Có Thời Hạn

Chương 16: 16: Đi Siêu Thị





Thành tích thi giữa kỳ chỉ chấm trong một ngày cuối tuần là có, vì thế bắt đầu từ tối chủ nhật, Hứa Hân đã đứng ngồi không yên.

Cảm giác này từ trước đến nay cô chưa từng trải qua, bất kể làm cái gì, rửa bát, xem TV đến ngồi học từ tiếng Anh, ánh mắt cô vẫn luôn không nhịn được liếc về màn hình điện thoại.
Nhưng di động vẫn luôn tối đen, nhóm lớp cũng không có động tĩnh, xếp hạng thi lần này còn chưa công bố.
Vào ba giờ chiều, Hứa Hân đi siêu thị mua sữa bò, lúc này di động trong túi rung lên một chút.
Hứa Hân vội vàng lấy ra nhìn, thì ra là Thôi Tuệ Lợi hỏi trong nhóm lớp hôm qua ai cầm nhầm bút của cô ấy.
Hứa Hân có chút thất vọng.

Cô xách theo túi đồ về nhà, mở tủ lạnh, khí lạnh từ tủ lạnh chui ra, cô bỏ sữa cùng bánh mì vào ngăn mát.
Trở lại bàn học, cô lại lần nữa ôm điện thoại chờ tin tức nhưng trong nhóm vẫn không có thêm tin nhắn nào.
Mãi đến 5 giờ rưỡi chiều, khi Hứa Hân vừa làm xong một bộ đề luyện tập thì di động đột nhiên rung lên liên tục, trên màn hình di động hiện lên rất nhiều tin nhắn từ nhóm lớp.
"Có rồi có rồi!".
"Rốt cuộc cũng có điểm, ôi trời!"
"Thôi đi, chết sớm còn siêu sinh!"
"Những người nói lời này đều là những người làm bài thi tốt J"
"Tôi đã chết, hẹn gặp lại thế giới tươi đẹp..."
Thành tích thi giữa kỳ đã được công bố, xếp hạng cụ thể được lưu vào tệp riêng gửi trong nhóm lớp.

Hứa Hân vội mở tệp ra, cô hoảng sợ đến mức ngón tay có chút run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tra thành tích cô đều rất bình tĩnh, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy.
Không có gì thay đổi nhiều, xếp hạng nhất là Bối Bác Nghệ, tiếng Anh 143, ngữ văn 135, toán học 140, khoa học tự nhiên 278 điểm, tổng điểm 696 điểm.
Hứa Hân làm bài thi cũng không tồi, thấp hơn 3 điểm so với Bối Bác Nghệ, tiếng Anh 145, ngữ văn 135, toán học 140, khoa học tự nhiên 273, tổng điểm 693, xếp thứ hai toàn khối.
Hứa Hân không để ý đến điểm của mình, ngón tay không ngừng lướt xuống vội vàng muốn tìm tên Sầm Bắc Đình.
Các nét trong tên của Sầm Bắc Đình rất dễ nhận ra, Hứa Hân liếc mắt một cái đã thấy.

Cô cố gắng bình ổn hơi thở nhìn điểm từng môn của cậu, nhưng ánh mắt vừa chạm đến cột điểm đầu tiên là điểm tiếng Anh, cả người Hứa Hân như chết lặng.
55 điểm...
So với điểm thi lần trước còn kèm hơn 5 điểm.
Lòng Hứa Hân liền trùng xuống, rất nhanh sau đó tâm trạng đã xuống đáy, một chút tâm tình nhìn các điểm sau của cậu cũng không có.
Sầm Bắc Đình không thể đi chơi cùng bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Sầm Bắc Đình thật sự vô cùng nỗ lực, cậu không hề ngủ gật bất cứ tiết học nào của cô Chu, tan học cũng nghiêm túc làm bài, nghỉ trưa xong, trên mặt còn bị sách tiếng Anh hằn lên vết đỏ lừ.
Nhưng không phải lần nào cố gắng cũng có thể thu hoạch được kết quả tương đương.


