Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 7





ILI
“Cái gì đây?”
Quân Dao lật tay Cố Tư Bạch, thầm nhủ.

Lòng bàn tay anh có một vết hằn rất mờ, nếu không để ý sẽ không thấy, nhưng mấy tháng nay Quân Dao kề cận bên anh, nên có thể nhận ra ngay.

Cô hơi cau mày, tiếp tục lau người cho Cố Tư Bạch.

Gần đây, thi thoảng trên người Cố Tư Bạch có những vết lờ mờ như vậy, cô không biết nguyên nhân tại sao, cô chỉ linh cảm hình như có gì đó không đúng lắm.

Nhưng không đúng ở đâu thì chịu không nghĩ ra nổi.

Quân Dao tặc lưỡi, như mọi lần, bỏ qua.

Dù sao cũng không phải vết gì lớn, không ảnh hưởng tới công việc của cô.

Sau khi lau người và thay quần áo cho Cố Tư Bạch xong, Quân Dao ra ban công đứng.

Đầu thu, nắng dịu dàng khiến cô bất giác hít một hơi thật sâu, thật dễ chịu.

Cô mặc thêm một chiếc áo choàng lụa mỏng, đi dép lê xuống vườn hoa của Cố gia.

Biệt thự rộng lớn nên có cả một khu vườn trồng cây, hoa, nhưng hầu như chỉ có người làm ngày ngày chăm sóc, cắt tỉa, còn chẳng ai trong Cố gia này thèm đi dạo ở đây.

Quân Dao hái một bông hoa cúc tina nhỏ xíu đặt vào lòng bàn tay, ngắm nhìn.

“Chị dâu cũng có thú vui này à?” Quần Dao giật nảy mình, cô quay người, thấy Cố
Khang Dật đứng dựa người vào gốc cây, nụ cười nửa miệng quen thuộc.

Ánh nắng mùa thu chiếu nghiêng trên khuôn mặt anh tuấn, nhìn vừa xa cách vừa gần gũi.

Quân Dao cúi đầu, định bỏ đi.

“Sao thế: Quân Tú Anh, sao cứ thấy tôi là cô bỏ chạy? Cô có bí mật nào không dám cho người khác biết
Bí mật?
Đúng là cô có bí mật.

Nhưng chủ yếu là vì cô thấy sợ người này hơn.


Anh ta luôn mang vẻ giễu cợt khiến cô thấy rất áp bức.

“Quân Tú Anh, tối nay rảnh không?” Quân Dao nhìn Cố Khang Dật đầy cảnh giác.

Anh ung dung, nhướng mày, tiếp tục nói.

“Đi dự tiệc với tôi”.

“Tiệc? Tôi không đi đâu” Quân Dao lập tức từ chối.

“Quân Tú Anh, cô quên cô nợ tôi một ân tình sao?”
Quân Dao trừng mắt, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.

Vì đúng là hôm ấy Cố Khang Dật đã giúp cô bắt tên cướp, còn chở cô về Cố gia, mấy tháng nay Quân Dao vẫn tìm cách tránh mặt Cố Khang Dật, anh ta cũng ít ở nhà nên cô có thể thành công, nhưng lần này anh ta chủ động tìm đến đòi lại món nợ ân tình kia, vậy nếu cô giúp anh ta đi dự tiệc tối nay, món nợ kia cũng được xóa rồi.

Như vậy hai người sẽ chẳng còn liên can gì tới nhau nữa.

Quân Dao hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm,
nhưng vẫn cứng đầu nói.

“Ai biết anh đưa tôi đi đầu, nhỡ anh bán tôi thì sao?
Cố Khang Dật bật cười, không biết trong cái đầu nhỏ kia nghĩ những gì nữa?
“Chỉ là một buổi tiệc xã giao bình thường thôi.

Tôi cần một bạn nữ đi cùng”
“Cố nhị thiếu gia mà còn thiếu bạn nữ đi cùng ư? Chẳng phải có vô số phụ nữ muốn dính lấy anh sao?”
Cố Khang Dật xoa xoa mày, tỏ vẻ bất lực.

“Đúng là có rất nhiều phụ nữ muốn dính lấy tôi, nhưng bọn họ quá phiền phức, nếu tôi mời bọn họ đi một lần, họ liền tưởng tôi để ý tới họ, vậy là sẽ quấn lấy không buông.

