Có Thời Hạn

Chương 34: 34: Lòng Hỗn Loạn





Sau khi trở về khách sạn, Hứa Hân thấy trên giường đặt một túi quà lớn do phục vụ đưa đến, bên trong túi quà là một bộ lễ phục màu đỏ trễ vai dài ngang hông cùng một đôi giày cao gót màu đen.

Trên bộ lễ phục còn có một tấm vé mời tham gia tiệc rượu được đặt ngay ngắn, tiệc tối ngày hôm nay cô cũng được mời đến.
Theo lý thuyết, những buổi tiệc kín như thế này bọn họ không cần phải tham gia.

Một mặt là do những bữa tiệc tư nhân tương đối tuỳ ý, nếu ở hội trường Sầm Bắc Đình gặp được bạn bè ở Canada muốn trò chuyện cùng anh, Sầm Bắc Đình vẫn có thể dùng cách anh đã giao tiếp nhiều năm ở Canada biểu đạt ý tứ của mình với bọn họ, còn nếu không được, vẫn còn Ellen thông thạo cả tiếng Trung và tiếng Anh bên cạnh; mặt khác, không khí trong các bữa tiệc tư nhân đều rất thoải mái, những chuyện mọi người bàn luận cũng càng bí mật, có một số chuyện khó có thể nói với người ngoài.
Sau khi tranh cãi với Lý Hiểu Linh, Hứa Hân có chút mệt mỏi.

Cô gửi tin nhắn cho Sầm Bắc Đình: "Quần áo là cậu đưa tới sao?"
"Đúng vậy." Sầm Bắc Đình nhanh chóng trả lời lại: "Thế nào? Có hợp không"
Hứa Hân lật mặt sau của nhãn hiệu, cô bị con số treo trên nhãn doạ sợ hết hồn, thầm mắng Sầm Bắc Đình đúng là một đại thiếu gia không biết khó khăn của nông dân.
Cô nhìn số đo, là kích cỡ của mình, chỉ là khi mặc lên người đuôi váy có chút ngắn, phù hợp với gu thẩm mỹ thẳng nam sến súa của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình đợi trong chốc lát, không thấy Hứa Hân trả lời lại, liền nhắn: "Xuống đây đi, tôi đợi cậu dưới sảnh".
Buổi tối là thời gian tự do hoạt động của Hứa Hân, cô vốn đã lên kế hoạch đi dạo quanh Tô Châu, nhưng hiện tại Sầm Bắc Đình là khách hàng của cô, mà khách hàng chính là thượng đế, vì vậy cô chỉ có thể nghe theo lời anh.
*
Trên ghế sô pha dài trong phòng tiệc, Sầm Bắc Đình đang chống khuỷu tay trên ghế, cả người nằm nghiêng, anh mặc một bộ vest màu nâu, mái tóc được cố định bằng sáp, lộ ra vầng tráng cao trơn bóng.

Khắp nơi trong khán phòng đều có người đứng, có nam, có nữ, nhưng dường như ánh sáng chỉ tập trung trên người Sầm Bắc Đình, bởi bất cứ người nào đi vào hội trường, ánh mắt luôn nhìn về phía anh đầu tiên, nhưng bản thân Sầm Bắc Đình một chút cũng không để ý đến những ánh mắt đó.
Ngón tay dài ấn lên chiếc cốc lắc xúc xắc màu đỏ, Sầm Bắc Đình nhấc lên đôi mắt đào hoa, môi mỏng cong nhẹ, cười như không cười, ngồi đối diện với anh trên tay vịn ghế sô pha là một cô gái trẻ, "Đánh cược lớn hay đánh cược nhỏ"
"Đánh cược nhỏ"
"Được", Sầm Bắc Đình nói: "Thua thì cởi quần áo hay uống rượu?"
Cô gái với mái tóc xoăn lớn bật cười, nhào vào lồng ngực Sầm Bắc Đình, hờn dỗi đánh nhẹ vào cánh tay anh: "Sầm tổng, anh thật đáng ghét quá đi".
Sầm Bắc Đình cười một tiếng, lật cốc.
Dưới cốc có hai viên xúc xắc, một đen một đỏ đều lật đến mặt 6 lỗ.
"Ai nha, vận may hôm nay của Sầm tổng thật tốt" Cô gái xinh đẹp uống cạn ly rượu trước mặt Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình cản lại một chút "Vừa rồi tôi không đồng ý hình phạt uống rượu".
Mọi người cười vang, đẩy hai người ngồi sát vào nhau.
Hứa Hân đứng ngoài cánh cửa vàng kim rộng lớn, cô nhìn một màn này cảm thấy có chút buồn cười.