Có vài người tuy trả giá rất ít nhưng lại may mắn thu được kết quả nhiều hơn nỗ lực, ngược lại có đôi khi phải trả giá rất nhiều, nhưng lại giống như đổ nước vào một cái thùng rỗng, cái gì cũng không thu lại được.
Nhưng trên màn hình di động lại không ngừng nhảy ra tin nhắn trong khung chat:
Lý Hiểu Hầu: "Sầm ca thật trâu bò"
"Sầm ca trâu bò......"
"Sầm ca thật trâu bò!"
"Sầm ca chơi xấu!"
Cả lớp đều thống nhất nhắn nội dung như nhau
Thậm chí ngay cả Bối Bác Nghệ một năm không nhắn lấy một chữ cũng gửi một cái icon biểu tình tán thưởng.
Thôi Tuệ Lợi trực tiếp nhắn một cái biểu tượng khiếp sợ đến không thể tin.
"Mẹ nó!"
"Ôi trời! Ôi trời!"
"Ôi trời! Ôi trời! Ôi trời!"
Hứa Hân không hiểu chuyện gì.

Cô vội vàng mở lại tệp điểm, tìm được xếp hạng của Sầm Bắc Đình, xem kỹ điểm từng môn của cậu.
Chỉ thấy ngoại trừ duy nhất điểm tiếng Anh đạt 55 điểm thấp đến không nỡ nhìn, điểm còn lại của Sầm Bắc Đình lần lượt là ngữ văn 132, toán học 150, khoa học tự nhiên 298.

Mặc dù tiếng Anh bị giảm 5 điểm so với điểm thi đầu vào nhưng tổng điểm của cậu vẫn cao hơn 20 điểm....
"Mẹ nó..."
Hứa Hân rốt cuộc nhịn không được cũng phải phát ra một câu chửi thô tục.
*
Khoảng thời gian sau khi đến trường, Sầm Bắc Đình giống như được giải trừ phong ấn, tuy rằng mỗi lần cô Chu nhìn thấy cậu đều sẽ tức giận đến trợn trắng mắt, nhưng cũng không thể phủ nhận, lần này Sầm Bắc Đình thật sự trâu bò đến nghịch thiên, tiếng Anh chỉ đạt 55 điểm mà vẫn thi được tổng điểm 635, tiến thẳng vào trong top 10.
Mà bản thân Sầm Bắc Đình cũng tự thấy lần này chính mình quá trâu bò, cái đuôi kiêu ngạo sau lưng vẫy muốn bay lên trời.
"Bài thi khoa học tự nhiên lần này tôi có thể đạt 298 điểm vì điểm tuyệt đối chỉ có 300 điểm"
"Làm thế nào tôi thi được điểm toán trên 145? Ha ha...!Chỉ cần làm thêm một câu trắc nghiệm là được!"
"Gia tuy rằng không ở trong giang hồ, nhưng giang hồ vĩnh viễn lưu truyền truyền thuyết về gia..."
Những lời khoác lác, khoe khoang bay đầy trời, nhưng chỉ cần bạn học gặp vấn đề khó cần giúp đỡ, Sầm Bắc Đình vẫn luôn nhiệt tình giải đáp.
Sầm Bắc Đình là kiểu người hòa đồng, cho nên tuy tổng điểm của Hứa Hân vẫn luôn nằm trong top 3, nhưng từ trước đến nay các bạn học tới hỏi bài cô không nhiều như Sầm Bắc Đình.
Thời điểm tan học, Sầm Bắc Đình hào hứng kêu lên: "Đi siêu thị!"
"Tôi chưa làm xong bài tập về nhà" Thôi Tuệ Lợi nói.
Lý Hiểu Hầu: "Tôi hẹn bạn đi chơi bóng rồi, tạm biệt, tạm biệt".
Những người khác dường như hiểu rõ thói quen của Sầm Bắc Đình, ăn ý làm người tàng hình tai không nghe, mắt không thấy.


Chỉ có Hứa Hân phản ứng lại, hỏi Sầm Bắc Đình: "Cậu muốn mua đồ gì sao?"
Sầm Bắc Đình thích ý nói: "Không phải sắp đi chơi sao? Tôi sẽ nướng cá cho cậu, mà cá nướng muốn ăn ngon phải có gia vị đặc biệt."
Hứa Hân bị Sầm Bắc Đình mạnh mẽ lôi đi siêu thị.