Qúa phiền!”
Nghe cũng có lí.

“Ừm… vậy được.

Tối tôi sẽ đi với anh, chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.”
Cố Khang Dật gật đầu, rồi với tay nhặt bông cúc tina trong tay Quần Dào, Xoay lưng dời đi, bỏ lại Quân Dao đứng ngẩn tại chỗ, không hiểu nổi hành động vừa rồi của anh ta.

Mới bảy giờ tối, Quân Dao còn chưa kịp ăn gì Cố Khang Dật đã gõ cửa phòng, bảo cô màu chuẩn bị.

Quân Dao nhìn thời gian biểu, đi tới bên giường Cố Tư Bạch, thì thầm.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi có việc nên không nói chuyện cho anh nghe được, tối về tôi sẽ đọc sách bù, được chứ?”
Dĩ nhiên người nằm im trên giường không thể trả lời.

Im lặng coi như đồng ý đi.

Quân Dao thay một bộ váy liền màu trắng đơn giản, mái tóc dài xõa ngang vai, cổ xịt thêm một chút nước hoa, lâu lắm rồi cô mới đi ra ngoài, lại còn đến một buổi tiệc nữa chứ.

Thực ra thì cũng có chút hồi hộp.

Quân Dao đè tay lên ngực, hít sâu một hơi rồi mở cửa đi ra.

Cố Khang Dật đang đứng dựa người vào cây cột bằng cẩm thạch, anh mặc bộ vest trắng lịch lãm, như bạch mã hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích bước ra ngoài đời thực.

Quân Dao hơi bối rối cúi đầu, gò má trắng nõn của cô ửng hồng.

Cô chỉ trang điểm nhẹ, bây giờ khuôn mặt ửng hồng tự nhiên trông càng dễ thương, y như quả đào chín mọng.

Cố Khang Dật hơi nghiêng đầu, nói “Đi thôi.”
Cố Khang Dật đi trước, Quân Dao theo sau, hơi bĩu môi, cô còn chưa ăn tối, chẳng may lát nữa đói bụng có ăn quá lố trong bữa tiệc làm mất mặt anh ta thì cũng không phải lỗi của cô đâu nhé!
“A!”
Người đằng trước đột ngột dừng lại khiến Quân Dao đang cúi đầu đi sau không cẩn thận đâm trúng, cô xoa xoa trán, oán trách.

“Anh đi đúng kiểu gì vậy? Đột nhiên dừng lại” “Cô vừa lầm bầm gì thế?”.

“Hả?” Quân Dao trợn mắt, vừa rồi cô vô thức nói
ra tiếng à? Cô lập tức lấp liếm.

“Nói gì chứ, anh bị ảo giác à? Đi mau đi.”
Cố Khang Dật cũng không thèm tranh cãi với cô, hai người đi ra xe.

Quân Dao vừa định mở cửa sau lại nghĩ đến câu “Tôi không phải lái xe cả cô” của Cố Khang Dật, liền tự động quay người, mở cửa trước, ngồi vào ghế lái phụ.

Cố Khang Dật nhìn thấy cảnh đó thì cong môi cười, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Sau khi ngồi vào ghế lái, anh không khởi động xe vội, mà nghiêng người về phía Quân Dao.

Nhìn thấy người kia ghé sát mình, Quân Dao cảnh giác nghiêng ra sau, dán sát vào ghế xe, hai tay chắn trước ngực, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.


“Anh định làm gì hả?”
Cố Khang Dật không trả lời, càng cúi gần hơn, lúc Quân Dao đang định hét lên thì thấy anh vòng tay, “cạnh” một tiếng, Quân Dao đỏ mặt cúi đầu nhìn, hóa ra anh kéo dây an toàn cho cô.

Cố Khang Dật ung dung ngồi thẳng người dậy, khởi động xe, rồi bất chợt hỏi.

“Cô tưởng tôi định làm gì?”.

Quân Dao bĩu môi không nói.

Rõ ràng anh ta cố ý trêu chọc cô.

Được rồi, cô nhịn, sau hôm nay cô và anh ta không còn nợ nần gì nhau nữa, nhịn, phải nhịn!
ILI
“Cái gì đây?”
Quân Dao lật tay Cố Tư Bạch, thầm nhủ.