Thế nhưng cô lại không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào với hành động hiện tại của Sầm Bắc Đình.

Trước kia lúc còn đi học cũng vậy, anh luôn tự đắc, thích thú mà hưởng thụ ong bướm vây quanh, chỉ là cô cùng những người đó không giống nhau, cô không có chủ động làm quen, cho nên càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh.


Cũng giống như bây giờ, tặng váy, đưa di động, anh liên tiếp làm các hành động khiêu khích lại cô.
Hứa Hân đẩy cửa bước ra ban công ngoài trời, dựa người vào vách tường.

Cô với tay vào bên trong túi xách, từ trong đống đồ tìm được bao thuốc cùng bật lửa.
Cô ngậm một điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa.
Ngọn lửa đốt cháy phần đuôi phát ra ánh sáng lập loè, Hứa Hân hít nhẹ một hơi.
Nhưng trong phổi lại không phải mùi hơi thuốc lá mà là một luồng gió lạnh.
Tàn thuốc bị thổi rơi xuống đất, không biết Sầm Bắc Đình đã ra đây từ lúc nào.
Bộ váy mặc trên người Hứa Hân rất hợp, phần thiết kế trễ vai giúp tôn lên xương quai xanh tinh xảo, chất liệu vải bó sát làm nổi bật đường cong ở eo và hông của cô.

Còn có đôi chân của Hứa Hân, đó là nơi anh thích nhất, thẳng tắp lại tinh tế, thon dài phù hợp, gãi đúng chỗ ngứa, hai chân cô mặc váy dài rất đẹp, mặc quần đồng phục màu xanh nhạt cũng đẹp, thậm chí mặc lễ phục của phụ nữ trưởng thành lại càng đẹp hơn.

Anh cực kỳ hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, nhưng cũng cảm thấy bất mãn với ánh mắt của người khác nhìn cô, anh quyết định lần sau vẫn nên để cô mặc váy dài một chút.

Sầm Bắc Đình ho nhẹ một tiếng, theo bản năng vươn tay sờ chóp mũi, vẫn tốt, chưa có chảy máu mũi.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Sầm Bắc Đình kẹp lấy điếu thuốc, động tác thành thục giống như một người nghiện thuốc đã lâu, anh xoa một vòng đầu thuốc, hỏi: "Học hút thuốc khi nào?"
Anh mỉm cười hỏi, nhưng Hứa Hân lại đọc được sự nguy hiểm trong mắt anh.

Cô không phải cấp dưới của Sầm Bắc Đình, cô căn bản không phải sợ anh, thậm chí cô còn dám lấy lại điếu thuốc từ trong tay Sầm Bắc Đình, chỉ là tạm thời cô không muốn làm vậy.
Hai tay Hứa Hân ôm trước ngực, cô không nhìn Sầm Bắc Đình mà quay đầu nhìn những cơn gió ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: "Sớm đã biết rồi"
"Ừ".

Sầm bắc Đình gật đầu, phớt lờ lời khiêu khích của cô.
"Bối Bác Nghệ có biết không?" Sầm Bắc Đình lại hỏi.
Hứa Hân cảm thấy buồn cười.

Bối Bác Nghệ là bạn hút thuốc của cô, bọn họ thường xuyên lên tầng thượng của toà cao ốc hít mây nhả khói, đôi khi không cần nói nhiều lời, chỉ cần gật đầu đã hiểu ý nhau.
Hứa Hân quay đầu nhìn anh.

"Sầm Bắc Đình," cô nói: "Cậu biết bản thân đã đi bao lâu rồi không?"
Sầm Bắc Đình không nói chuyện.
Hứa Hân nói: "Chẳng lẽ cậu vẫn còn mong rằng sẽ không có chuyện gì thay đổi sao?"
Sầm Bắc Đình nhìn cô, ánh mắt vẫn hiện lên ý cười, nhưng chính ánh mắt này lại khiến Hứa Hân cảm thấy khổ sở.
"Đúng vậy" Anh gật đầu, xoay người ném điếu thuốc vào thùng rác.

"Hai người ở bên nhau sao?" Sầm Bắc Đình hỏi
Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình trả lời: "Không có."
Cô cùng Bối Bác Nghệ không hợp, mà không hợp chính là không hợp, bất kể có bao nhiêu người nói bọn họ xứng đôi, làm bạn bè vẫn còn chấp nhận được, nhưng làm người yêu chính là không hợp, đến nghĩ cũng lười nghĩ.
Sầm Bắc Đình lại cười, anh nắm lấy tay vịn lan can: "Có phải tôi vẫn còn cơ hội đúng không?"
Hứa Hân dừng một chút, cô nhìn Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình cũng nhìn cô.