Trong siêu thị có rất nhiều người, vô cùng đông đúc, chiếc điều hoà cỡ lớn được bật hết công suất cũng không có tác dụng, mặt hai người vẫn bị hấp hơi đến đỏ bừng, chóp mũi đổ đầy mồ hôi.
Sầm Bắc Đình cởi áo khoác, cậu lấy một cái xe đẩy dẫn Hứa Hân đi về khu thực phẩm.

Nhưng còn chưa đi được vài bước trên tay cậu đã cầm theo hai bịch snack khoai tây to đùng, lại đi tiếp vài bước, trong xe được ném vào một bịch que cay cùng khô bò.
Hứa Hân nhíu mày: "Không phải chỉ đi mua gia vị sao?"
"Làm sao có thể?" Vẻ mặt Sầm Bắc Đình kinh ngạc, "Đến cũng đến rồi, phải mua nhiều đồ chứ, hơn nữa, snack khoai tây cũng là nguyên liệu bí mật làm cá nướng của tôi".
Hứa Hân mở to mắt, không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của cậu: "Rõ ràng là chính cậu thích ăn".
Sầm Bắc Đình nghiêm túc nói: "Thật mà, đem snack khoai tây nghiền nát, sau đó tẩm quanh miếng cá rồi mang đi nướng, ôi, đến lúc đó cậu ăn rồi biết".
Hứa Hân bĩu môi.
Còn chưa đến khu gia vị, Sầm Bắc Đình không biết đã mua bao nhiêu đồ ăn vặt, trong xe đẩy đồ chất thành một ngọn núi nhỏ, mà mục đích chính đi siêu thị là mua gia vị thì chưa có gói nào.
Rốt cuộc cũng tới khu gia vị, Hứa Hân hoa mắt nhìn một hàng dài kệ để nước chấm, một chai nhỏ, hai chai to, hạt tiêu, ớt bột, hồi, quế...!Đủ loại hương liệu sắp xếp chỉnh tề theo loại, kết hợp lại tạo thành hàng trăm, hàng ngàn hương vị khác nhau.
Sầm Bắc Đình như ngựa quen đường cũ từ trên kệ hàng chọn đồ vô cùng thuần thục: "Hồ tiêu, muối tiêu, sa tế, gia vị thập tam hương...!Hứa Hân, giúp tôi tìm tương đậu biện Tứ Xuyên với, loại này không được, chế biến hải sản phải dùng dầu đỏ..."
Hứa Hân bị Sầm Bắc Đình chỉ huy đến đầu óc choáng váng, "Là cái này sao?"
"Không phải, là cái bình màu đỏ cơ."
"Cái này là màu đỏ."
"Nhưng cái này không phải bình thủy tinh."
Hứa Hân hiếm khi cảm thấy thất bại mạnh mẽ như vậy.

Cuối cùng cô cũng theo chỉ đạo của Sầm Bắc Đình tìm được chai cậu muốn, lọ tương đậu biện Tứ Xuyên thủy tinh màu đỏ, cô đưa qua hỏi: "Cậu là con trai mà cũng biết nấu cơm sao?"
Sầm Bắc Đình nghiêng đầu: "Lời này của cậu là đang kỳ thị giới tính đấy biết không? Vì sao con trai lại không thể nấu cơm? Ba cậu không nấu cơm bao giờ à?
Hứa Hân yên lặng đặt lại lọ gia vị lấy sai.

Cô nhớ về Hứa Chu cũng chính là ba Hứa của cô, ông ấy đúng là có biết nấu cơm.

Cô tưởng rằng mình đã quên, nhưng lúc này hồi ức như đèn kéo quân ùn ùn chạy về trong tâm trí, cô nhớ đến khi còn nhỏ, ba Hứa từng làm cho cô món đậu hũ hầm cá trích.
Lúc ấy ba Hứa không có nhiều thời gian ở nhà, chỉ có duy nhất một buổi sáng chủ nhật là được nghỉ ngơi.

