hứng thú với cô ta, cô ta sẽ bằng mọi cách trói chặt anh ta lại, trở thành con dâu của Cố gia.

Nhưng không ngờ bây giờ đột nhiên ở đầu chạy ra một
người phụ nữ điên, vạch trần mọi chuyện.

Cố Tư Bạch
bên an ủi, đi cùng Quân Dao chết tiệt kia, còn Cố Khang Dật không thấy bóng dáng, dường như muốn phải sạch mọi quan hệ với cô ta.

Sắc mặt Quân Tú Anh hết đó lại trắng, cô ta cúi gằm mặt, đi giữa hai người vệ sĩ, trông giống như tù nhân đang bị áp giải đi.

Bọn họ được đưa đến một căn phòng, đó là thư phòng của ông cụ Cố.

Ông cụ Cố tên Cố Tấn Phát, từng là đại tướng nổi danh, cũng lăn lộn một đời trên chiến trường, vì vậy ông cụ rất nghiêm khắc, cả người tỏa ra khí chất uy nghi, áp bức vô cùng.


Ông cụ Cố ngồi trên chiếc ghế gỗ được trạm khắc tinh tế, trước mặt ông là bàn gỗ rộng lớn, được đặt rất nhiều tài liệu.

“Chuyện này là sao?”
“Xin lỗi ông, là lỗi của cháu!”
Đột nhiên Cố Tư Bạch bước lên trước, anh từ tốn nói.

“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ đi cùng cô ấy” Mấy vệ sĩ hơi bất ngờ, nhìn anh.

“Cố thiếu gia, chuyện này rất nghiêm trọng, ông cụ đang nổi giận, tôi nghĩ cậu không nên vì một người phụ nữ mạo danh mà làm ảnh hưởng tới bản thân.”
Quần Dao còn bất ngờ hơn, cô cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ thất vọng khi biết cô lừa dối anh, cô không phải Quân Tú Anh mà Cố gia cưới về.Vậy mà không ngờ anh không những không nổi giận còn đứng ra muốn bảo vệ cố.

Quân Dao xúc động, rưng rưng nước mắt, cô biết anh yêu cô, nhưng không ngờ anh lại yêu cô nhiều đến vậy.

Cô bây giờ chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, vậy mà vẫn không bị anh ghét bỏ buông tay.

“Tự Bạch, em không sao đâu, anh cứ ở đây đi, em giải quyết được mà.”
Cô ngước mắt nhìn anh.

Anh vươn tay ôm chặt cô, hơi ấm từ anh tỏa ra khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

“Anh là chồng em, sao có thể để em một mình, chúng ta đi thôi.”
Quân Tú Anh đang bị hai vệ sĩ lôi đi, cô ta nhìn sang bên này mà tức đến đỏ mắt.

Cô ta mới chính là Quân Tú Anh, là người được chọn để gả cho Cố Tư Bạch.

Lúc đó cô ta sợ phải chôn vùi cả thanh xuân với người đàn ông thực vật nằm trên giường, nhưng cô ta nào ngờ nhanh như vậy Cố Tư Bạch đã tỉnh dậy.

Anh là dòng chính, lại là con trai trưởng của Cố Trường Khang, như vậy sẽ được thừa kế rất nhiều tài sản.

Lúc trước cô ta còn tự an ủi rằng cô ta may mắn với được Cố Khang Dật, cũng rất đẹp trai tiêu sái, mặc dù chỉ là con thứ, mẹ anh ta lại là vợ kế, nhưng cô ta cho rằng Cố Tư Bạch ốm yếu thì làm được gì kia chứ?

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy CỐ Tư Bạch khỏe mạnh, phong độ ngời ngời như thế cô ta đã bắt đầu hối hận rồi.

Bây giờ lại thấy anh đứng ra bảo vệ Quần Dao, cô ta càng ghen tức đến đỏ mắt, càng hối hận tại sao ngày đó cô ta ngu ngốc như vậy, sao lại không chịu gả cho Cố Tư Bạch, như vậy thì chẳng phải bây giờ cô ta đã được hưởng phúc rồi sao.

Còn bây giờ Cố Khang Dật đang ở đâu? Đáy lòng Quân Tú Anh vô cùng lạnh lẽo, cô ta hiểu, Cố Khang Dật chỉ là hứng thú nhất thời với cô ta, kể từ ngày hôm đó cô ta vẫn luôn tìm mọi cách lấy lòng anh ta, luôn cố trang điểm phong cách tự nhiên, mặc những bộ váy đơn giản màu trắng nhẹ nhàng thanh lịch là kiểu mà Cố Khang Dật thích.

Cô ta cứ tưởng dù không cần yêu sâu đậm, chỉ cần Cố Khang Dật hứng thú với cô ta, cô ta sẽ bằng mọi cách trói chặt anh ta lại, trở thành con dâu của Cố gia.

Nhưng không ngờ bây giờ đột nhiên ở đầu chạy ra một
người phụ nữ điên, vạch trần mọi chuyện.

Cố Tư Bạch
bên an ủi, đi cùng Quân Dao chết tiệt kia, còn Cố Khang Dật không thấy bóng dáng, dường như muốn phải sạch mọi quan hệ với cô ta.

Sắc mặt Quân Tú Anh hết đó lại trắng, cô ta cúi gằm mặt, đi giữa hai người vệ sĩ, trông giống như tù nhân đang bị áp giải đi.

Bọn họ được đưa đến một căn phòng, đó là thư phòng của ông cụ Cố.

Ông cụ Cố tên Cố Tấn Phát, từng là đại tướng nổi danh, cũng lăn lộn một đời trên chiến trường, vì vậy ông cụ rất nghiêm khắc, cả người tỏa ra khí chất uy nghi, áp bức vô cùng.

Ông cụ Cố ngồi trên chiếc ghế gỗ được trạm khắc tinh tế, trước mặt ông là bàn gỗ rộng lớn, được đặt rất nhiều tài liệu.

“Chuyện này là sao?”
“Xin lỗi ông, là lỗi của cháu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.