Cô cuối cùng vẫn bại trận trước, khẽ thở dài: "Sầm Bắc Đình, cậu đừng đùa nữa được không? Có những chuyện đùa không buồn cười chút nào đâu".
Ý cười trên mặt Sầm Bắc Đình cứng lại.
Hứa Hân xoay người trở lại phòng tiệc đầy khói mù mịt.

Người trong phòng vẫn đang uống rượu champagne chơi xúc xắc.

Sau khi Sầm Bắc Đình rời bàn, Ellen chơi thay vị trí của anh, cậu ấy thả một nắm xúc xắc "Bốn điểm!" Nhìn thấy Hứa Hân, cậu kêu lên: "Này, Hứa tiểu thư, cô có muốn chơi không?"
Hứa Hân lắc đầu.

Sầm Bắc Đình chưa quay lại.

Trước khi Hứa Hân xoay người rời đi, cô vẫn thấy anh đứng trên ban công ngoài trời, đưa lưng về phía cô.
*
Hôm sau ngồi máy bay rời Tô Châu về thành phố S, lần hợp tác với Sao Mai cũng xem như đã hoàn thành.
Thứ bảy là sinh nhật em trai cô Ngô Cẩn.
Sinh nhật của Ngô Cẩn được tổ chức rất hoành tráng.

Ngô Kiến Quân thuê nguyên một khách sạn 5 sao, còn mời đến rất nhiều diễn viên mặc trang phục thú bông cùng pháp sư đến buổi tiệc.

Khách đến dự cũng toàn là đối tác quen thuộc của ông ta, bọn họ đều là những nhân vật uy tín trong giới kinh doanh.
Nhưng Ngô Cẩn không biết một ai trong đám người này, thằng bé bẻ gãy thanh kiếm đồ chơi như một tên khủng bố, sau đó đột nhiên cầm thanh kiếm đập liên tiếp vào tường, bức tường làm bằng xốp bị đập đến mức lõm vào thành một lỗ lớn.
Thằng bé nhìn thấy Hứa Hân, lập tức giống như một con sư tử nhỏ vụt chạy đến chỗ cô, sau đó ấn một dấu tay lên thân váy trắng của Hứa Hân.

Cô nhíu mày, trong lòng thầm nói thật phiền.
Lý Nguyệt Hoa cũng chạy lại đây muốn ôm Ngô Cẩn rời đi.

"Váy Chanel bị làm bẩn rồi, thật đáng giận".

Lúc này Ngô Nhạc Nhiễm cũng đã tới, cô ấy đi cùng bạn trai mình.

Hứa Hân có biết người bạn trai này của cô ấy, chính là cái người Ngô Nhạc Nhiễm đã ôm hôn dưới đèn đường năm đó.

Hứa Hân thật sự không ngờ đến Ngô Nhạc Nhiễm trong phương diện quen biết đàn ông so với màu tóc yêu thích của bản thân còn gắn bó lâu hơn, đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có duy nhất một người bạn trai.

Bọn họ cùng nhau thành lập ban nhạc, cùng trải qua thời gian khó khăn phải ngủ dưới hầm cầu ẩm ướt, cùng nhau lên sân khấu biểu diễn rồi cùng nhau thành công nổi tiếng như hiện tại.
Sau khi trưởng thành, Ngô Nhạc Nhiễm không còn dáng vẻ u ám như trước kia, giờ đây cô ấy có cả danh tiếng và tiền bạc, sự thù địch với thế giới cũng giảm đi rất nhiều.

Nhưng từ trong xương cốt, Ngô Nhạc Nhiễm vẫn là vẻ kiêu ngạo khó thuần, bàn tay đặt lên cặp kính phi công màu đen lớn, môi tô son đỏ tươi, cô ấy mặc một chiếc áo da màu đen cùng chân váy ngắn, đôi giày cao gót màu đen khiến đôi chân cô ấy càng thêm gầy thẳng.

Cô ấy ngồi lên ghế cao, hai chân bắt chéo, nếu không phải ở nơi này có quá nhiều trẻ con, có lẽ cô ấy đã châm thêm một điếu thuốc.
Lý Nguyệt Hoa không giỏi đối mặt với Ngô Nhạc Nhiễm, thân phận của bà là mẹ kế của Ngô Nhạc Nhiễm, mà từ trước đến nay vẫn luôn có những lời đồn thổi nói mẹ kế độc ác, khắc nghiệt lại có thành kiến với con chồng.