Ông ấy sẽ dậy từ sáng sớm, đi ra chợ mua mẻ đậu hũ mới nhất được ra lò, từng miếng đậu hũ trắng vuông vức được đặt trong một cái hộp bọc ngoài chiếc túi ni lông, sau khi trở về nhà sẽ mang ngâm trong nước sạch, rửa sạch lớp sáp ở bề mặt ngoài đậu hũ.


Mỗi lần ba Hứa làm món này, Hứa Hân thường kéo một cái ghế ngồi đối diện ông, vừa nhìn ông làm vừa nghe ông giảng giải công thức.

Sau khi cá trích được xử lý sạch sẽ thì đổ dầu vào chảo đợi nóng, rồi cho cá trích vào chiên, lật đều hai mặt đến khi cá chích chín vàng, da cá có những đường viền đẹp mắt cho vào nồi hầm canh mới có thể ra màu trắng đục nhìn gần giống màu sữa bò.
Cô thường không kiên nhẫn chờ đợi, luôn giục ba Hứa chơi cùng mình, bởi vì sau khi ăn xong cơm trưa ông lại phải đi.

Cô đứng bên cạnh luôn miệng thúc giục Hứa Chu: "Ba ba, vẫn chưa xong sao? Con sắp chết đói rồi".

Ở nhà, cô chỉ dám làm nũng với Hứa Chu, bởi vì tính tình ông rất ôn hòa, không giống Lý Nguyệt Hoa, tính tình rất gay gắt, nếu bà nghe được Hứa Hân nói đến cái chết chắc chắn sẽ cằn nhằn cô nguyên một ngày.

Những lúc như vậy, Hứa Chu sẽ nói: "Ngàn nấu đậu hũ vạn nấu cá(*), nấu món này không được gấp đâu con gái".
(*)Trong dân gian Trung Quốc từ lâu đã có lý luận " một ngàn cuộn đậu phụ Vạn cuộn cá ", nghĩa là đậu phụ cho vào chảo nấu càng lâu, ăn càng dai, càng bùi.

Đậu phụ và cá tương đối khó nấu, chỉ cần thời gian đủ lâu để nấu ngon, tạo dinh dưỡng.(Nguồn: baidu.com)
Ký ức của con người là những điểm nhấn.

Trong dòng thời gian trôi đi, những gì có thể nhớ rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua chỉ là những mảnh vụn rải rác, vì thế trong trí nhớ của Hứa Hân, hình ảnh khiến cô nhớ nhất là tấm lưng hơi còng của ba Hứa cùng mùi than tỏa ra từ cái bếp lò nhỏ mỗi sáng chủ nhật.
"Cậu mua xong chưa?" Hứa Hân đem lọ tương đậu biện Tứ Xuyên bỏ vào xe đẩy: "Xong rồi thi đi tính tiền thôi".
Sầm Bắc Đình kiểm tra đồ trong xe đẩy một lần nữa, gật đầu nói: "Đủ rồi".
Hứa Hân xoay người đi ra ngoài, Sầm Bắc Đình đột nhiên gọi cô lại: "Hứa Hân."
"Ừ?"
"Cái kia," Sầm Bắc Đình nói: "Cậu có mang theo tiền không?"
Hứa Hân hơi giật mình, hỏi ngược lại: "Cậu không mang?"
Sầm Bắc Đình chột dạ cười không phủ nhận.
Lúc này, Hứa Hân rất muốn quay người rời đi, cô rốt cuộc đã hiểu vì sao Lý Hiểu Hầu suốt ngày dính lấy Sầm Bắc Đình hôm nay lại chạy nhanh như vậy.
Hứa Hân nhẩm tính một chút, một cái xe đẩy chứa đầy các loại đồ ăn vặt khác nhau này ít nhất phải tốn 200 tệ.