Lòng bàn tay anh có một vết hằn rất mờ, nếu không để ý sẽ không thấy, nhưng mấy tháng nay Quân Dao kề cận bên anh, nên có thể nhận ra ngay.

Cô hơi cau mày, tiếp tục lau người cho Cố Tư Bạch.

Gần đây, thi thoảng trên người Cố Tư Bạch có những vết lờ mờ như vậy, cô không biết nguyên nhân tại sao, cô chỉ linh cảm hình như có gì đó không đúng lắm.

Nhưng không đúng ở đâu thì chịu không nghĩ ra nổi.

Quân Dao tặc lưỡi, như mọi lần, bỏ qua.

Dù sao cũng không phải vết gì lớn, không ảnh hưởng tới công việc của cô.

Sau khi lau người và thay quần áo cho Cố Tư Bạch xong, Quân Dao ra ban công đứng.

Đầu thu, nắng dịu dàng khiến cô bất giác hít một hơi thật sâu, thật dễ chịu.

Cô mặc thêm một chiếc áo choàng lụa mỏng, đi dép lê xuống vườn hoa của Cố gia.

Biệt thự rộng lớn nên có cả một khu vườn trồng cây, hoa, nhưng hầu như chỉ có người làm ngày ngày chăm sóc, cắt tỉa, còn chẳng ai trong Cố gia này thèm đi dạo ở đây.

Quân Dao hái một bông hoa cúc tina nhỏ xíu đặt vào lòng bàn tay, ngắm nhìn.

“Chị dâu cũng có thú vui này à?” Quần Dao giật nảy mình, cô quay người, thấy Cố
Khang Dật đứng dựa người vào gốc cây, nụ cười nửa miệng quen thuộc.

Ánh nắng mùa thu chiếu nghiêng trên khuôn mặt anh tuấn, nhìn vừa xa cách vừa gần gũi.

Quân Dao cúi đầu, định bỏ đi.

“Sao thế: Quân Tú Anh, sao cứ thấy tôi là cô bỏ chạy? Cô có bí mật nào không dám cho người khác biết
Bí mật?
Đúng là cô có bí mật.

Nhưng chủ yếu là vì cô thấy sợ người này hơn.

Anh ta luôn mang vẻ giễu cợt khiến cô thấy rất áp bức.

“Quân Tú Anh, tối nay rảnh không?” Quân Dao nhìn Cố Khang Dật đầy cảnh giác.

Anh ung dung, nhướng mày, tiếp tục nói.

“Đi dự tiệc với tôi”.

“Tiệc? Tôi không đi đâu” Quân Dao lập tức từ chối.

“Quân Tú Anh, cô quên cô nợ tôi một ân tình sao?”
Quân Dao trừng mắt, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.

Vì đúng là hôm ấy Cố Khang Dật đã giúp cô bắt tên cướp, còn chở cô về Cố gia, mấy tháng nay Quân Dao vẫn tìm cách tránh mặt Cố Khang Dật, anh ta cũng ít ở nhà nên cô có thể thành công, nhưng lần này anh ta chủ động tìm đến đòi lại món nợ ân tình kia, vậy nếu cô giúp anh ta đi dự tiệc tối nay, món nợ kia cũng được xóa rồi.

Như vậy hai người sẽ chẳng còn liên can gì tới nhau nữa.

Quân Dao hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm,
nhưng vẫn cứng đầu nói.

“Ai biết anh đưa tôi đi đầu, nhỡ anh bán tôi thì sao?
Cố Khang Dật bật cười, không biết trong cái đầu nhỏ kia nghĩ những gì nữa?
“Chỉ là một buổi tiệc xã giao bình thường thôi.

Tôi cần một bạn nữ đi cùng”
“Cố nhị thiếu gia mà còn thiếu bạn nữ đi cùng ư? Chẳng phải có vô số phụ nữ muốn dính lấy anh sao?”
Cố Khang Dật xoa xoa mày, tỏ vẻ bất lực.


“Đúng là có rất nhiều phụ nữ muốn dính lấy tôi, nhưng bọn họ quá phiền phức, nếu tôi mời bọn họ đi một lần, họ liền tưởng tôi để ý tới họ, vậy là sẽ quấn lấy không buông.