Vì để rửa sạch hiềm nghi, Lý Nguyệt Hoa đổi sang một gương mặt tươi cười, loạng choạng giữ lấy đứa bé trong ngực, "Nhạc Nhiễm tới rồi à".
Ngô Nhạc Nhiễm lại không thèm nhìn đến Lý Nguyệt Hoa, cô ấy không cần thiết phải cho Lý Nguyệt Hoa mặt mũi, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người sống có phép tắc, bởi bất kể cô nói cái gì hay làm cái gì với Lý Nguyệt Hoa, trong mắt những người khác cô đều là một đứa trẻ đáng thương không có mẹ.
"Hừ." Cô ấy lạnh lùng nói.
Thời điểm ăn cơm trưa, Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm được xếp ngồi chung một bàn, hai chỗ ngồi ngay cạnh nhau.

Nhưng ngạc nhiên là, hai người các cô có thể giống người trưởng thành bình thản nói chuyện, xã giao giả dối.

Cô hỏi Ngô Nhạc Nhiễm về buổi biểu diễn của cô ấy, Ngô Nhạc Nhiễm nói cho cô biết, sân khấu tiếp theo của họ chính là ở Paris, Pháp, tuần sau họ sẽ bay qua đó; Ngô Nhạc Nhiễm hỏi cô về công việc, cô nói tháng sau có một cuộc hội thảo giao lưu quốc tế, cô sẽ làm phiên dịch ở đó, Ngô Nhạc Nhiễm không có quá nhiều hứng thú với công việc này nhưng vẫn nể tình gật đầu.
"Khá bất ngờ." Hứa Hân dùng thìa khuấy đều lớp bọt sữa trắng trên cốc Cappucino, cô nhìn người đang ngồi cạnh Ngô Nhạc Nhiễm "Hai người vẫn còn ở bên nhau".
Người này rất có khả năng sẽ trở thành em rể tương lai của cô, so với mái tóc vàng hoe trước đây, một đầu tóc húi cua nhuộm đen của Hoàng Kỳ Phong hiện tại nhìn qua bình thường hơn nhiều, thậm chí còn lộ ra một chút dáng vẻ đẹp trai của các thần tượng nổi tiếng bây giờ, khó trách anh ta có thể làm nhiều cô gái say mê như vậy, cũng khó trách Ngô Nhạc Nhiễm vẫn còn ở bên anh ta đến tận bây giờ.
Ngô Nhạc Nhiễm ôm lấy cánh tay Hoàng Kỳ Phong, ra vẻ thị uy: "Thế nào? Hâm mộ không?"
Hoàng Kỳ Phong bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng lại không hề chán ghét Ngô Nhạc Nhiễm lấy mình làm công cụ khoe khoang.
Hứa Hân cũng có chút buồn cười.
Ngô Nhạc Nhiễm nói: "Thế nào? Chị lại nhớ thương người của tôi à?"
Hứa Hân đã quen với việc Ngô Nhạc Nhiễm độc mồm độc miệng, cô cũng trả lời lại đầy mỉa mai: "Đồ của em tôi cũng không hiếm lạ".
"Xì".

Ngô Nhạc Nhiễm cười nhạo một tiếng, vẫy tay: "Thôi, quên đi, tôi nhìn chị cô đơn một mình lâu như vậy cũng thấy đáng thương thay chị".
Cô ấy khó có được hứng thú cùng Hứa Hân nói nhiều thêm mấy lời, "Với trường hợp của chị, lớn lên xinh đẹp, trong nhà còn có tiền, năng lực làm việc lại xuất sắc như vậy, không có khuyết điểm nào vì sao lại không có ai theo đuổi? Tôi thấy chỉ có một khả năng duy nhất là do chị đã có người trong lòng".
Hứa Hân mỉm cười, cô uống nốt nửa ly cà phê còn lại, phủ nhận đáp: "Không có".
*
Sinh nhật Ngổ Cẩn bắt đầu với sự vui vẻ, cuối cùng kết thúc bằng tiếng khóc của một đám trẻ con.
Không biết vì sao thằng bé lại nổi điên nắm lấy một vốc cát dưới đất, vung tay ném lên mặt một bé gái, hạt cát theo gió bay vào trong mắt cô bé.


Cô bé này là con gái của đối tác lâu năm với Ngô Kiến Quân, nhìn thấy con gái bị khi dễ như vậy, sắc mặt mẹ cô bé vô cùng khó coi, lập tức nắm lấy tay con mình muốn rời đi.

Lý Nguyệt Hoa vội vàng ôm lấy Ngô Cẩn chạy theo xin lỗi, vô số người ngồi một bên nhìn một màn này mà âm thầm cười nhạo.
Sau khi tiễn khách khứa ra về, Lý Nguyệt Hoa ôm Ngô Cẩn về phòng.