Cô lục thử trong túi, tiền trong tài khoản sớm đã tiêu hết chưa kịp nạp thêm, trên người tổng cộng chỉ còn lại 100 tệ.
"Trên người cậu mang theo bao nhiêu tiền?" Hứa Hân vội vàng hỏi Sầm Bắc Đình.
Bản thân Sầm Bắc Đình không mang theo tiền những vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã như cũ, cậu sờ soạng vào túi quần, lấy ra vài tờ tiền mặt, khoảng 58 tệ, là tiền thừa từ lần trước mua mỳ ăn liền.
Sầm Bắc Đình đưa 58 tệ cho Hứa Hân, cộng thêm 100 tệ của cô, tổng cộng hai người có 158 tệ, nhưng hai người không biết giá chính xác của đống đồ trong xe đẩy, không chắc số tiền này có đủ trả không.
Sầm Bắc Đình cũng chẳng lo nhiều, tay đẩy một cái, thẳng tiến đến quầy thu ngân: "Không sao hết, thử vận may đi".
Sầm Bắc Đình quả thực vận khí không tệ.

Thời điểm tính tiền, hai bịch snack khoai tây cùng sữa bò mà cậu lấy đang được áp dụng chương trình khuyến mãi giảm giá, cho nên toàn bộ đơn hàng tổng vừa tròn 150 tệ.

Hai người thanh toán tiền mà không có chút rủi ro nào, không cần mất mặt gọi điện cho thầy Từ hoặc cô Chu đến đồn công an chuộc người.
Một túi ni lông lớn căn bản không thể đựng hết được chỗ đồ ăn vặt này, Hứa Hân lấy thêm một túi đựng thực phẩm, xé mở bao snack đầy khí đổ hết vào bao đựng, lại mở tiếp bịch kẹo dẻo cùng chocolate dồn vào cùng một túi, vận dụng hết đầu óc cuối cùng cũng nhét vừa hết số đồ vào hai túi ni lông.


Sau đó Hứa Hân và Sầm Bắc Đình mỗi người cầm một túi, cùng xách đến chỗ xe đạp của Sầm Bắc Đình.
"Sầm Bắc Đình," Hứa Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi còn đi siêu thị với cậu một lần nào nữa, tôi chính là một con heo!"
"Tôi thật sự biết sai rồi".

Sầm Bắc Đình tỏ vẻ thành thật đáng thương chịu ăn mắng, "Trong người tôi luôn mang theo mấy trăm tệ, không nghĩ đến hôm nay muốn đi mua đồ lại mặc đồng phục thể dục, không có túi để đựng tiền".
Hứa Hân không thèm để ý tới cậu, chỉ đáp lại bằng hai tiếng thở hắt khinh thường: "Hừ hừ."
Đột nhiên phía dưới ánh đèn siêu thị xuất hiện hai bóng người, Hứa Hân vô tình liếc mắt nhìn qua, cô lập tức dừng bước.
Dưới anh đèn màu vàng chiếu loang lổ trên mặt đất, có hai người đang ôm hôn nhau triền miên.
Chàng trai nhuộm tóc màu vàng, tóc anh ta hơi dài được buộc ra sau tai, trên vành tai đeo một cái khuyên màu bạc đính đinh tán.

Anh ta rất cao, dáng người không tính là cường tráng nhưng cũng không hề gầy yếu, so với cô gái nhỏ xinh trong lồng ngực thì cao lớn hơn rất nhiều.
Tay anh ta đặt trên eo cô gái, cô gái mặc váy ngắn, eo nhỏ tinh tế, tay véo lên cơ bắp ở eo đối phương, ấn vào phần eo hõm sâu làm thân thể hai người kề sát không có một khe hở.