Qúa phiền!”
Nghe cũng có lí.

“Ừm… vậy được.

Tối tôi sẽ đi với anh, chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.”
Cố Khang Dật gật đầu, rồi với tay nhặt bông cúc tina trong tay Quần Dào, Xoay lưng dời đi, bỏ lại Quân Dao đứng ngẩn tại chỗ, không hiểu nổi hành động vừa rồi của anh ta.

Mới bảy giờ tối, Quân Dao còn chưa kịp ăn gì Cố Khang Dật đã gõ cửa phòng, bảo cô màu chuẩn bị.

Quân Dao nhìn thời gian biểu, đi tới bên giường Cố Tư Bạch, thì thầm.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi có việc nên không nói chuyện cho anh nghe được, tối về tôi sẽ đọc sách bù, được chứ?”
Dĩ nhiên người nằm im trên giường không thể trả lời.

Im lặng coi như đồng ý đi.

Quân Dao thay một bộ váy liền màu trắng đơn giản, mái tóc dài xõa ngang vai, cổ xịt thêm một chút nước hoa, lâu lắm rồi cô mới đi ra ngoài, lại còn đến một buổi tiệc nữa chứ.

Thực ra thì cũng có chút hồi hộp.

Quân Dao đè tay lên ngực, hít sâu một hơi rồi mở cửa đi ra.

Cố Khang Dật đang đứng dựa người vào cây cột bằng cẩm thạch, anh mặc bộ vest trắng lịch lãm, như bạch mã hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích bước ra ngoài đời thực.

Quân Dao hơi bối rối cúi đầu, gò má trắng nõn của cô ửng hồng.

Cô chỉ trang điểm nhẹ, bây giờ khuôn mặt ửng hồng tự nhiên trông càng dễ thương, y như quả đào chín mọng.

Cố Khang Dật hơi nghiêng đầu, nói “Đi thôi.”
Cố Khang Dật đi trước, Quân Dao theo sau, hơi bĩu môi, cô còn chưa ăn tối, chẳng may lát nữa đói bụng có ăn quá lố trong bữa tiệc làm mất mặt anh ta thì cũng không phải lỗi của cô đâu nhé!
“A!”
Người đằng trước đột ngột dừng lại khiến Quân Dao đang cúi đầu đi sau không cẩn thận đâm trúng, cô xoa xoa trán, oán trách.

“Anh đi đúng kiểu gì vậy? Đột nhiên dừng lại” “Cô vừa lầm bầm gì thế?”.

“Hả?” Quân Dao trợn mắt, vừa rồi cô vô thức nói
ra tiếng à? Cô lập tức lấp liếm.

“Nói gì chứ, anh bị ảo giác à? Đi mau đi.”
Cố Khang Dật cũng không thèm tranh cãi với cô, hai người đi ra xe.

Quân Dao vừa định mở cửa sau lại nghĩ đến câu “Tôi không phải lái xe cả cô” của Cố Khang Dật, liền tự động quay người, mở cửa trước, ngồi vào ghế lái phụ.

Cố Khang Dật nhìn thấy cảnh đó thì cong môi cười, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Sau khi ngồi vào ghế lái, anh không khởi động xe vội, mà nghiêng người về phía Quân Dao.

Nhìn thấy người kia ghé sát mình, Quân Dao cảnh giác nghiêng ra sau, dán sát vào ghế xe, hai tay chắn trước ngực, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

“Anh định làm gì hả?”
Cố Khang Dật không trả lời, càng cúi gần hơn, lúc Quân Dao đang định hét lên thì thấy anh vòng tay, “cạnh” một tiếng, Quân Dao đỏ mặt cúi đầu nhìn, hóa ra anh kéo dây an toàn cho cô.

Cố Khang Dật ung dung ngồi thẳng người dậy, khởi động xe, rồi bất chợt hỏi.

“Cô tưởng tôi định làm gì?”.

Quân Dao bĩu môi không nói.

Rõ ràng anh ta cố ý trêu chọc cô.

Được rồi, cô nhịn, sau hôm nay cô và anh ta không còn nợ nần gì nhau nữa, nhịn, phải nhịn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.