Hứa Hân nhìn Lý Nguyệt Hoa giúp Ngô Cẩn thay quần áo, bên cạnh còn có hai bảo mẫu đến phụ giúp bị Lý Nguyệt Hoa mắng to "Chân tay sao lại vụng về như vậy, tiền của tôi sao lại dùng để nuôi một đám vô dụng như các người hả".
Hứa Hân biết tính tình của Lý Nguyệt Hoa, thức thời không có tiến lên.

Lý Nguyệt Hoa thay xong quần áo bẩn cho Ngô Cẩn lại quát thằng bé lên giường đi ngủ, cuối cùng mới kiệt sức đi ra từ trong phòng.
Bà thấy Hứa Hân chưa rời đi, đột nhiên có chút mệt mỏi, bà lắc đầu: "Mẹ biết con đang suy nghĩ cái gì, mỗi lần đến đây đều là vẻ mặt này".
Hứa Hân không nói chuyện.
Lý Nguyệt Hoa mệt mỏi nói: "Con vẫn luôn trách mẹ phải không? Đến bay giờ con vẫn còn trách mẹ".
"Vì sao con không thể trách mẹ?"Hai tay Hứa Hân ôm ở trước ngực "Từ ngày mẹ gả cho Ngô Kiến Quân, mẹ đã đi thăm mộ ba con một lần nào chưa?"
Lý Nguyệt Hoa sửng sốt, đột nhiên cười khổ: "Mẹ đã gả cho Ngô thúc thì chính là người của ông ấy, làm sao có thể đi thăm mộ của Hứa Chu được nữa?"
Sao mẹ có thể nói ra những loại lời này, Hứa Hân cảm thấy vô cùng tức giận.

Kết hôn thì thế nào, kết hôn là có thể quên hết quãng thời gian nhiều năm ba Hứa đã ở cùng mẹ sao?
Giọng Lý Nguyệt Hoa trở nên nghẹn ngào: "Nhiều năm như vậy, con vẫn luôn nhắc ba con với mẹ, giống như ông ấy mới là người tốt nhất với con trên thế giới này.

Nhưng mà Hứa Hân, con biết không? Mẹ cùng Hứa Chu kết hôn với nhau lâu như vậy, nhưng một năm ông ấy chỉ về nhà một hai lần, thời điểm con được sinh ra ông ấy cũng không ở bên cạnh mẹ, đến khi con lớn bằng tuổi này, ông ấy cũng chưa bao giờ thay được cho con một tấm tã lót, con bị bệnh phải nhập viện, tất cả mọi thứ đều là mẹ lo lắng chạy trước chạy sau, mẹ đối với con đào tim đào phổi, ông ấy mới chỉ quan tâm con một hai lần con lại nhớ lâu như vậy.

Hứa Hân, con đã bao giờ nghĩ chưa, con làm như vậy, đối với mẹ có công bằng không?"
Hứa Hân sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô cố gắng nhớ lại, nhưng tất cả hình ảnh cô có thể nghĩ đến chỉ là những đoạn ký ức đã lặp lại không biết bao nhiêu lần trong trí nhớ.

Hình ảnh Hứa Chu tặng cho cô một cái áo phao, hình ảnh ông dẫn cô đến bể bơi; hình ảnh Hứa Chu nấu cho cô canh cá, hình ảnh Hứa Chu quay người ra khỏi cửa, tất cả cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hứa Hân.
Cô muốn phản bác lại Lý Nguyệt Hoa, cô cố gắng suy nghĩ, cô không muốn tin những điều này.

Ba Hứa tuyệt đối không phải là người trong miệng Lý Nguyệt Hoa vừa nói! Nhưng cho dù cô cố hết sức để nhớ lại cũng không nhớ ra được gì.

Trong cuộc đời của cô, thì ra ký ức ba Hứa để lại chỉ có vậy, ông ấy chỉ đơn giản giơ một ngón tay, cô lại cho rằng ông ấy là một ngọn núi lớn suốt bao nhiêu năm nay.
*
Hứa Hân giống như người mộng du ngồi xe lửa quay về thành phố S, lúc ra khỏi ga tàu, bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa, cô vươn tay cảm nhận từng hạt mưa rơi vào lòng bàn tay đầy lạnh lẽo.
Cô mở di động, chiếc máy này là Sầm Bắc Đình cho cô.

Hứa Hân gọi điện thoại cho Sầm Bắc Đình, cô hỏi: "Sầm Bắc Đình, cậu có thể đến đón tôi không?"
Tác giả có lời muốn nói: Trước sau như một, tra......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.