Cả người cô gái lúc này cong về phía sau thành một hình vòm nhỏ, hai chân dưới váy ngắn bị tách ra, một chân của chàng trai chen vào giữa.
Hứa Hân biết mình không nên nhìn, nhưng lại không nhịn được liếc mắt qua một lần nữa, sau đó cô thấy cô gái bị buông ra, bàn tay to lớn của chàng trai vén tóc mai của cô gái lên lộ ra nửa bên má, son môi vì nụ hôn mà có chút loang lổ, hai tay cô gái bám lấy cánh tay chàng trai, ánh mắt mê ly, giống như đang lơ lửng trên mây.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, tim Hứa Hân lập tức nhảy lên tới cổ họng, cô gái kia là Ngô Nhạc Nhiễm.
Ngô Nhạc Nhiễm cũng nhìn thấy Hứa Hân.
Cô ấy liếc về phía Hứa Hân, cố ý dán môi lên tai chàng trai mặc áo khoác da kia nói câu gì đó, anh ta cũng nghiêng đầu một chút, liếc mắt nhìn về phía Hứa Hân.
Hứa Hân lần đầu tiên thấy toàn bộ diện mạo của anh ta, rất anh tuấn, nhưng ánh mắt lạnh như băng, nhìn qua tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ngay sau đó, Ngô Nhạc Nhiễm nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai chàng trai, anh ta không nhìn về phía Hứa Hân nữa, rất mau bọn họ lại dính vào nhau.

Cô có thể thấy rõ ràng cử động môi của hai người họ, giống như là hai con cá khát nước không thể tách ra mà mút mát lẫn nhau.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Một bàn tay quơ quơ trước mắt cô.
Sầm Bắc Đình một tay ôm túi đồ nghiêng đầu nhìn Hứa Hân, thấy cô thất thần, ánh mắt theo hướng đèn đường nhìn đến chỗ cô đang ngẩn người.
"Không được nhìn!" Hứa Hân hoảng hốt dùng bàn tay che kín đôi mắt của Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân không tính là lùn, nhưng so với một người ôm bóng rổ lớn lên như Sầm Bắc Đình rõ ràng chênh lệch không nhỏ, cô phải nhón chân mới miễn cưỡng che được tầm mắt của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình nhẹ nhàng cầm lấy tay Hứa Hân nhấc ra, hai mắt nhìn rõ ràng tình huống phía trước, thấy được hai người kia, cậu giảo hoạt nở nụ cười.

Cậu cố ý chơi xấu nhéo nhéo lòng bàn tay Hứa Hân: "Làm sao? Không phải chỉ là hôn môi thôi sao? Cậu chưa từng nhìn thấy à? Phản ứng lớn như vậy."
Mặt Hứa Hân lập tức đỏ lên, cô ngượng ngùng cái gì? Không phải bản thân hôn môi bị nhìn thấy, hơn nữa, hôn môi mà bị nhìn thấy thì đã làm sao? Đây cũng chẳng phải chuyện phạm pháp?
Hứa Hân không giải thích được cảm giác quái dị trong lòng mình, cô không muốn Sầm Bắc Đình nhìn thấy loại tình huống này, cô có chút chột dạ, chỉ có thể giả vờ hờn dỗi nói: "Tôi mặc kệ, dù sao cậu cũng không được nhìn..."
"Được được được, tôi không nhìn, được chưa?" Sầm Bắc Đình bất đắc dĩ nói.
Bản thân cậu vốn không có hứng thú nhìn các cặp đôi hôn môi, nhìn thấy heo chạy thì có lợi ích gì? Cũng không thể...!Sầm Bắc Đình không nhìn hai người đứng dưới ánh đèn nữa, quay sang nhìn Hứa Hân, đột nhiên nở nụ cười: "Chậc chậc chậc, cậu như vậy thì phải làm thế nào bây giờ?"
"Có ý gì?" Hứa Hân tức giận nói
Sầm Bắc Đình chế nhạo: "Chỉ mới nhìn người khác hôn môi mặt đã đỏ thành như vậy, về sau chính cậu hôn môi thì phải làm sao? Có phải muốn ngất luôn không?"
"Cậu cậu cậu!" Hứa Hân cảm thấy Sầm Bắc Đình thật không biết xấu hổ, cô tức giận, ôm túi đồ quay đầu đi mất, trước khi đi cũng không quên hung hăng dẫm một phát lên chân Sầm Bắc Đình-----"Sầm Bắc Đình, cậu là tên biến thái đáng chết!"
Sầm Bắc Đình gào lên, tức muốn hộc máu: "Đây là đôi giày Nike AJ tôi mới mua đấy!"
Hứa Hân: "Sầm Bắc Đình, mau trả tiền cho tôi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.